Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời khống chế vạn thanh kiếm, cần vạn đạo thần thức, ai có thể có được thần thức hùng mạnh như thế? Mặc dù là Chu Độc Phu sống lại, chỉ sợ cũng không thể làm được, nhưng Trần Trường Sinh làm được, cho nên Đằng Tiểu Minh rất rung động.

Ban đầu lúc ở Quốc Giáo Học Viện định mệnh sao, thần trí của Trần Trường Sinh bay ở bầu trời đêm kinh đô, Thánh Hậu đêm đó xem tinh tượng từng đưa ra đánh giá như vậy — người này thần thức mạnh, ý thức cực kỳ hiếm thấy, chỉ sợ là khổ đọc trăm năm, một khi hiểu ra thiên địa ý chí mới có tạo hóa này, tựa như Vương Chi Sách năm đó hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), đương nhiên không tầm thường. Sau đánh giá, Thánh Hậu đánh đồng hắn với Vương Chi Sách, có thể thấy thần thức của Trần Trường Sinh mạnh bao nhiêu, nhưng có cường thịnh cũng không thể mạnh hơn Chu Độc Phu, hắn sở dĩ có thể phân thần thức thành vạn đạo, mấu chốt ở một trong hai câu Thánh Hậu phía sau.

Thần thức có thể chia làm bao nhiêu đạo không liên quan tới cường độ thần thức mà liên quan tới độ ổn định của thần thức.

Tuyệt thế cường nhân tự nhiên có cường thức mạnh mẽ hơn Trần Trường Sinh vô số lần, thần thức giống như là một khối nham thạch cứng rắn, có thể phân thành một đạo hai đạo thậm chí hơn mười đạo, nhưng chung quy không có cách nào vĩnh viễn phân tán, chắc chắn sẽ có lúc biến thành đá sỏi thật nhỏ, nhưng không thể nào nhỏ hơn đá sỏi.

Thần thức của Trần Trường Sinh lại vô cùng sự yên lặng, tuy rằng không có khả năng phá vỡ giống Chu Độc Phu, lại mềm mại không giống nham thạch mà như là nước, có thể chia làm vô số giọt, biến thành bọt nước biến thành hơi nước, dường như có thể vô cùng vô tận phân chia.

Vô số thanh kiếm bay qua bay lại không ngớt, thỉnh thoảng hướng về thú triều, mang theo mưa máu, hoặc là gặp được sự chống cự cứng rắn, có kiếm bị đoạn nhìn vô cùng thê thảm, lúc vạn kiếm và thú triều vừa mới lúc khai chiến, hơn mười đạo kiếm nhanh nhất cũng là bảo tồn tương đối hoàn hảo nhất được Sơn Hải Kiếm dẫn dắt, được Trần Trường Sinh dùng thần thức chỉ huy, chuyên chú mà kiên định bay sâu vào thảo nguyên, lúc này rốt cục đã đi tới trước kiền thú.

Kiền thú tản ra ánh sáng tàn nhẫn âm u trong mắt, đuôi và sừng liên kết kéo căng cực nhanh, bụi cỏ xung quanh vì khí tức của nó mà ngã rạp, chỉ nghe vô số tiếng xuy xuy nhỏ vang lên, mấy ngàn cái lông đen trên đuôi nó hóa thành mũi tên nhọn lao tới lăng mộ.

Đương đương đương đương liên tiếp vang lên, thanh âm phảng phất gộp chung một chỗ, biến thành một đạo trường âm.

Hơn mười đạo kiếm quang như thiểm điện bay múa, kiếm thế hòa hợp vẽ ra vô số lỗ nhỏ dầy đặc. Lông đen kiền thú bắn ra đều bị kiếm quang ngăn trở. Trong nháy mắt, không trung xuất hiện mấy ngàn đạo khí tuyền màu trắng, kiếm và lông đen gặp nhau, kết quả thảo nguyên lại xuất hiện thêm nhiều khe nứt, cá nheo và cá chạch căn bản không kịp chui vào trong bùn đã bị xé rách thành tơ.

Sơn Hải Kiếm không che chắn mà cuồng bạo chém giết ra, thân kiếm trầm trọng phá vỡ không khí, phát ra tiếng rít đau tai ở trên cao trực tiếp chém vào sừng kiền thú, đúng là chiêu thức do Tô Ly tự nghĩ ra.

Trong thảo nguyên khắp nơi đều là mũi kiếm da thú, thịt rời, vô số kiếm quang dần dần ảm đạm, vô số yêu thú ngã vào lăng mộ, mưa vẫn rơi, kiếm vũ khi nào mới có thể ngừng lại?

Hồn mộc càng ngày càng sáng, ánh sáng trắng nõn như nhũ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếu rọi càng thêm tái nhợt. Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi thay nàng hộ pháp, tản ra khí tức hùng mạnh mà quyết đoán, không để cho thanh kiếm nào có thể tới gần thân thể của nàng.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cục mở mắt, đôi mắt hờ hững vô tình, Lục Hỏa trong mắt không bị mưa dập tắt mà ngược lại còn phát ra kim quang thần thánh, hơn nữa viền vàng đang có xu hướng ăn mòn lục ý.

Trần Trường Sinh cũng mở mắt, nhìn nàng.

Hai người lẳng lặng đối diện, không nói gì.

Nam Khách coi như người thừa kế Chu Viên, thủ đoạn của nàng đến từ chính cấm chế Chu Độc Phu năm đó lưu lại. Cấm chế đã lưu trên vạn đạo tàn kiếm ở trong Chu Viên mấy trăm năm. Hôm nay Trần Trường Sinh muốn dựa vào vạn đạo tàn kiếm, mang theo vạn đạo tàn kiếm rời đi, đó tất nhiên phải phá hư Chu Viên, đây là chuyện nàng không thể cho phép. Cho nên có mạo hiểm bị vạn kiếm chém giết nàng cũng phải dùng cách hùng mạnh nhất giết chết Trần Trường Sinh, trọng thu vạn kiếm, khiến thảo nguyên trở lại bình tĩnh.

Trần Trường Sinh đương nhiên sẽ không tiếp nhận sự an bài này, bất kể là vận mệnh an bài hay Chu Độc Phu an bài trước khi chết.

Vạn kiếm và thú triều vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều không biết đã có bao nhiêu hình ảnh thảm thiết máu tanh phát sinh. Trận chiến tranh này song phương là kiếm và thú, không người, tự nhiên cũng không có ai nói chuyện, chỉ có kiếm rít và thú gào, nghe không được tiếng kêu cũng cảm nhận được sát ý ngút trời.

Không bao lâu, thú triều dần dần bình tĩnh, sau đó chậm rãi rời khỏi lăng mộ, không biết do phát hiện quả thật không thể đột phá vạn đạo tàn kiếm hay do Nam Khách thông qua hồn mộc ban bố mệnh lệnh, hay chúng mơ hồ cảm giác được điều gì đó.

Trần Trường Sinh giơ tay phải lên, vô số đạo kiếm tương ứng trở về.

Có mấy vạn con yêu thú bậc thấp chết đi, thổ tôn ban đầu ý đồ đánh lén Trần Trường Sinh đã bị Trần Trường Sinh phản chế thành công, bị sơn môn kiếm làm thương nặng, hai chân sau tàn phế, không còn cách nào đứng thẳng, ôm đùi oán hận địa nhìn lăng mộ, phát ra tiếng chít chít như đang cáo trạng.

Đảo sơn lão như núi cực kỳ bắt mắt, nhưng hiện tại thân hình có mấy ngàn vết kiếm hoặc sâu hoặc nông, có kiếm thành công phá vỡ phòng ngự của nó, ảnh hưởng tới xương, máu tươi đầm đìa, tay nó cũng đã bị chặt đứt rơi trên mặt đất.

Kiền thú nhìn như bị thương nhẹ nhất, chỉ có điều số lông đen trên đuôi gần như hói, chỉ còn lại một dúm ít ỏi, nhìn giống như là bị hỏa thiêu, loang lổ, chật vật, lại có chút buồn cười, rốt cuộc đã không còn khủng bố như trước.

Vô số thanh kiếm trở về lăng mộ, có kiếm bị gãy, ngoại trừ chuôi kiếm chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, nhìn thảm đạm làm lòng người chua xót, có kiếm bị nọc độc đánh trúng, rỉ sét bị đục khoét khôi phục sự sáng ngời, nhưng lại có vẻ lung lay sắp đổ.

Không có một thanh kiếm nào rơi trong thảo nguyên, bởi vì mắt thấy này kiếm này sắp rơi thì sẽ có kiếm khác bay vút tới, tức là những thanh kiếm lúc trước bị yêu thú đánh gãy, dẫm lên trong bùn đã được những thanh kiếm khác nâng ra, cùng bay trở về lăng mộ.

Hình ảnh rất dễ làm cho người ta liên tưởng tới chiến trường chân chính, dưới ánh mặt trời nghe tiếng gõ kẻng chiến thắng về doanh trại, chiến sĩ bị thương và mệt mỏi căn bản không có khí lực hoan hô, dìu nhau thong thả trở về quân doanh, thương binh không thể đi lại cũng dùng nhánh cây chống đỡ.

Trần Trường Sinh không để cho một thanh kiếm nào ở lại trên thảo nguyên, điều này tựa hồ có chút làm người ta cảm động, nhưng Nam Khách không sẽ vì thể sinh ra cảm xúc nhiệt huyết, nàng chỉ thấy sự cường đại của Trần Trường Sinh, có thể một lòng kiên trì đến hiện tại, trên đời này hiếm thấy, đó là điều nàng rất khâm phục.

Nhưng càng khâm phục, càng phải đi tìm chết.

Ngọn lửa u lục trong mắt Nam Khách đã thay bằng lửa vàng thần thánh, một khí tức thánh khiết khó có thể diễn tả bằng ngôn từ đang từ thân thể nàng phát ra, lúc này rất khó cảm nhận nàng là công chúa của Ma tộc mà giống như là thánh nữ trong Nam Khê Trai.

Bóng ma khủng bố hạ xuống sau lưng nàng ta.

Phía sau nàng ra chính là mặt trời không lặn trên thảo nguyên.

Bóng ma từng che đậy nửa không trung mới hạ xuống, che khắp thảo nguyên, mặt trời lặn mờ tối bên bóng ma như bị hút cắn, không có bất kỳ khúc xạ nào, cứ như vậy biến mất vô tung.

Lúc này trên thảo nguyên toàn là máu, bóng ma hơi phập phồng, dường như bởi vì máu này mà phải sống lại.

Mặt trời lặn không tiếp tục bị cắn nuốt, hòa cùng huyết sắc biến thành màu vàng, chính là màu lửa trong mắt Nam Khách.

Bóng ma bên cạnh bị nhiễm thêm viền vàng, dần dần chậm rãi phấp phới, hình dáng càng càng rõ ràng.

Đó là một đôi cánh. Một đôi cánh màu vàng.

Hai cánh vô cùng lớn, dài không biết mấy ngàn dặm, vắt ngang giữa đất trời.

Kim sí đại bàng rốt cục hiển hiện hình dáng.

Theo sự xuất hiện của nó, thiên địa biến sắc, u ám trên bầu trời lăng mộ một lần nữa tán đi.

Tất cả yêu thú đều sợ hãi cúi đầu, đều dùng thái độ thần phục vùi xuống máu loãng và cỏ ẩm bùn, thú triều nhấc lên một cơn gợn sóng, mặc dù là đảo sơn lão kiêu ngạo nhất hống hách nhất cũng khiêm tốn quỳ rạp xuống dưới bóng đại bàng.

Mặt trời lặn sau đại bàng, vô số đạo ánh sáng tán dật sau cánh nó, ở trên trời biến thành vô số quang tơ.

Cảnh tượng xinh đẹp cực không chân thực, giống như hình ảnh thần thoại trong quốc giáo đạo tạng miêu tả.

Trên thực tế, ở đại điện quang minh Ly Cung quả thật có bức bích hoạ, trong bức tranh là dị tượng thiên địa khi Kim sí đại bàng sinh ra.

Kim sí đại bàng, từ khi ra đời cho đến nay, gần như đã bước vào thần thánh lĩnh vực.

Bất kể là thần thoại hay truyền thuyết, Kim sí đại bàng đều là thú cùng giai với thú một sừng, thần tước và giai thần thú, chỉ dưới long phượng.

Trần Trường Sinh nhìn Kim sí đại bàng, trầm mặc không nói.

Từ lúc thấy bóng ma, hắn vẫn chờ giờ khắc này đến.

Nhưng mà tựa như cái chết, bất kể ngươi chuẩn bị bao nhiêu, khi nó tiến đến, ngươi mới phát hiện mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Hiện tại, hắn còn có cảm giác như vậy.

Con Kim sí đại bàng (đại bàng cánh vàng) này, phảng phất như là tử vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK