Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Quốc Giáo Học Viện chính là căn cứ của huynh. Trong mười năm sau này, những Giáo tập và học sinh bước ra từ Học Viện này, bất luận có muốn hay không muốn cũng đều được coi là học sinh của ngươi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:

- Thiên Hải Gia và hai vị Đại Giáo chủ chắc chắn đều có rất nhiều hậu thủ, thậm chí có khả năng bọn chúng muốn nhân sự việc khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện lần này để làm khó cho Giáo Hoàng Bệ hạ. Nhưng hiện tại kế hoạch của bọn chúng đang bị chúng ta càn quấy rối loạn, hạn chế trong phạm vi của Quốc Giáo Học Viện. Vậy nên tất cả áp lực đương nhiên đều do một mình Quốc Giáo Học Viện phải gánh vác, huynh buộc phải làm quen với điều này. Vì chưa biết chừng trong vòng hơn chục năm trở về sau, bất cứ lúc nào huynh cũng sẽ gặp phải những chuyện như thế này.

Trần Trường Sinh nghe xong những lời này mới hiểu được rằng hóa ra sự việc lại phức tạp đến như vậy, hắn thấy hổ thẹn mà nói:

- Ta quả thực không hiểu được tận tình những việc này. Nói vậy thì thật là may mắn vì ta đã không đi tới Ly Cung, có phải vậy không?

- Cho dù huynh có đi tới Ly Cung cầu xin Giáo Hoàng Bệ hạ cứu viện đi chăng nữa thì nếu như Quốc Giáo Học Viện chắc chắn vẫn cầm cự được thì ngài ấy sẽ không bao giờ có bất cứ động thái nào.

Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt hắn và nói:

- Vì Giáo Hoàng Bệ hạ cũng có cách nghĩ hệt như đám người chúng ta vậy đó. Chúng ta đều hy vọng có thể nhanh chóng làm quen được với áp lực này, sau đó có thể nhanh chóng trưởng thành hơn.

- Những chuyện này... thật quá phức tạp.

Trần Trường Sinh thành khẩn nói:

- Dù có thế nào chăng nữa ta cũng không thể nghĩ tới những chuyện như thế này, sao bọn huynh có thể hiểu được vậy?

Thăm dò lòng người là việc mà những đại nhân vật như Quân sư của Ma tộc Hắc Bào và Chu Thông mới thành thạo.

Trần Trường Sinh vẫn luôn cho rằng đó là việc khó nhất trên thế gian này, nó còn khó gấp hàng chục lần so với việc luyện Huệ Kiếm.

Vừa hay Đường Tam Thập Lục cũng nhớ tới đường kiếm mà Tô Ly đã dạy cho Trần Trường Sinh, gã nói:

- Ngay cả đến Huệ Kiếm mà huynh cũng học được thì sao có thể không hiểu được những chuyện này cơ chứ, chỉ là vì huynh lười không muốn nghĩ mà thôi.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu.

- Ta không phải đang an ủi huynh đâu.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:

- Hôm đó ta nói huynh rất giống với Tô Ly, kỳ thực thì sau này ta cũng đã nghĩ tới một người khác cũng rất giống huynh.

- Là Vương Phá đúng không?

Trần Trường Sinh ánh mắt chan chứa kỳ vọng nhìn gã.

- Tên mặt mày nhàu nhĩ ảm đạm đó giống huynh ở điểm nào vậy?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ta muốn nói tới Giáo Hoàng Bệ hạ.

Trần Trường Sinh nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi giữa bản thân mình và Giáo Hoàng Bệ hạ có điểm gì tương tự.

- Lúc còn nhỏ, ông nội ta có nói với ta rằng, năm xưa Quốc Giáo chính thống chỉ có hai truyền nhân mà thôi. Đó là Giáo Hoàng và sư phụ của huynh. Bất luận là xét về thiên phú tu hành hay mưu trí thì Giáo Hoàng đều không thể sánh được với sư phụ của huynh. Sau này hai người đều lần lượt tới học tập tại Thiên Đạo Viện và Quốc Giáo Học Viện, khoảng cách giữa hai người ngày một lớn dần. Thế nhưng chưa đầy mười năm sau thì Giáo Hoàng Bệ hạ đã đuổi kịp được. Vì ngài ấy không giống như sư phụ của huynh chỉ biết có đến quan hệ mật thiết với triều đình, ngài ấy chỉ vùi đầu đọc sách trong Thiên Đạo Viện, trong lòng không có tạp niệm nên cảnh giới chẳng mấy chốc mà được nâng cấp lên nhanh chóng.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ta nói huynh và Giáo Hoàng Bệ hạ rất giống nhau là vì hai người đều rất chuyên tâm và quý trọng thời gian mà mình có.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói:

- Dường như đúng là như vậy.

Vì có nỗi ám ảnh đó nên Trần Trường Sinh luôn sống một cách thành thực nhất; tu hành một cách chuyên tâm nhất; vô cùng quý trọng thời gian. Thật không ngờ lúc trước Giáo Hoàng Bệ hạ cũng là một người như vậy.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:

- Kỳ thực ta luôn muốn biết huynh quý trọng thời gian đến như vậy, hay nói theo cách khác thì là huynh luôn luôn gấp gáp như vậy, rút cuộc là... vì cái gì vậy? Huynh rút cuộc muốn làm gì?

Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói câu nào.

- Huynh không muốn nói cũng được, chắc lại cũng là những tuyên ngôn điên rồ như trước đây thôi. Nhớ lại năm xưa huynh từng tuyên bố sẽ đứng đầu Đại Triều Thí và muốn trở thành Chu Độc Phu thứ hai.

Đường Tam Thập Lục không đợi hắn trả lời, bèn nhìn hắn mỉm cười nói:

- Bất luận là điều gì thì chắc chắn cũng sẽ thú vị lắm, sau này ta nhất định sẽ chứng kiến huynh hoàn thành được việc đó.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một hồi những vẫn không nói được hai tiếng cảm ơn, thay vào đó hắn hỏi ngược lại:

- Còn huynh thì sao? Huynh muốn làm gì vậy? Tại sao gần đây lại trở nên chăm chỉ như vậy... Vì sao huynh lại giúp ta?

Trong rất nhiều hoàn cảnh, câu hỏi vì sao lại giúp ta, sẽ khiến cho không khí trở nên căng thẳng hoen. Nhưng hắn và Đường Tam Thập Lục đã quá quen thuộc với nhau rồi nên hắn không bận tâm tới điều đó và Đường Tam Thập Lục cũng vậy.

- Trước khi vào Kinh đô, ta chưa từng nghĩ đến việc sau này bản thân mình muốn làm việc gì.

Đường Tam Thập Lục bước tới bên dưới cây đa, nhìn ánh sáng sao trên mặt hồ nước, gã ngừng một lát rồi nói:

- Hoặc nói theo cách khác, những việc bản thân sẽ phải làm trong tương lai đã được chỉ định từ trước rồi nên ta chẳng cần phải suy nghĩ làm gì.

Trần Trường Sinh đứng bên cạnh nhìn gã một cái và phát hiện ra rằng thần sắc lúc này của Đường Tam Thập Lục điềm tĩnh một cách khác thường.

- Khi thay đổi Thanh Vân Bảng, Thiên Cơ lão nhân đã nói gì huynh còn nhớ không? Ngài ấy nói ta lười biếng nếu không thì từ sớm đã vào được Top 10 Thanh Vân Bảng rồi.

- Đúng vậy, ta còn nhớ rất rõ. Chính vì thế hôm đó ở bên ngoài Thiên Thư Lăng nhìn thấy bộ dạng của huynh như vậy, ta cảm thấy có chút bất ngờ.

- Lười biếng... chính là không muốn làm việc. Là bởi vì từ nhỏ tới giờ ta quả thực không cần phải làm bất cứ việc gì.

Gió đêm mỗi lúc một dịu dần, mặt hồ bằng phẳng, những ánh sáng sao phản chiếu trên mặt hồ mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Đường Tam Thập Lục nhìn về hướng đó và nói:

- Bấy luận ai làm Hoàng Đế, ai làm Giáo Hoàng, chỉ cần con người không bị Ma tộc nô dịch, gia đình ta vẫn sống thật tốt và ta đã định sẵn sẽ trở thành chủ nhân của Đường gia thì cả đời này sẽ không phải làm gì, được hưởng vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng. Ta sẽ được sông trong khu vườn trang hào hoa nhất thế gian này, ta sẽ lấy được một người vợ hiền thục nhất; ta sẽ uống thứ rượu đắt nhất; cưỡi con ngựa cường tráng nhất; tổ chức được những đoàn kịch hay nhất; giao lưu với những người có quyền lực nhất. Nếu những chuyện này đều đã được định trước rồi thì vì sao ta còn phải phấn đấu làm gì nữa?

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Vậy thì tu đạo thì sao?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Thiên Cơ lão nhân nói rằng nếu ta chăm chỉ hơn thì sẽ đứng trong Top 10 Thanh Vân Bảng. Nhưng... vẫn không bằng được Từ Hữu Dung, Chiết Tụ và ngươi.

Trần Trường Sinh nhớ ra rồi, bỏ qua sự việc trong nhà trọ vườn mận, gã bèn nhắc đến chuyện này.

Lúc đó Đường Tam Thập Lục dùng những từ ngữ khác: Người phụ nữ khiến cho người ta không thốt nên lời và tên sói con đó.

Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục và nói:

- Có thể vao được Top 10 Thanh Vân Bảng cũng đã khá lắm rồi.

- Quả thực rất khá, nhưng vẫn còn kém một chút so với đám người bọn huynh. Cho dù có kém một chút đi chăng nữa thì vẫn là thua kém.

Đường Tam Thập Lục ngừng một lát rồi tiếp tục nói:

- Nếu như đã không làm được đến mức tốt nhất thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Trần trường Sinh không biết nên tiếp tục nói như thế nào nữa, bèn chuyển câu hỏi:

- Vậy tại sao lúc này huynh không lười biếng nữa?

Đường Tam Thập Lục trả lời:

- Thiên Cơ lão nhân đã từng bình phẩm rằng vì ta gặp được cơ duyên.

- Cơ duyên gì? Sao ta không biết vậy.

- Đồ ngốc, câu nói đó chẳng phải ngụ ý là gặp được huynh hay sao?

- Ta thì sao chứ?

Trần Trường Sinh quả thực không cho rằng bản thân mình có điểm gì đó đặc biệt nổi trội hơn mọi người.

Và đúng như những gì mà Đường Tam Thập Lục nói mấy hôm trước. Bản thân là một thiên tài nhưng lại không tự nhận ra được điều đó quả thực là một việc khiến cho những người tu hành khác cảm thấy phẫn nộ và buồn bực.

Gã nhìn Trần Trường Sinh lắc lắc đầu nói:

- Ta chưa từng gặp một ai như huynh. Trên thế gian này những người như huynh chắc còn ít hơn cả loài tê giác trắng đó. Vì huynh sống một cách hết sức... chân thật và nghiêm túc. Tuy rằng cho đến hiện tại ta cũng không hiểu huynh đang theo đuổi thứ gì, nhưng cảm giác đó... thực sự rất thú vị.

Kể từ khi rời khỏi Tây Ninh Trấn tới Kinh đô, sự việc quan trọng nhất mà Trần Trường Sinh đã trải qua, không phải là việc tới Đông Ngự Thần Tướng Phủ để từ hôn, cũng không phải là việc gặp gỡ Lạc Lạc đang gặp nạn ở Quốc Giáo Học Viện, thậm chí cũng không phải là việc gặp gỡ Hắc Long trong thâm cùng Đồng Cung. Tuy hai lần gặp gỡ đó ở một mức độ nào đó đều đã thay đổi vận mệnh của hắn. Nhưng có ảnh hưởng lớn nhất đối với cuộc đời Trần Trường Sinh lại chính là bữa cơm trong nhà trọ vườn mận.

Ở đó hắn gặp mặt Đường Tam Thập Lục, lúc đó Trần Trường Sinh mới biết rằng thiếu niên thì nên ngông cuồng phóng khoáng như vậy, chứ không nên giống như hắn và suy huynh Dư Nhân. Hai người rõ ràng đều là những thiếu niên nhưng lại sống cuộc sống an nhàn yên phận của một ông cụ. Tới khi gặp được Đường Tam Thập Lục thì Trần Trường Sinh mới biết hóa ra trên thế giới này có một số việc cần phải do bản thân mình phấn đấu để có được, nếu cần từ bỏ thì phải từ bỏ, hoặc nói theo cách khác Trần Trường Sinh học được từ Đường Tam Thập Lục cách thức làm thế nào để có thể sống thoải mái hơn.

Cũng như vậy, kể từ lúc rời khỏi Vấn Thủy vào Kinh đô, điều quan trọng nhất đối với Đường Tam Thập Lục chính là gặp gỡ Trần Trường Sinh. Gã học được rất nhiều điều từ Trần Trường Sinh.

Tính cách của hai người bọn họ rất hợp nhau, không hoàn toàn giống nhau mà ngược lại hoàn toàn tương phản. Một người động và một người tĩnh; một người như thủy và một người như hỏa. Hai người bọn họ ở bên cạnh tương hỗ phối hợp với nhau, và quả thật đã phát huy ra được sức mạnh vượt quá cả lứa tuổi của hai người đó.

Điều quan trọng hơn nữa là nếu như Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục không gặp gỡ nhau thì sự việc Thanh Đằng Yến có lẽ sẽ không diễn biến như vậy; kết cục của Đại Triều Thí có lẽ sẽ có những thay đổi cực kỳ khác biệt; Quốc Giáo Học Viện cũng tuyệt nhiên không thể mở cửa hoạt động, chiêu mộ tân sinh lại vào lúc này; Trần Trường Sinh không thể ứng phó được với áp lực của Thiên Hải Gia và Quốc Giáo Tân phái. Vậy thì toàn bộ câu chuyện sẽ được chuyển qua một chiều hướng hoàn toàn khác.

Thậm chí có thể nói rằng lịch sử sẽ thay đổi.

Từ tầng ý nghĩa đó mà nhận xét thì việc tiểu đạo sĩ Trần Trường Sinh lần đầu vào Kinh đô gặp gỡ Đường Tam Thập Lục và cuộc hội ngộ tiếp theo ở trong Thiên Đạo Viện có một ý nghĩa vô cùng to lớn.

- Có lẽ là ngươi cố ý, cũng có thể là người có ý trước.

Dù thế nào thì cũng không phải là ngẫu nhiên.

Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt hắn và tiếp tục nói:

- Ngươi chưa từng bao giờ nghĩ rằng kỳ thực ta cũng giống như Lạc Lạc Điện hạ, cũng phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.

Trần Trường Sinh cho rằng Lạc Lạc gánh lấy trách nhiệm nặng nề của Yêu tộc, không nên gánh thêm trọng trách áp lực phải đối kháng với thế lực thế giới loài người. Nên Trần Trường Sinh không cho Lạc Lạc quay trở lại Quốc Giáo Học Viện, thậm chí còn cố ý hạn chế gặp gỡ nàng. Nhưng hắn không ngờ rằng Đường Tam Thập Lục là người thừa kế của Vấn Thủy Đường gia. Những hành động của gã ở Kinh đô chỉ e là đối với một số người mà nói thì đó đều là làm theo chỉ ý của Đường lão thái gia...

Lúc này nghe thấy những lời này của Đường Tam Thập Lục thì Trần Trường Sinh mới hiểu được mọi chuyện, bất chợt cảm thấy có lỗi với gã, muốn nói câu gì đó.

Đường Tam Thập Lục giơ tay phải lên ra hiệu hắn đừng có nhiều lời phiền phức:

- Nhưng cũng mặc kệ thôi, vì ta vẫn chưa trưởng thành, nên tạm thời có thể không bận tâm đến những chuyện đó.

- Ban nãy huynh hỏi ta rút cuộc muốn làm gì, vì sao lại giúp huynh? Huynh sai rồi, ta không phải đang giúp huynh mà là đang giúp chính bản thân mình. Vì ta cũng là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, nơi đâu không chỉ có một mình Trần Trường Sinh là huynh. Ta muốn làm gì ư? Ta muốn trước khi quay trở về Vấn Thủy kế vị gia nghiệp không phải suy nghĩ vấn đề cuộc sống của hàng vạn người, không phải suy nghĩ về vấn đề duy trì gia tộc hưng thựng nghìn đời. Những vấn đề nặng nề đó ta không muốn viết ra, ta chỉ muốn được là vì bản thân mình, vì chúng ta mà chơi một lần cho đã đời.

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh và nói:

- Mấy ngày trước, ở chính nơi đây, huynh đã nói với ta rằng, là thanh niên thì nên sống như một thanh niên. Cần cười thì nên cười, cần mắng chửi thì nên mắng chửi, cần... Sao hôm nay Hiên Viên Phá vẫn chưa phá cây vậy? Điểm tâm của Trừng Hồ Lầu ngon tới vậy hay sao? Tóm lại là đợi tới khi huynh trở thành cường giả mạnh nhất trên thế gian này, tất cả mọi người khi nhắc đến ta, ngoại trừ với thân phận là gia chủ của Đường gia ra thì sẽ còn nhắc đến sự việc hàng trăm năm trước đây ta và huynh ở trong Kinh đô này đã cùng gây dựng lại Quốc Giáo Học Viện. Điều đó khiến cho ta cảm thấy sảng khoái lắm.

Vận mệnh an bài cho gã phải trở thành gia chủ của Vấn Thủy Đường gia, là người giàu nhất đại lục, chẳng cần phải phấn đấu, chẳng cần phải nỗ lực gì hết. Vì thế nên Đường Tam Thập Lục lại càng coi trọng tương lai của Quốc Giáo Học Viện. Vì đó không phải là những thành tựu được kế thừa lại từ tổ tiên mà đó là sự nghiệp do tự bản thân gã tự tạo dựng nên.

Tất cả những người trẻ tuổi đều ưa thích phấn đấu, nhưng không phải tất cả bọn họ đều hiểu được đạo lý này.

- Ta sẽ nỗ lực.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp:

- Vì một số lý do nào đó, vốn dĩ ta sẽ nỗ lực để trở thành người cường mạnh nhất trên thế gian này. Vậy nên sự việc lần này chỉ là thuận thế mà hoàn thành thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK