Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới bóng đêm, cung điện thanh lạnh, hồ nước và vườn nhỏ cũng rất lạnh, mặc dù đang là đêm hè.

Bên hồ nước không chỉ có hai người, còn có con dê đen kia, nó ở trong bụi cây cách đó không xa.

Trần Trường Sinh trước thấy được trung niên phụ nhân, sau đó nhìn thấy dê đen, nếu đổi thành những người khác nhất định sẽ đã giật mình, nhưng hắn thì không, bởi vì hắn đã thành thói quen mỗi lần ra khỏi Bắc Tân Kiều sẽ thấy dê đen, về phần vị trung niên phụ nhân hắn cũng không xa lạ gì, lần đầu tiên ra khỏi đây, hắn đã nhìn thấy bà ta.

Sâu trong cấm cung, nếu kinh động đến người trong cung sẽ gặp phiền toái lớn, hắn không tiện nói mà chắp tay hướng trung niên phụ nhân bờ đối diện thi lễ một cái.

Động tác của hắn rất lễ phép cũng rất tiêu chuẩn, chỉ có điều hắn hiện tại ướt đẫm, kính cẩn thi lễ như vậy lại có chút buồn cười.

Dê đen cách lá cây nhìn hắn, hơi hơi quay đầu, dường như đang giễu cợt hắn.

Hắn bất chấp nhiều như vậy, hướng trung niên phụ nhân khoa tay múa chân nói mình phải thay quần áo khô, phiền toái bà xoay người sang chỗ khác chờ một chút.

Sau đó hắn hướng dê đen dùng khẩu hình nói:

- Nhắm mắt lại.

Hắn vẫn cho trung niên phụ nhân là người bị câm, đương nhiên có thể hiểu ách ngữ của mình và Dư Nhân sư huynh, trên thực tế, bà cũng hiểu được ách ngữ này.

Nhưng bà không xoay người, bởi vì trên đời không có chuyện gì có tư cách để bà xoay người lảng tránh.

Dê đen cũng không nhắm mắt, ngược lại còn mở lớn hơn, sáng ngời trong bóng đêm.

Trần Trường Sinh không biết nên làm gì bây giờ, cả người ướt đẫm, không ngừng nhỏ nước trông rất đáng thương.

Trung niên phụ nhân có chút không thích phản ứng của hắn, quơ quơ ống tay áo.

Có cơn gió đi tới bên cạnh hắn lượn lờ không đi.

Đêm hè gió cũng không khô ráo, nhưng có chút nóng.

Một lát sau, xiêm y của hắn trở nên khô mát vô cùng.

Trần Trường Sinh giật mình, sau đó thấy trung niên phụ nhân chắp tay đi ra ngoài.

Dê đen nhìn hắn một cái, quay đầu đi theo trung niên phụ nhân.

Trước đây con đường từ hoàng cung về Quốc Giáo Học Viện đều là dê đen đi trước dẫn đường, dù hắn có chìa khóa không cũng thế. Vì vậy hắn đi theo dê đen đi theo trung niên phụ nhân đi vào hoàng cung, sau đó thông qua cánh cửa bí mật đi tới... Bách Thảo Viên.

Lạc Lạc hiện giờ ở Ly Cung một tháng, ở hoàng cung một tháng, Bách Thảo Viên đã lâu không có ai.

Ngoại trừ Đường Tam Thập Lục thỉnh thoảng tới trộm thuốc, Trần Trường Sinh đã rất lâu chưa tới nơi này.

Nhưng Bách Thảo Viên vẫn không có thay đổi gì, hành lang dài vẫn độc hành, hoa cỏ sinh trưởng vô cùng tươi tốt che mất nửa đường, chiếc bàn lớn trong rừng vẫn ở đó. Trên bàn vẫn có ấm trà, hai chén trà, chỉ là hôm nay dùng bạch trà, nước trà rất thanh, hương vị cũng rất nồng.

Hắn có rất nhiều chuyện không thể giải thích vì sao, nghĩ mãi mà không rõ, tỷ như Bách Thảo Viên rõ ràng không có ai, vì sao trên bàn đá luôn có ấm trà và chén trà, vì sao nhiệt độ nước trà luôn vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, tỷ như dê đen nghe Mạc Vũ nói là nuôi trong cung lại thân thiết với trung niên phụ nhân như thế, tỷ như vì sao vị phụ nhân này chỉ quơ tay áo đã giúp hắn làm khô tóc và xiêm y, tỷ như vị trung niên phụ nhân này... Rốt cuộc là ai?

Vị trung niên phụ nhân có thực lực cảnh giới bí hiểm, ít nhất hắn nhìn không ra, trong hoàng cung có địa vị rất cao, hành động rất tự do, hơn nữa biết rất nhiều bí mật, có tình cảm khác thường với Bách Thảo Viên —— Trần Trường Sinh đã sớm biết trung niên phụ nhân không đơn giản, từng rất nhiều lần phỏng đoán thân phận của nàng, từ hậu cung từng được tiên sủng ái, Tần phi thất thế cho đến đạo cô tĩnh tu ở Bách Thảo Viên, nhưng lại cảm giác không đúng.

Trần Trường Sinh không đoán nữa —— trung niên phụ nhân không làm gì hắn mà còn thuận tay giúp hắn, hơn nữa tựa như Đường Tam Thập Lục nói, bởi vì nguyên nhân bản thân, hắn cũng không để ý quá nhiều, luôn có vẻ bình tĩnh trước tuổi, hay bởi vì bản thân có rất nhiều bí mật, cho nên hắn không muốn đi do thám bí mật của người khác.

Trọng yếu hơn là, hắn đã quen thậm chí có thể nói là rất hưởng thụ không khí cùng trung niên phụ nhân này uống trà ở Bách Thảo Viên, tuy rằng tính thế nào cũng chưa quá ba lượt.

Ở Bách Thảo Viên uống trà, trung niên phụ nhân sẽ không nói gì, hắn cũng không nói gì, đa số thời điểm trung niên phụ nhân đều nhìn trời sao hoặc dấu vết năm tháng để lại ở Bách Thảo Viên chứ không nhìn hắn, cho nên hắn cũng không khẩn trương. Cảm giác này như mang hắn về Tây Ninh trấn, như lúc hắn cùng Dư Nhân ngồi bên dòng suối, không cần nói cũng không cần biết tâm ý của nhau, cứ như vậy ngồi ngẩn người.

Bởi vì chuyện của Chu Viên, Trần Trường Sinh gần nhất có chút không yên lòng.

Hắn không có cách nào tiến vào Chu Viên, không có cách nào xác nhận hành tung của thiếu nữ kia, điều này làm cho hắn lo âu, lúc này hắn rất cần sự yên lặng.

Nhưng mà khác với mấy lần trước, sự yên tĩnh hắn khát vọng đã bị đánh vỡ.

Trung niên phụ nhân thu hồi tầm mắt nhìn trời sao, bắt đầu nhìn hắn.

Cái nhìn này trong thời gian rất lâu, bà xem vô cùng cẩn thận, rất bình tĩnh, rất chuyên chú, dường như trên mặt của hắn có sơn thủy hữu tình, phong cảnh vô hạn.

Trần Trường Sinh không biết sao bà ấy nhìn mình như vậy, có chút không hiểu, tự nhiên có chút khẩn trương.

Theo thời gian trôi qua, trung niên phụ nhân vẫn nhìn hắn, vì thế hắn càng ngày càng khẩn trương, thế cho nên cuối cùng thân thể cũng cứng ngắc.

Ngay vào lúc này, trung niên phụ nhân bỗng nhiên giơ tay, dùng ngón tay trỏ nâng cằm hắn lên.

Trần Trường Sinh giật mình kinh hãi.

Lần đầu tiên ở đây uống trà, trung niên phụ nhân từng vuốt ve hai má hắn, lúc ấy vì cảm xúc trong mắt bà ta, Trần Trường Sinh chịu đựng, không có làm gì.

Nhưng vuốt ve hai má và nâng cằm là hai hành động có ý tứ khác nhau. Vế trước có thể lý giải vì bề trên trìu mến vãn mối, tìm lại những tình cảm đã mất đi trong hồi ức, vế sau thì... giống như con người đùa giỡn động vật. Hơn nữa phụ nhân tuổi tuy rằng đủ tuổi làm mẹ của hắn, nhưng chung quy nam nữ khác biệt, động tác này thật sự là khiến hắn không thể tiếp nhận. Muốn quay đầu tránh đi, lại phát hiện tay của đối phương truyền đến lực lượng khiến mình không có cách nào nhúc nhích.

Bà nâng cằm hắn, cẩn thận xem xét gương mặt hắn.

Đương nhiên không phải đang đùa giỡn tiểu nam sinh, cũng không phải ở đùa động vật, bởi vì trong ánh mắt của bà không có trìu mến, hồi ức, là không có bất kỳ cảm xúc gì.

Bà nhìn Trần Trường Sinh như quan sát một bức tranh, muốn xem sau bức tranh đó cất giấu bí mật gì.

Trần Trường Sinh rất không thích ánh mắt này, bởi vì nó quá hờ hững, nhưng mà lại không động đậy được chút nào, hơi thở phập phồng đã nặng nề thêm rất nhiều.

Nếu như là Lạc Lạc hoặc Đường Tam Thập Lục nhìn hình ảnh này sẽ biết hắn đang tức giận.

Nhưng bà không biết, hơn nữa cho dù biết cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của bà, không ai hay sự việc gì có thể thay đổi quyết định của bà.

Tuy nhiên bà thấy dáng vẻ này của Trần Trường Sinh rất đáng yêu, hơi mỉm cười, sau đó chuẩn bị buông cằm hắn. Nhưng mà đúng lúc này, nét tươi cười bỗng nhiên thu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, dường như đã nhìn thấy gì trên gương mặt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK