Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Chiết Tụ, tâm tình của Thất Gian càng thêm nặng nề và khổ sở, nghĩ nếu không phải cứu mình, dù đôi vợ chồng ma tướng có hùng mạnh cỡ nào thì hắn đều có thể chạy trốn chứ nào tới nông nỗi này. Độc Khổng Tước Linh khiến Chiết Tụ không thể nhìn thấy gì, còn bị bức bách bước vào vùng thảo nguyên chết chóc.

- Xin lỗi...

Thất Gian cúi mắt, nhìn vạt áo do sư nương tự tay thêu, hạ giọng nói:

- Đều là ta liên lụy ngươi.

Chiết Tụ nhắm mắt minh tưởng điều tức, giống như đang ngủ, cũng giống như không nghe thấy điều hắn nói.

Điều này làm cho Thất Gian càng thêm khổ sở, rồi lại có chút an ủi, bởi vì hắn biết Chiết Tụ nhất định đã nghe được.

Nhưng mà lúc hắn cho rằng Chiết Tụ sẽ tiếp tục trầm mặc thì nghe thấy thanh âm:

- Nếu biết rõ điều này, sau khi ra ngoài nhớ đưa thêm tiền.

Chiết Tụ cứ như đang ngủ, cứ như những lời vừa rồi không phải hắn nói, chỉ có khóe môi hơi cong, giống như là đang cười.

Ở trong cánh đồng tuyết hung hiểm, không lộ vẻ gì mới là lúc che giấu trạng thái chiến đấu tốt nhất, cho nên hắn rất ít khi cười, rất ít người thấy hắn cười.

Hiện tại không có cuộc chiến nào, hơn nữa hắn không nhìn thấy, cho nên ngay cả hắn cũng không nghĩ mình đang mỉm cười.

Nhìn nụ cười của hắn, Thất Gian giật mình, dùng sức gật đầu ừ một tiếng, sau đó cũng cười vui vẻ.

Chỉ có điều nụ cười không thể kéo dài nữa, bởi vì bọn họ vẫn còn trong thảo nguyên, tâm tình của hắn cũng theo ánh mặt trời lên cao mà hạ thấp xuống.

Chu Viên đã có lịch sử mấy trăm năm, chí ít có hơn mười nhóm, ngàn kẻ nhân loại Thông U Cảnh đã tới nơi này, dưới sức hấp dẫn từ kế thừa đệ nhất cường giả đại lục, bị truyền thuyết kiếm trì vẫy gọi, không biết có bao nhiêu người tu hành mạo hiểm tiến nhập vùng thảo nguyên này, nhưng chưa từng có ai sống mà đi ra.

Những người đi trước, bất kể cảnh giới, thực lực hay ý chí đều không kém hắn và Chiết Tụ.

Đi vào vùng thảo nguyên này, bọn họ chỉ gặp qua mấy bầy yêu thú, rất rõ ràng, vùng nguy hiểm chân chính chưa xuất hiện, nhưng bọn họ đã cảm nhận được rất nhiều chỗ quỷ dị. Như mặt trời không lặn trên thảo nguyên, thật sự không chìm sâu dưới đường chân trời, dựa vào Lưu Thủy Bình mới biết đã về đêm, vầng thái dương vẫn là một vầng sáng, thong thả vòng quanh thảo nguyên.

Hơn nữa trong vùng thảo nguyên này không gian bị vặn vẹo, ở giữa mơ hồ có quy luật nào đó, nhưng không cách nào quan sát nắm giữ, hơn nữa phóng mắt nhìn đều là cỏ dại màu xanh, cho nên căn bản không có phương hướng. Không có phương hướng đương nhiên không có đường ra, người đi vào thảo nguyên như đi mãi trong đó, gặp được càng nhiều, càng nhiều yêu thú lớn mạnh hơn, cho đến ngày nào đó rốt cục kiệt sức mà chết.

Huống chi giờ Thất Gian bị thương nặng khó cử động, ánh mắt của Chiết Tụ lại không rõ ràng, cứ như vậy bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu?

Thất Gian cúi đầu nhìn vết máu trên bụng, tâm tình trầm xuống, khổ sở nói:

- Ta không rõ vì sao.

Chiết Tụ biết hắn nói không rõ, không phải vùng thảo nguyên này, mà là lòng người.

Trong nội bộ đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông trước giờ vô cùng thân thiết, được Thu Sơn Quân và Cẩu Hàn Thực dẫn dắt, Thất Gian làm Thần Quốc Thất Luật tiểu sư đệ lại càng được yêu thương, ở sâu trong nội tâm hắn đã coi các sư huynh như huynh ruột đối đãi, nhưng ai mà ngờ, bình thường Tam sư huynh Lương Tiếu Hiểu chăm sóc cho hắn nhất lại ở ven hồ đâm hắn một kiếm, hơn nữa còn vô cùng độc ác.

Lương Tiếu Hiểu dùng một kiếm đâm xuyên qua bụng hắn, cắt nát mấy kinh mạch, lại tổn thương tấm lòng của hắn. Từ hôm qua đến giờ, bị thương nặng thêm thần trí hoảng hốt, Thất Gian luôn nghĩ tới vấn đề này, hắn muốn hỏi Tam sư huynh rốt cuộc là vì sao?

Ở nhà cỏ Thiên Thư Lăng, Chiết Tụ từng thấy tận mắt thấy cảm tình giữa các đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông, cả việc những người kia yêu thương Thất Gian như thế nào, cho nên hắn có thể hiểu được tâm trạng Thất Gian lúc này, có thể cảm nhận rõ ràng sự mất mát, ngơ ngẩn và khổ sở, nhưng hắn không biết an ủi thế nào, trầm mặc một lát mới nói:

- Ta không biết hắn tại sao phải giết ngươi, cũng không hiểu quan hệ đồng môn của ngươi, bởi vì từ khi bắt đầu nhớ được ta đã sống một mình một thế giới, ta không cho rằng mọi chuyện trên thế gian đều cần lý do, ta coi trọng kết quả hơn, cho nên ngươi chỉ cần nhớ, hắn muốn giết ngươi, như vậy hắn chính là kẻ thù của ngươi chứ không còn là sư huynh của ngươi.

Chiết Tụ là người nổi tiếng, câu chuyện về hắn từng truyền bá khắp đại lục, rất nhiều người đều biết hắn là con lai của Nhân Tộc và Yêu Lang tộc, khi còn rất nhỏ đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, một thân một mình ở trong gió tuyết gian nan lớn lên. Thất Gian ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm giác được bóng dáng hắn có chút cô đơn, nhìn rất đáng thương, lập tức quên đi cảm giác khổ sở của mình mà sinh ra thông cảm và thương hại, trong vô thức giơ tay túm tay áo của hắn.

Thất Gian không biết vì sao mình làm như vậy, nói:

- Giờ không giống như trước.

Chiết Tụ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại hỏi:

- Có gì không giống?

Thất Gian muốn nói hiện tại có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không còn một thân một mình, nhưng vì có chút thẹn thùng, khẩn trương lại nói ngược lại:

- Bởi vì... Ngươi đã vào Quốc Giáo Học Viện.

Chiết Tụ nghĩ thầm con gấu chó kia quả thật mời mình vào Quốc Giáo Học Viện, nhưng mình vẫn chưa đồng ý.

Hắn sở dĩ từ cánh đồng tuyết vào kinh thành tham gia Đại Triều Thí là bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh đã giải quyết cho Lạc Lạc Điện Hạ vấn đề huyết mạch Yêu Tộc tu hành công pháp nhân loại, vấn đề đó có chút tương tự với hắn, theo độ tuổi và cảnh giới tăng cao, huyết mạch của hắn càng thêm hùng mạnh, số lần tâm huyết dâng trào cũng càng ngày càng nhiều, nói không chừng có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn cần Trần Trường Sinh giúp mình chữa bệnh kéo dài tính mạng.

Nếu Trần Trường Sinh có thể chữa khỏi bệnh của Chiết Tụ, Chiết Tụ đương nhiên sẽ rời kinh đô trở lại cánh đồng tuyết. Chẳng qua đây là chuyện tương lai, hiện tại ở trước mặt Thất Gian, hắn cũng không nói gì, người còn ở nơi thảo nguyên mặt trời không lặn, khả năng còn không có tương lai, cần gì khiến tên tiểu tử đang bị thương kia phải buồn thêm? Chiết Tụ nói:

- Quốc Giáo Học Viện... Không tồi, chỉ là phá gia họ Đường nhà kia có chút đáng ghét, cho nên ta vẫn còn chưa quyết định.

- Ừ, ta cũng biết Đường Đường rất đáng ghét, tuy nhiên Trần Trường Sinh cũng không tệ lắm, lại nói ở Ly Cung khách viện, chúng ta cũng có lúc thảo luận, nếu như không có phần hôn ước kia, nói không chừng Ly Sơn Kiếm Tông cũng có thể cùng Quốc Giáo Học Viện hòa bình chung sống, chúng ta có thể cùng Trần Trường Sinh làm bằng hữu, ngươi... Ngươi cũng có thể cùng ta làm bằng hữu.

Thất Gian nhìn hắn nói, thanh âm càng ngày càng thấp. Mặt trời càng ngày càng cao, không khí dần dần nóng lên, nước trong hồ nước bốc hơi nhiều, tay của Thất Gian bắt đầu chảy mồ hôi, không biết do khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, sau đó dược lực dần dần phát tác, cảm giác có chút hỗn loạn, muốn nhắm mắt ngủ.

Tinh thần có chút hoảng hốt, tầm mắt cũng mơ hồ, bỗng nhiên Thất Gian thấy Chiết Tụ cầm tay mình, không biết định làm gì. Hắn trong vô thức khẩn trương, bất an, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng mà không biết vì sao, lại không có sự mâu thuẫn hay ý nghĩ bài xích trong đầu.

Chiết Tụ chuẩn bị thừa dịp dược lực phát tác hay hắn bôi thuốc trị thương, bởi vì hai mắt không thấy rõ, đương nhiên chỉ có thể dùng tay sờ, hai tay hắn theo mu bàn tay của Thất Gian chuyển động lên trên, tới hai vai của hắn, sau đó cách còn hơn tấc, đi tới vị trí bụng, xuống phía dưới, ngón tay chạm vào đai lưng.

Trang phục Ly Sơn Kiếm Tông rất đơn giản, thậm chí có thể nói là mộc mạc, trên đai lưng cũng không có hoa văn gì phiền phức, nhưng chỗ cài rất là chắc chắn.

Chiết Tụ giữ ngón tay tháo chốt cài, chỉ lát sau đai lưng mở ra, áo được cởi bỏ.

Thất Gian khẩn trương tới cực điểm, chỉ là tinh thần có chút hoảng hốt, dược lực có chất gây mê khiến hắn muốn hét cũng không có khí lực, thân thể không ức chế được khẽ run lên.

Chiết Tụ mở rộng vạt áo của hắn, da thịt trắng nõn lộ ở dưới bầu trời Chu Viên xanh thẳm.

Hắn không nhìn được nhưng có thể cảm giác được.

Thân thể của Thất Gian run nhè nhẹ, bởi vì thẹn thùng, khẩn trương và tức giận.

Tay của hắn cũng run lên, bởi vì xúc cảm bất ngờ công bố một chân tướng thật sự.

Thất Gian xấu hổ muốn chết, nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng nhấp nháy, hận không thể bất tỉnh.

Sau đó, hắn cứ như vậy ngất đi.

Không biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại.

Khi tỉnh lại phát hiện quần áo đã được mặc gọn, đai lưng buộc lại, sửa sang ổn thỏa, thậm chí ngay cả mảnh cỏ vụn cũng không có, ngay cả dấu vết của cuộc chạy trốn cả đêm cũng không có. Dưới lớp trang phục, nàng có thể cảm nhận băng vải quấn quanh miệng vết thương, cảm nhận vết đau giảm bớt rất nhiều, dường như còn có thể cử động với biên độ nhỏ.

Nàng mở to mắt nhìn ngực mình, cảm giác chỗ được băng bó, tưởng tượng lại hình ảnh lúc trước, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Một lát sau, nàng có chút khó khăn di chuyển ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Chiết Tụ.

Chiết Tụ ngồi xổm bên đồng cỏ, là chỗ cách xa nàng nhất, vạt áo bị xé toang rồi, hai cái đùi lộ ra ngoài, tư thế có chút khó coi, hơi giống một con cún.

Vạt áo bị xé hẳn đã biến thành băng vải ở ngực và bụng nàng.

Nàng nhìn ngực mình, không biết vì sao có cảm giác ủy khuất, nghĩ thầm:

- Ngươi sao có thể chưa được người ta đồng ý đã cởi áo ra rồi.

Lại nói rất kỳ diệu, sau khi không cần che giấy, nàng dường như bắt đầu giống với một tiểu cô nương, tỷ như tự xưng người ta chứ không phải ta, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa biến thành nhân gia.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhất là Chiết Tụ vẫn không chịu quay người lại, điều này làm cho nàng thêm khó chịu... Oa một tiếng khóc lên.

Nghe tiếng khóc, bóng lưng Chiết Tụ đang ngồi xổm có phần run rẩy.

Sau một lúc, phát hiện tiếng khóc không có ý dừng lại, hắn men theo tiếng khóc đi tới, ngồi xuống phía trước nàng, cố gắng dịu giọng:

- Đừng khóc.

Thất Gian ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt.

Chiết Tụ dừng một chút, nói tiếp:

- ... Bằng không sẽ gọi yêu thú tới, rất phiền toái.

Đây đúng là thà không nói còn hơn.

Bất kể là người trưởng thành hay thiếu niên, tóm lại, các nam nhân cho tới bây giờ đều không rõ, lúc này nói như vậy thì đúng là tự mua phiền vào thân, cũng chẳng khác nào muốn chết.

Thất Gian giật mình, lại khóc rống lên, nàng không phát ra âm thanh, cho nên càng nhìn lại càng thấy đáng thương vô cùng.

Chiết Tụ trầm mặc một lát, giải thích:

- Ngươi cũng biết, ta hiện tại không nhìn được gì, cho nên...

Không chờ hắn nói xong câu đó, Thất Gian khóc càng thêm thương tâm, khổ sở vô cùng, tuy rằng ngươi không nhìn thấy nhưng tay ngươi đã sờ hết, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận? Chẳng lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm?

Chiết Tụ cảm thấy rất đau đầu, hắn sống mười mấy năm, chiến đấu mười mấy năm, ở cánh đồng tuyết gặp bao yêu thú và Ma tộc, gặp qua bao lần sinh tử, nhưng... chưa từng gặp qua tình huống này, nghĩ thầm lúc này nên làm cái gì bây giờ? Cứ khóc như vậy, động tới vết thương thì làm sao bây giờ?

Nghe Thất Gian nức nở, hắn rất bất an, cũng có chút khó hiểu, nghĩ thầm đệ tử của Ly Sơn chưởng môn, cảnh giới cao như vậy, tuổi còn nhỏ đã là Thông U trung cảnh, kiếm pháp mạnh như vậy tới cả Quan Phi Bạch cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, tự ngộ ý, ở Thiên Thư Lăng trực tiếp thấy được tòa bia thứ ba, thấy thế nào cũng rất giỏi giang, vì sao lại thích khóc như vậy?

Không biết giải quyết thế nào, hắn đành phải trầm mặc ngồi bên cạnh, nhưng lại không biết, cách này mới không bàn mà phù hợp với cảnh nam nữ chung đụng.

Cảm xúc của con gái, vĩnh viễn chỉ có thể giao cho thời gian giải quyết, nhiều khi, các nàng chẳng qua chỉ cảm thấy thương tâm, khổ sở, muốn khóc, như vậy để cho các nàng khóc là được. Cùng lúc đưa tới khăn tay, chứ không cần ngươi ở bên an ủi. Khi các nàng chưa thật sự bình tĩnh trở lại, ngươi có làm gì thì cũng là nhiều chuyện.

Quả nhiên, tiếng khóc nhỏ dần, Thất Gian như chú chim nhỏ bị kinh hãi cúi đầu, hơi xấu hổ nói:

- Ngươi... Có phải đã sớm biết?

Vấn đề này cất dấu hai ý, rất không dễ trả lời —— nếu hắn nói trước đó đã biết, như vậy lần phát sinh tiếp xúc thân thể sau càng giải thích càng tiêu cực. Cũng may Chiết Tụ không sở trường ăn nói nên vẫn cứ trầm mặc —— trầm mặc có thể có rất nhiều nghĩa, Thất Gian có thể lựa chọn lời giải thích khiến nàng cảm thấy thoải mái nhất.

Trên thực tế, Chiết Tụ cũng không ngờ tới.

Lúc chạy trốn chết, có mấy lần cõng nàng trèo đèo lội suối, nghe nàng nhẹ giọng ừ, hắn mơ hồ có chút ý tưởng, nhưng những ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong giây lát, căn bản không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, bởi vì hắn cũng không ngờ đệ tử út của chưởng môn Ly Sơn, tiểu sư đệ được sủng ái nhất trong Thần Quốc Thất Luật, thiếu niên mười hai tuổi ở Thanh Vân Bảng cao cao tại thượng... lại là nữ tử.

Lúc này nhớ lại hình ảnh trong nhà cỏ Thiên Thư Lăng, đương nhiên lại có suy nghĩ khác đi. Lúc ấy bảy người bọn họ sống chung nhà, Chiết Tụ, Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục chiếm buồng trong, Ly Sơn Kiếm Tông tứ tử ở gian ngoài, vào giờ ngủ, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ ngủ chung một chỗ, để lại cho Thất Gian một chỗ lớn. Mấu chốt nhất chính là, Thất Gian có giường đệm và chăn riêng. Lúc ấy Chiết Tụ và Trần Trường Sinh còn cảm thấy đám người Cẩu Hàn Thực nuông chiều tiểu sư đệ Thất Gian quá mức, hoặc là đệ tử út của Ly Sơn có địa vị đặc thù gì. Hiện tại hắn mới hiểu được, hoá ra là do nam nữ khác biệt.

Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Chiết Tụ trầm mặc không nói, Thất Gian cũng không biết nói gì, không khí xấu hổ giữa thiếu niên và thiếu nữ bồi hồi xua mãi không đi.

Ngay vào lúc này, sâu trong thảo nguyên mơ hồ truyền đến tiếng chấn động, ngay sau đó là âm thanh trầm thấp như sấm gào, Chiết Tụ nghe mà biến sắc, nghiêng tai nghe ngóng, xác nhận là một yêu thú cực kỳ khủng bố hùng mạnh thì không còn bất chấp nhiều như vậy, dùng bột phấn tiêu trừ mùi vị rải ra xung quanh, đồng thời giống như đêm trước quay lưng ngồi xuống trước Thất Gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK