Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ly viết một đoạn văn như vậy ở phần cuối của thư.

- Khiến thằng sói con kia chết cái tâm kia, nếu hắn còn dám quấn quít lấy con gái của ta, ta cho dù ở bên kia Tinh Hải cũng sẽ đi sao tra trở về, trước một kiếm chém chết hắn, còn một kiếm chém chết ngươi, một kiếm cuối cùng nữa chém chết Quốc Giáo học viện của các ngươi và bộ lạc lang tộc ở phương Bắc kia, chớ bảo là không báo trước đấy!

Trần Trường Sinh đã xem xong những lời này, có chút bất đắc dĩ nghĩ, người phóng khoáng giống như Tô Ly tiền bối như vậy, làm sao lại luẩn quẩn trong chuyện này?

Đang nghĩ ngợi, tới, bốn phía không trung bỗng nhiên lại vang lên kiếm kêu rất nhỏ dày đặc khủng bố, vô số đường kiếm ý từ bốn phương tám hướng trở về, hạ xuống trên tờ giấy.

Những thứ này sắc bén đến cực điểm, kiếm ý cảnh giới huyền diệu khó hiểu, trảm những bút tích này trên tờ giấy tán loạn, lộn xộn, biến thành vô số đoàn mực, cũng không thể thấy rõ ràng nữa.

Những đoàn mực này cuối cùng đã biến thành bốn chữ to.

- Duyệt sau tức đốt.

Nhìn bốn chữ này, Trần Trường Sinh đã giật mình, cảm thấy nếu liền đi đốt, chẳng phải đáng tiếc? Phải biết rằng kiếm ý trên giấy viết thư này, đối với người tu kiếm mà nói là tặng vô cùng quý báu, hắn căn bản còn muốn ngày mai muốn Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ bọn họ cũng tới cảm ngộ một phen.

Nhưng nếu là Tô Ly chỉ bảo, hắn không có biện pháp phản đối, rất nghe lời mà đem giấy viết thư ném vào tàn cháy trong động bếp, nhìn tận mắt giấy viết thư bị đốt thành bụi.

Nhìn bụi trong động bếp, đang nghĩ kiếm ý lúc trước trên giấy, hắn chợt nhớ tới chư viện diễn võ vài ngày trước, những chuyện lúc cao thủ Tụ Tinh Sơ Cảnh nọ đến khiêu chiến Quốc Giáo học viện, vị hoạ sĩ kia của Thiên Cơ Các, hẳn là cũng là dùng cùng loại thủ đoạn như vậy, chỉ là so sánh với Tô Ly có khác biệt của Nhược Vân Nê.

Hắn liền nghĩ tới lúc ấy vị văn sĩ kia ở bên đường nhìn thấy—— Quan Bạch của Thiên Đạo Viện.

Lúc ấy hắn cách cửa kính xe nhìn người này liếc mắt một cái, càng cảm thấy một đường mũi ý đập vào mắt mà đến, đau đớn vô cùng, suýt nữa rơi lệ.

Bây giờ nghĩ lại, kiếm đạo tu vi của người này đã cường đại đến kiếm ý phụ thể?

Trên Chử Thạch Đại Hội sang năm, hắn sẽ đối mặt kiếm cường đại như thế, có thể chiến thắng sao?

...

...

Thời điểm sớm hơn một chút, Quan Bạch đọc sách ở trong một phòng sách của thành nam.

Đột nhiên, hắn đã cảm giác thấy mấy thứ gì đó, trầm mặc một lát, lẳng lặng khép trang sách lại, đi ra hướng ngoài phòng sách.

Sau khi chạng vạng tối, tuyết liền dần dần ngừng, nhưng thời tiết vẫn giá lạnh, trên đường tuyết đọng khó đi, cho nên nhìn không thấy người đi đường nào.

Hắn đứng ở trung tâm của đường phố.

Nghênh diện một lão đạo cô đi qua.

Kỳ thật dung nhan của đạo cô kia coi như tuổi trẻ, ít nhất nhìn không ra tuổi tác cụ thể, chỉ là giữa mặt mày lộ vẻ ý nghiêm nghị lạnh lùng, có ý cũ kỹ vô vị.

Quan Bạch đang nhìn lão đạo cô càng ngày càng gần, không nói được một lời.

Hắn không có nhận ra lai lịch của đối phương, nhưng biết cảnh giới tu vi của đối phương phải hơn xa mình, thậm chí có khả năng phải thắng qua ân sư Trang Chi Hoán.

Trước khi Chử Thạch Đại Hội, hắn không muốn nhiều chuyện, cũng không phải chiến đấu cùng cao thủ cảnh giới cao diệu như vậy.

Nhưng hắn lúc trước nghe được rõ ràng, xa xa trong ngõ hẻm kia có con chó hoang đã chết.

Lúc lão đạo cô này đi qua.

Lão đạo cô này rất hùng mạnh, tất nhiên lai lịch không tầm thường, cùng bà ta so sánh với, tính mạng của một con chó hoang cản đường quả thật không coi là cái gì.

Quan Bạch cũng cho rằng như thế, một con chó hoang, chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể vì một con chó hoang đi báo thù?

Vấn đề ở chỗ, con chó hoang kia ứng với cái chết nhanh hơn chút.

Lão đạo cô chỉ cần liếc mắt nhìn, con chó hoang kia sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

Nhưng con chó hoang kia ít nhất kêu thảm thiết ba mươi mấy tiếng trong ngõ hẻm, càng ngày càng thê thảm, càng ngày càng yếu ớt, cho đến khiến hắn nghe được.

Hắn không thể giải thích vì sao, đại nhân vật giống lão đạo cô như vậy, tại sao phải dùng ba mươi mấy kiếm mới giết chết một con chó hoang.

Hắn không thể tưởng tượng, lão đạo cô này bình thường lúc giết người, có phải cũng sẽ như vậy hay không?

Cho nên hắn từ trong phòng sách đi đến trên đường, cũng muốn hỏi lão đạo cô một câu.

Lão đạo cô dừng bước lại, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Quan Bạch muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của lão đạo cô, lại phát hiện chính mình đã không thể nói chuyện.

Tay của hắn đang nắm chuôi kiếm, nhưng không cách nào rút kiếm ra.

Trong ánh mắt của lão đạo cô một mảnh màu xanh ngọc bích, tràn đầy cảm xúc mục nát và thô bạo, như một vùng hải triều đã sinh đầy tảo xanh, nghênh diện đã chụp gọi lại.

Ý giết xanh ngọc bích vô cùng vô tận, vọt tới từ mặt kia của phố tuyết, bao phủ ở thân thể của hắn.

Thở phù! Một đường máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, dừng ở trên tuyết.

...

...

Hắn là niềm tự hào của Thiên Đạo Viện, cao thủ kiếm đạo trong Tiêu Dao bảng, đại danh Quan Bạch.

Nhưng mà tại trước mặt lão đạo cô này, hắn căn bản không thể nói ra một chữ, không thể rút kiếm trong vỏ ra, liền đã bị trọng thương.

- Báo sư thừa của ngươi.

Khuôn mặt của lão đạo cô không chút thay đổi nói.

Trong mắt của Quan Bạch tràn đầy vẻ khiếp sợ, mãi đến lúc này, hắn mới xác nhận, cảnh giới thực lực của vị lão đạo cô này không chỉ xa hơn sư phụ của mình, thậm chí mơ hồ đã siêu thoát phạm trù của trần thế, tiến nhập lĩnh vực thần thánh, còn suy nghĩ màu xanh ngọc bích kia trong mắt bà ấy, trong nháy mắt liền đoán được đối phương là ai.

Bát Phương Phong Vũ Vô Cùng Bích!

Đây đã là cao thủ đỉnh phong nhất trong nhân gian, vì sao tối nay bỗng nhiên xuất hiện ở kinh đô?

- Quan Bạch của Thiên Đạo Viện, Gia sư Trang Chi Hoán.

Bởi vì thân phận của lão đạo cô, Quan Bạch vô cùng chấn động, nhưng vẫn không có bất luận ý kinh hãi gì, nhìn chằm chằm đối phương nói.

- Nể mặt của Mao Thu Vũ, tối nay lưu lại cho ngươi một mạng.

Lão đạo cô chậm rãi đi qua từ bên cạnh của hắn, bóng dáng dần dần biến mất ở trong bóng đêm.

Không biết qua bao lâu thời gian, Quan Bạch mới phát hiện mình có thể triển khai, tay phải đang nắm chuôi kiếm khẽ run lên, sặc lang một tiếng nửa mũi kiếm xuất hiện.

Sau đó, sóng vai của cánh tay phải của hắn đứt, đã rơi vào trong đống tuyết, một vùng máu đỏ sẫm thật lớn.

Kinh đô tối nay, một con chó hoang trong ngõ nhỏ đã bị tàn nhẫn cắt thành khối vụn.

Niềm tự hào và hy vọng của Thiên Đạo Viện, cao thủ kiếm đạo Quan Bạch trẻ tuổi triển vọng vô hạn, mất đi cánh tay phải cầm kiếm của chính mình.

Lão đạo cô đã làm hai chuyện này, đối với việc này không có cảm giác nào, vẻ mặt hờ hững như trước, ánh mắt thô bạo như trước.

Trong mắt của bà ấy, Quan Bạch người trẻ tuổi như vậy giống như một con chó hoang trong ngõ nhỏ, không có quá nhiều khác nhau, nếu nơi này không phải kinh đô Đại Chu, ngay cả Giáo hoàng bệ hạ bà ấy cũng phải tôn kính cùng Thánh Hậu nương nương bà ấy cũng không dám trêu chọc, có lẽ Quan Bạch lúc này cũng đã chết.

Theo ý kiến của bà ấy, lưu lại cho Quan Bạch một mạng đã nể mặt mũi của Mao Thu Vũ, nói càng chính xác, mặt mũi này là cho quốc giáo đấy.

Trên thế giới này có ít người vô cùng mạnh, vì thế đối với cách nhìn của thế giới sẽ có chút khác thường, tưởng là không có cướp sạch thức ăn trong bát của tên ăn mày, đó là cho mặt mũi của tên ăn mày, không có giết chết toàn bộ người xem không vừa mắt càng là cho mặt mũi của sinh mạng, như vậy đối phương càng cũng nên cho mặt mũi của mình.

Lão đạo cô tối nay đi vào kinh đô, đó là cho rằng Giáo hoàng bệ hạ không có cho đủ mặt mũi của chính mình, như vậy bà ấy liền muốn tự mình đến tìm lại mặt mũi.

Lúc bà ấy còn rất trẻ đã gả cho một vị Bát Phương Phong Vũ khác, từ một khắc này bắt đầu, bà ấy cho rằng phu quân là mặt mũi quan trọng nhất của mình, sau này khi bà ấy rất vất vả hạ sinh một đứa con trai, liền cho rằng đứa con mới là mặt mũi quan trọng nhất của mình.

Lão đạo cô đứng ở sau tường viện của Quốc Giáo học viện, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn vài cây tuyết vươn đầu tường kia.

Mười ngày trước, con trai của bà ấy ngay ở chỗ này nhận lấy nhục nhã của một người.

Người đó gọi là Trần Trường Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK