Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gió thổi tiếng mưa rơi tiếng đọc sách, hôm nay Quốc Giáo học viện tạm thời chỉ có thể nghe tiếng đọc sách. Hoa tuyết vừa mới từ không trung bay xuống quá mức nhẹ nhàng, qua một chút thời gian, mới được các học sinh trong phòng học nhìn thấy, gây ra phát một hồi thở nhẹ ngạc nhiên mừng rỡ, giáo viên đến từ chỗ giáo trụ trầm giọng khiển trách vài câu, mới áp chế xôn xao mơ hồ đi xuống, tuy nhiên ngay sau đó khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió gào thét, tất cả trong phòng học đều không thể giữ vững bình tĩnh nữa, các học sinh tuổi trẻ đều vọt tới bên cửa sổ.

Gió cuốn tuyết mỏng vừa mới tích tụ được trên cỏ, một con bạch hạc chậm rãi từ phía trên khoảng không hạ xuống, như đang nhảy múa trong tuyết, xinh đẹp vô cùng.

- Thật đẹp!

Đám nữ hài tử đang nhìn hình ảnh này, kích động hô lên.

Theo cường thế của Nhân Ma Yêu tộc quật khởi, từng tàn sát bừa bãi yêu thú đại lục sớm đã vội vã trốn tránh vào đầm lầy trong núi hoang, tới tương ứng, thần thú tiên cầm cũng trở nên cực kỳ hiếm thấy, bình thường chỉ có những tông môn kia ở trong núi sâu mới có thể nhìn thấy, những học sinh mới của Quốc Giáo học viện phần lớn là đến từ các châu quận, so với người kinh đô kiến thức rộng rãi mà nói, lại rất ít gặp qua những tiên cầm trong truyền thuyết này. Tuy nhiên cũng có người ở kinh đô sinh sống thời gian rất lâu, Sơ Văn Bân từ Thiên đạo viện chuyển trường học mà đến nhìn thấy con bạch hạc đó, nhớ tới mấy thứ gì, giật mình nói:

- Đây... Đây không phải con bạch hạc của Từ phủ sao?

Nghe lời này, bên cạnh của hắn lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, ngay sau đó, tất cả phòng học đều trở nên yên tĩnh trở lại, các học sinh nhìn phía con bạch hạc kia, cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Con bạch hạc này không phải bạch hạc bình thường, sự xuất hiện của nó đại biểu cho một cái tên, cái tên đó đối với các học sinh mà nói, là thiêng liêng tốt đẹp như vậy, không cho phép khinh nhờn.

Đồng thời, các học sinh cũng biết, con bạch hạc này trở về đối với Quốc Giáo học viện, đối với viện trưởng bọn họ mà nói ý nghĩa như thế nào.

Quả nhiên, không có thời gian quá lâu, một thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt của các học sinh.

Trần Trường Sinh đi đến trên bãi cỏ ven hồ, đi tới trước thân bạch hạc. Bạch hạc nhìn hắn gật gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn phía Tàng Thư lâu và những học sinh nọ bên cửa sổ cách đó không xa, có vẻ có chút hoang mang, dường như không rõ vì sao mới thời gian một năm, nơi này liền đã xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Nhìn bạch hạc, hắn đã trầm mặc một lát, hỏi:

- Nàng... đã trở lại?

Hai đường thẳng vào kinh đô, một trắng một tro, máu trắng chính là bạch hạc, màu tro thì còn lại là con đại bàng cánh vàng nọ mà Từ Hữu Dung mang đi ra ngoài từ trong Chu viên.

—— sở dĩ là màu tro, là vì con đại bàng này còn chưa có trưởng thành, màu lông còn chưa có trở nên tươi đẹp, càng chưa có lưu màu vàng, nhìn bụi bẩn đấy, hơn nữa có chút nhỏ, tựa như Trần Trường Sinh lúc trước phản ứng đầu tiên như vậy, hiện nó thu nhỏ nhìn giống như là một con chim trĩ.

Thời điểm tiến vào kinh đô, bạch hạc kêu một tiếng thánh thót, những hồng ưng nọ chuẩn bị cất cánh chặn lại thấy nó tự nhiên cho đi, mà con chim bằng non chẳng những không có đi theo bạch hạc một đường bay đi Quốc Giáo học viện, ngược lại tựa như những "đồng loại" này trên hoàng thành đã sinh ra hứng thú, trên không trung vòng một vòng gấp, vẫy cánh, liền đã rơi xuống trên tường cung.

Đều nói phượng hoàng mắc nạn không bằng chim trĩ, con chim bằng non này nhìn tựa như con chim trĩ, nhưng cuối cùng phượng hoàng chính là phượng hoàng, chim bằng vàng chính là chim bằng vàng, làm thế nào cũng không có khả năng thật sự biến thành chim trĩ.

Nó thu hẹp cánh chim, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến đám hồng ưng kia phía trước thành cung, nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt hờ hững, có vẻ cực kỳ bướng bỉnh không chịu thuần phục.

Hồng ưng là loài chim bay công kích của quân đội Đại Chu thuần dưỡng hùng mạnh nhất, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng, hơn nữa trời sinh tính kiêu ngạo dũng mãnh, mặc dù gặp kẻ địch mạnh mẽ đi nữa, cũng sẽ không khiếp đảm, tương truyền ngàn năm trước trong trận chiến diệt ma, một thế hệ Ma Soái kia đã chăn nuôi một con yêu thú không trung, cuối cùng đó là bị hơn mười con hồng ưng lấy sinh mạng làm cái giá phải trả, không ngừng mổ chết ở trên trời xanh. Nhưng mà lúc này nhìn thấy hình thể con này trên thành cung có phần nhỏ, dường như giống bạn của chim trĩ, lông đầu của hơn mười con hồng ưng đồng thời bị dựng lên, có vẻ vô cùng cảnh giác, thậm chí Vũ Lâm Quân bên cạnh, cảm nhận được sợ hãi của bọn nó, về phần mấy con hồng nhạn kia đỗ lại ở Các Trắc Phương biểu hiện thì lại không chịu nổi, nhưng lại trực tiếp bị dọa đến tê liệt ngã trên mặt đất, đứng cũng không đứng lên được.

Đó là loài chim gì? Nhóm Vũ Lâm Quân có chút khó hiểu, nhìn cảnh giác bên đó, trong vô thức đã nắm chặt súng trong tay.

Ngay vào lúc này, đang ở phía dưới thành cung nhìn thấy con dê đen Hồng Vân Lân kia phía xa ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại hướng về phía trước.

Tiết Tỉnh Xuyên đang trong phòng lấy tâm ý mài thương nếu có điều cảm, nhìn lại theo hướng về phía trước.

Trên thành cung, chim bằng non bỗng nhiên dừng bước, bởi vì nó cảm nhận được một đường sát ý.

Nó nhìn lại hướng mặt đất, tầm mắt dừng ở trên người của Hồng Vân Lân, cảm thấy hơi phiền toái.

Sau đó nó chú ý tới chỗ đường sát ý kia sinh ra, nhìn phía gian phòng kia, phát hiện là một phiền toái rất lớn.

Nếu chim bằng vàng bây giờ là thân thể thành niên, tự nhiên có thể không thèm để ý chút nào khiêu khích của Hồng Vân Lân, cũng sẽ không e ngại Tiết Tỉnh Xuyên, nhưng hiện tại không được.

Sau khi nó nhìn thấy con dê đen kia trên cỏ hoàng cung? Bộ lông bụi lại nháy mắt hơi rối xù, cảm nhận được bất an mãnh liệt.

Thế giới bên ngoài Chu viên, quả nhiên vẫn là giống như trong trí nhớ kiếp trước tràn đầy hung hiểm, nhất là chỗ đô thành của Nhân Tộc này, vẫn là giống nhau như đúc trước kia, chính mình chẳng qua là đậu xuống chơi đùa một phen, làm sao lại có thể đụng phiền toái nhiều như vậy? Trước khi bọn lính của Vũ Lâm Quân dùng súng bức quá, nó triển khai hai cánh, bay đi hướng phía dưới thành cung, chỉ là thời gian qua một lát, liền xẹt qua quảng trường trước cung, đã bay vùn vụt vài tòa vương phủ và ba con phố thẳng, đậu ở trên một con phố phía xa.

Trên con phố nọ lúc này âm thanh của con người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, đứng ở trên thành cung, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe vua hoa mỹ đang trên đường thong thả đi trước.

Mắt của bọn lính nhìn thấy con quái điểu này dừng ở trên chiếc xe liễn kia, mới biết được là đến từ Thánh Nữ Phong, nghĩ thầm rằng khó trách lại đáng sợ như thế.

Có quan viên vội vàng đi đến, bẩm báo một tin tức vừa mới biết được.

- Thánh nữ đời trước thoái vị? Do Từ Hữu Dung kế nhiệm?

Nghe tin tức này, Tiết Tỉnh Xuyên nhìn về phương hướng con đường xa xa kia, hơi kinh sợ nghĩ Nam Khê Trai đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xuất hiện thay đổi lớn như thế?

Đối với đệ tử của Nam Khê Trai và dân chúng Thiên Nam mà nói, Từ Hữu Dung là Thánh nữ tương lai, đối với dân chúng kinh đô Đại Chu mà nói, Từ Hữu Dung là niềm tự hào của bọn họ, bởi vì nàng sinh ra và lớn lên trong thời gian này, theo tin tức Từ Hữu Dung chính thức kế nhiệm Thánh nữ phía nam truyền bá đến, đám dân chúng kinh đô sắp hàng hai bên đường hoan nghênh của nàng bởi vì giật mình và an tĩnh một lát, sau đó tiếng hoan hô liền chấn thiên giới địa vang lên.

Đám trẻ con ở bên đường đuổi theo theo xe vua, nữ tử tuổi trẻ quơ khăn tay và hoa tươi, có giáo đồ dáng vẻ cung kính, quỳ gối tại nơi xe vua đi qua, càng không ngừng cầu xin chúc phúc, ánh mắt của bọn thanh niên nam tử chính là cực nóng như vậy —— Cho dù hòa với tuyết nhỏ trong gió, thời tiết là rét lạnh như vậy, cũng không thể khiến nhiệt tình của kinh đô hôm nay giảm xuống vài phần, mà khi gió phất nhẹ màn che của xe vua, lúc mơ hồ lộ ra bóng dáng thiếu nữ kia bên trong, không khí lại nhiệt liệt tới cực điểm, rất nhiều người cũng bất chấp giáo sĩ Ly Cung khiển trách nữa, sự cản lại của ti kỵ binh cửa thành, càng không để ý tới những ánh mắt cảnh giác của Thiên Nam kỵ binh, đều chen chúc hướng tới trung tâm của phố, tuy rằng cuối cùng vẫn là bị bọn kỵ binh ngăn cản, lại ngăn không được cái gì đó trong tay bọn họ.

Trong lúc nhất thời, trong sự đông đúc rất khó nhìn thấy hoa tươi giống như mưa rơi? Là thời gian qua một lát, nơi xe vua của Từ Hữu Dung liền biến thành một vùng biển hoa.

Những trái cây được rửa sạch này, lại không cần tiền giống như càng không ngừng ném tới hướng bên trong hơn trăm chiếc xe kia. Mặt sau ở bên trong một chiếc xe, Diệp Tiểu Liên giơ tay tiếp nhận một Thánh nữ quả đỏ rừng rực, nhẹ nhàng cắn một cái, cảm thấy rất chua ngọt ngon miệng, ánh mắt vui mừng híp mắt lên, đương nhiên, tựa như sư tỷ khác trong xe, niềm vui sướng của nàng hơn nữa là nhiệt tình đến từ dân chúng kinh đô —— nghĩ Thánh nữ được người Chu kính yêu như thế, nghĩ đến sau khi nam bắc hội tụ, địa vị của Thánh Nữ Phong không chắc sẽ giảm xuống, nói không chừng còn có thể rất tốt, bất an Trai chủ nhẹ lướt tạo thành lập tức tiêu giảm rất nhiều, các nàng mang theo bảy phần vui sướng, ba phần tự hào nghĩ thầm:

- Chu Ngọc Nhân trong truyền thuyết năm đó vào kinh đô, đại khái cũng thường thôi.

...

...

- Chu Ngọc Nhân năm đó vào kinh, thật là suýt nữa bị xem giết, nhớ đến lúc ấy ta còn tuổi còn nhỏ, và Biểu tiểu thư của Học sĩ phủ cùng nhau đứng ở trên Trừng Hồ lâu nhìn lén, náo nhiệt kia...

Không biết có phải là bởi vì nhìn thấy Từ Hữu Dung hay không, nhớ tới lúc chính mình tuổi còn trẻ, Thiên Hải Thánh Hậu rất ít thấy toát ra tâm tư nhớ chuyện xưa, nhưng cũng chỉ là thời gian một lát, liền hồi phục bộ dáng thản nhiên bình thường, nói:

- Muốn không bị xem giết, da mặt càng dày chút, cũng phải làm cho thân thể mạnh chút.

Trong mắt trước thế nhân, Từ Hữu Dung từ trước đến nay là tiên tử bộ dáng điềm tĩnh thản nhiên, cũng chỉ có ở trước mặt giáo sư Thánh nữ và nương nương là tự nhiên nhất, nói:

- Da mặt dày... Cũng không phải chuyện gì tốt.

Thánh hậu nhìn Từ Hữu Dung, trong mắt toát ra vẻ mặt ấm áp, trìu mến nói:

- Da mặt mỏng có cái gì tốt? Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn khuôn mặt ửng đỏ của ngươi này.

Lần này trong lúc nói chuyện với nhau tự nhiên ẩn thâm ý, bất kể là da mặt dày, hay là thân hình mạnh hơn chút, đều là Thánh hậu nhắc nhở đối với nàng.

Muốn ngồi vững vàng vị trí trai chủ của Nam Khê Trai, cuối cùng trở thành Thánh nữ toàn bộ Thiên Nam đều tán thành, Thánh hậu xem ra, lòng lang dạ sói là điều kiện nhất định.

Da mặt dày chính là lòng dạ ác độc, chỉ có chính mình đủ mạnh, thời điểm muốn thủ đoạn độc ác mới có sức mạnh kia.

- Nếu muốn làm thân hình cho mạnh mẽ chút, chúng ta nên bắt đầu ăn cơm đi phải không?.

Mạc Vũ đứng ở một bên, đang chia thức ăn, đang nhìn bộ dáng có chút kinh ngạc của Từ Hữu Dung, biết nàng có lẽ không muốn nói tiếp, hoặc là giống như lúc nhỏ lại bỏ không như vậy, cười rồi đã chuyển đề tài.

Thánh hậu nói:

- Các hài tử hiện tại, đều không làm thế nào thích nghe những câu chuyện bạn già này của chúng ta.

Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói ra:

- Nương nương mới không già, nương nương vĩnh viễn không già.

Mạc Vũ ở bên nghe được đã rùng mình một cái, nói:

- Thời gian mấy năm không gặp, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi vẫn là ngọt như vậy.

- Ăn cơm không cần nói.

Thánh hậu cầm lấy chiếc đũa, gắp cho trong bát của Từ Hữu Dung một bát đồ ăn, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Trong cung điện to như vậy, không có bất kỳ thái giám cung nữ, chỉ có ba người các nàng, có vẻ rất là trống trải.

Nhất là sau khi bắt đầu ăn cơm, không còn có bất kỳ âm thanh gì vang lên, tình cảnh có vẻ có chút kỳ lạ.

Sau khi Mạc Vũ bày thức ăn xong, tự mình xới chén cơm, ngồi xuống đối diện Từ Hữu Dung .

Hai người liếc nhau, khẽ mỉm cười.

Tình cảnh kì lạ này, nếu đổi lại Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục tuyệt đối chịu không nổi, nhưng các nàng sớm đã thành thói quen.

Giống như nhiều năm trước, thời điểm nương nương dùng cơm, rất là nghiêm túc, không cho bất luận kẻ nào nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu.

Từ Hữu Dung và Mạc Vũ không biết dùng ánh mắt giao lưu qua bao nhiêu lần, sớm có ăn ý, vô cùng dễ dàng nhìn ra đối phương suy nghĩ cái gì.

Chẳng qua khi đó, nội dung giao lưu thường thường là hôm nay món ăn nào ngon, món ăn nào chưa ngon, nương nương hôm nay tâm tình dường như không tệ, lưỡi yến đã gắp ba đũa, nương nương đêm qua nói muốn tước đoạt chức quan của Tể tướng, hình như là thật sự, bằng không vì sao hôm nay tâm tình ủ dột ngay cả canh tơ xanh thích nhất cũng uống không trôi, nhưng chuyện hôm nay các nàng giao lưu chính là chuyện khác.

Mạc Vũ đã trừng mắt nhìn Từ Hữu Dung, đây chính là đang hỏi nàng đến cùng nghĩ như thế nào đối Trần Trường Sinh và hôn ước kia.

Lông mi của Từ Hữu Dung cụp xuống, không để ý đến, chỉ là vị trí ngón tay cầm chiếc đũa đi phía trước dời thêm vài phần.

Mạc Vũ chú ý tới chi tiết này, bắt đầu thông cảm Trần Trường Sinh.

Nàng nhớ rất rõ ràng, thời thơ ấu thời điểm Từ Hữu Dung không vui, nắm chiếc đũa sẽ dùng sức trong vô thức, vì thế sẽ càng nắm càng đi trước. Có một năm nàng thấy tiểu Từ Hữu Dung một lần cầm chiếc đũa như vậy, buổi chiều cùng ngày, trong cung điện của Bình Quốc Trụ, hơn mười nấy con rắn không có độc, sau đó ban đêm cùng ngày mặt của Bình Quốc Trụ bị vẽ thành mặt hoa lớn trong kịch...

...

...

Bọn thái giám cung nữ xa xa canh giữ ở ngoài điện, đối với hình ảnh trong điện cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào.

Người có tư cách cùng Thánh hậu nương nương cùng bàn ăn cơm không nhiều lắm, Từ Hữu Dung là một trong số đó.

Đây và nàng bây giờ là thân phận của Thánh nữ phía nam không có vấn đề gì, từ lúc còn rất nhỏ, nương nương đã thường xuyên đón tiếp nàng tiến cung, sau đó cùng nhau dùng cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK