Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế, lão giả đánh đàn lui bước.

Đỉnh Mộ Dục sáng ngời, ánh sáng đến từ tiễn và kiếm ma sát nhau, đến từ kiếm và cung va chạm.

Trong luồng sáng đó, gương mặt Từ Hữu Dung ngày càng bình tĩnh, đại biểu cho tự tin.

Một khí tức đường đường chính chính từ bộ đồ lễ của nàng phát ra, vô cùng quang minh.

Ánh mắt của Nam Khách vẫn ngây dại, lại càng ngày càng mãnh liệt, bởi vì nàng đang chuyên chú, căm rét.

Đột nhiên, môi Nam Khách thốt lên một tiếng rít gào

Thanh âm kia có chút non nớt, lại vô cùng kiêu ngạo, tượng trưng sự không kềm chế được và cao ngạo.

Đó là một con khổng tước ở sâu trong đầm lầy khinh miệt nhìn bách điểu phương xa.

Vô thanh vô tức, một giọt máu tươi từ tay Nam Khách chảy ra, thoa khắp Nam Thập Tự Kiếm.

Máu không phải màu đỏ vì Nam Khách không phải nhân loại, nhưng cũng không phải màu lục của Ma tộc, máu của nàng có màu sáng kỳ dị, vô cùng lan tỏa.

Máu không ghê tởm, tương phản có vẻ mê hoặc dị thường.

Máu kia như rất lạnh, giống như sông băng đang chậm rãi lưu động, bao trùm tay và kiếm của Nam Khách, sau đó bắt đầu thiêu đốt, nhưng mà ngọn lửa kia dường như cũng rất lạnh

Trong ngọn lửa băng, Nam Thập Tự Kiếm mãnh liệt bốc cháy.

Chỉ có điều trong nháy mắt, trên cung ngô đồng phủ một tầng băng tuyết, một lát sau sinh ra mấy nhánh băng nhọn.

Cung tên và vách đá tương liên, kịch liệt run rẩy nứt thêm thành mấy cái khe, dường như có dấu hiệu không chịu nổi.

Đây là chân huyết việt điểu sao? Từ Hữu Dung im lặng nghĩ.

Sau đó, chân mày nàng hơi nhăn lại.

Không phải cảnh giác bất an, cũng không phải là sợ hãi, mà là bắt đầu sợ đau.

Chảy máu thật sự hơi đau.

Từ Hữu Dung không thích bị đau, cho nên nàng không thích phương thức chiến đấu này.

Nhưng Nam Khách đã phát ra mời, nàng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì nàng càng không thích thất bại và tử vong hơn.

Bởi vì đau đớn, chân mày nàng co lại, nhìn có chút đáng thương, ánh mắt của nàng lại càng lúc càng sáng, vẻ mặt càng lúc càng bình tĩnh.

Một giọt máu tươi từ ngón giữa chậm rãi chảy ra, chảy đến cây cung nàng đang nắm chặt.

Máu đỏ vì Từ Hữu Dung là nhân loại, nhưng mà sau khi tiếp xúc với không khí liền biến thành màu vàng.

Máu như hoàng kim, vô cùng trang nghiêm, vô cùng thánh khiết, bên trong ẩn chứa năng lượng và nhiệt độ vô tận.

Ngô đồng trường cung, cứ như vậy cháy lên.

Băng sương và tuyết tinh lọc thành khói nhẹ.

Khổng tước tên Nam Khách, tên một loại chim, miêu tả thiên phú huyết mạch của người thừa nhận.

Trong thân thể của Nam Khách chảy máu của loài chim này. Máu lạnh thấu xương, gặp gió sẽ thành băng sương, so với công pháp của Tuyết Sơn phái còn mạnh hơn gấp mấy lần, ngoại trừ máu của huyền sương cự long, thế gian khó tìm được vật chí hàn như thế. Mà chỗ đáng sợ hơn là máu này có kịch độc, mặc dù là yêu thú hùng mạnh nhất cũng không thể chống cự.

Máu từ cổ tay của Nam Khách chảy xuống kiếm, rồi nhiễm lên ngô đồng trường cung, nếu như là người thường đã chết từ lâu rồi. Nhưng Từ Hữu Dung không có bị máu của Nam Khách đóng thành băng, cũng không bị nhiễm độc trong máu, bởi vì Từ Hữu Dung là thiên phượng chuyển thế, trong thân thể của nàng có máu của thiên phượng, máu của nàng có quang nhiệt, có thể thiêu đốt mọi thứ.

Cuộc chiến bước vào giai đoạn cuối cùng, Từ Hữu Dung và Nam Khách so thiên phú huyết mạch, trong trận chiến trước, các nàng đã chứng minh dù là tu vi cảnh giới, ý chí thần thức hay kiếm chiêu tiễn pháp đều hoàn toàn giống nhau, như vậy phải xem máu ai có thể thiêu đốt thế giới này hay đóng băng thế giới này.

Ở Ma Vực, thế giới nhân loại cùng với Bạch Đế thành, trong vô số truyền thuyết, phượng hoàng là vua của bách điểu, theo đạo lý mà nói, Từ Hữu Dung đọ thiên phú huyết mạch đương nhiên sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng mà không nên quên trong vô số truyền thuyết luôn có một con khổng tước kiêu ngạo đưa mắt nhìn thế giới, mà nó thì chưa bao giờ nghe theo lệnh của phượng hoàng.

Nếu phượng hoàng thật hơn xa khổng tước, khổng tước sao dám không nghe mệnh, sao có thể lạnh lùng, cao ngạo và tự do? Điều này nói rõ một sự thật, chênh lệch giữa khổng tước và phượng hoàng chính là khí chất và thế giới quan khác nhau mang đến lựa chọn khác nhau, mà sự hùng mạnh của huyết mạch cũng gần như tương đương.

Máu Từ Hữu Dung và Nam Khách vẫn tiếp tục chảy, nhuộm khắp chuôi kiếm, thân kiếm và trường cung, sau đó rơi vào vách đá làm chúng cũng bốc cháy lên.

Toàn bộ đỉnh Mộ Dục cũng bắt đầu thiêu đốt, bất kể là thánh hỏa hoàng kim hay băng hỏa âm u đều là lửa, dường như còn có thể đốt cháy linh hồn.

Hai khí tức cường đại, cao quý mà lạnh lùng đối kháng nhau không ngừng tăng lên, lão giả đánh đàn bố trí Hư Cảnh cũng không thể chống đỡ, vô số mảnh vỡ biến thành vô số mảnh ngọc lưu ly trong suốt, sau đó biến mất trong bầu trời đêm.

Một đạo ánh sáng từ giữa Từ Hữu Dung và Nam Khách tán vào bốn phía, nháy mắt chiếu sáng khuôn viên quanh Mộ Dục như ban ngày, thảo nguyên bừng sáng lên, nhất là bên ngoài, cỏ dại như bắt đầu đốt cháy, những âm thanh thâm trầm trong thảo nguyên biến mất, vô số yêu thú ẩn thân cảm nhận được hai luồng khí tức cường đại thì không dám vọng động.

- Thật sự rất giỏi.

Lưu Tiểu Uyển nhìn theo hướng Mộ Dục rung động nói.

Vợ chồng ma tướng ở thảo nguyên phòng ngừa Chiết Tụ và Thất Gian trốn tới, sau khi ăn cơm tối xong đang rửa chén, thật không ngờ ở đỉnh núi kia lại phát sinh cuộc chiến đáng sợ như thế.

Đằng Tiểu Minh cầm chén bỏ vào giỏ hỏi:

- Chúng ta có cần qua hỗ trợ?

Lấy thần thức của họ có thể cảm nhận được độ kịch liệt của trận chiến trên đỉnh Mộ Dục, ngọn lửa đến từ Thiên Phượng chân huyết thật sự là quá sáng ngời.

- Không kịp.

Lưu Tiểu Uyển lắc đầu nói:

- Hơn nữa điện hạ sẽ không thích chúng ta làm việc thừa thãi, quân sư đại nhân nói Từ Hữu Dung chết chắc rồi, như vậy nàng chắc chắn sẽ chết.

Hắc Long tung bay trên bầu trời cao, lúc này mới lần đầu chân chính nhìn thấy cảnh tượng phía dưới. Lúc này nàng mới biết hoá ra Từ Hữu Dung đã sớm rời khỏi, trận chiến số mệnh đã bắt đầu.

Lúc này trong Chu Viên đã có rất nhiều người đã chú ý tới đỉnh núi Mộ Dục, tuy rằng không thấy rõ chi tiết, không biết là ai đang đánh, nhưng ngọn lửa cuồng bạo cùng với khí tức khủng bố cũng đủ làm bọn họ biến đổi sắc mặt.

Hắc Long không có. Nàng nhìn xuống hai thiếu nữ, trong mắt là vẻ lạnh lùng thản nhiên, thậm chí còn có chút khinh thường, nếu bây giờ nàng không phải ly hồn mà có chân thân tiến đến, dù hai người kia đánh náo nhiệt cỡ nào, nàng tùy ý thở một hơi cũng sẽ dập tắt đám lửa kia.

- Thế giới nhỏ có hai con chim nhỏ đùa với lửa, con kiến nhỏ muốn khua nước, kiến muốn lay cây đâu có dễ.

Nàng hơi trào phúng nghĩ, nhưng ngay sau đó chợt phát hiện, máu và lửa trên đỉnh Mộ Dục toát ra khí tức làm cho nàng đều có chút cảnh giác... Hoá ra, hai thiếu nữ kia không phải chim nhỏ bình thường, nếu huyết mạch của các nàng hoàn toàn thức tỉnh sẽ ở cùng cấp bậc với nàng.

Đỉnh Mộ Dục, hai hơi thở cao quý nhưng dòng máu khác biệt hòa lại, hai ngọn lửa cũng quấn lấy nhau, cũng chính là huyết hỏa giao hòa.

Lướt qua ngọn lửa và kiếm cung, ánh mắt Từ Hữu Dung và Nam Khách giao nhau, thế giới tinh thần cũng vì thế mà tương thông.

Chỉ trong nháy mắt, Từ Hữu Dung liền thấy được rất nhiều hình ảnh, đó là Tuyết Lão Thành, trong Ma cung, cùng với hình ảnh cô gái hái rau heo kia từ từ lớn lên.

Tương phản, hình ảnh Nam Khách thấy được cũng rất ít, chỉ thấy cây cầu đá nhỏ ở ngoài Đông Ngự Thần Tướng Phủ, hàng liễu dưới cầu, cùng với khu vườn của Thanh Diệu Thập Tam Ti.

Nam Khách chưa từng che dấu gì, nàng lạnh lùng mà cao ngạo, không sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là Từ Hữu Dung nhìn được nội tâm của mình, nhưng chẳng biết tại sao, trong mấy năm tu hành luôn vô tình hay cố ý để Từ Hữu Dung ở ngoài thế giới tinh thần của mình mơ mơ hồ hồ.

- Phượng hoàng quả nhiên là sinh vật dối trá nhất, muốn trở thành chúa tể mà dè dặt như ngươi? Vậy không bằng mau chết cho thống khoái.

Nam Khách nhìn vào mắt của nàng, khi thế giới tinh thần thông nhau lạnh lùng nói.

Từ Hữu Dung không nói tiếp, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận (cùng chết) sao?

Nam Khách vẻ mặt hờ hững nói:

- Ta không sợ chết, ngươi sợ chết, cho nên nếu cùng tử, người chết trước nhất định là ngươi.

Từ Hữu Dung hơi nhướn mày, nàng không thích cách chiến đấu này, cũng không thích cách Nam Khách nói chuyện, sinh tử là chuyện đáng để tâm, không nên đề cập nhẹ nhàng như thế.

Nam Khách nhìn nàng nói:

- Nhân loại các ngươi luôn tin vào mấy điều vô nghĩa: Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng nặng, một khi đã vậy ngươi lại càng không dám chết, bởi vì trên vai của ngươi còn gánh rất nhiều trách nhiệm.

Từ Hữu Dung bình tĩnh hỏi:

- Vậy còn ngươi? Thân là Công chúa Ma tộc, chẳng lẽ không cần gánh vác trách nhiệm?

Nam Khách hờ hững nói:

- Ta có mấy chục huynh đệ tỷ muội, trách nhiệm ta gánh vác cực nhỏ, ngoài ra chỉ có khát vọng và kỳ vọng của lão sư.

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát mới nói:

- Phụ thân của ngươi biết chuyện này sao? Nếu ngươi chết ở Chu Viên, sư phụ ngươi và phụ thân ngươi sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?

Đối thoại rất đơn giản về sinh tử và trách nhiệm, nhưng không dựa vào đạo lý, đơn giản chỉ muốn cho đối phương biết mình không sợ chết, còn đối phương vẫn có lý do sợ chết.

Đối thoại này chính là công kích vào tinh thần.

Rất rõ ràng, Từ Hữu Dung làm vậy không hề có hiệu quả, Nam Khách vẫn cứ hờ hững, với sinh tử của mình và tương lai của Ma tộc chẳng thèm để ý chút nào.

- Thần tộc cần chính là đời sau hùng mạnh cùng thắng lợi vinh quang, chỉ cần ta có thể giết chết ngươi, chứng minh huyết mạch của Thần tộc vĩnh viễn là cao quý nhất, phụ hoàng sao lại bi thương thất vọng? Hắn chỉ có cao hứng làm thêm mấy bài thơ khắc lên bia mộ ta.

Nói xong câu đó, Nam Khách bước lên trước một bước, cặp mắt hờ hững nhưng vô cùng kiên định, tay nắm chuôi kiếm, tốc độ máu chảy ra cũng nhanh hơn.

Theo bước chân của nàng, vách núi cách đó xuất hiện một cái khe, đất đá ở đó ầm ầm đổ vào vực sâu.

Nam Thập Tự Kiếm càng thêm sáng ngời, một đạo chắn trước người nàng như dải ngân hà, một đạo ở sau lưng nàng như khổng tước xòe đuôi, ngăn trở mưa tên đánh úp tới.

Máu lạnh hóa thành vô số ngọn lửa thiêu đốt . Ánh mắt của nàng vẫn hờ hững, dường như không cảm thấy đau, cũng không sợ chết.

Nàng nhìn Từ Hữu Dung nói:

- Ngươi quả thật rất mạnh, muốn giết ngươi, đương nhiên phải chảy nhiều máu hơn.

Ánh mắt của Từ Hữu Dung vẫn lặng yên như cũ, nhìn không ra vẻ uể oải, nhưng liên tục hai ngày hai đêm không ngủ, bôn ba giữa sơn dã còn dùng thánh quang trị thương, nàng kỳ thật đã rất mệt mỏi.

Như thế nào mới có thể chiến thắng Nam Khách điên cuồng?

Chỉ có thể lấy máu đánh máu.

Ý niệm khẽ động, nàng nắm trường cung trong tay, máu như nước chảy. Ngọn lửa thánh khiết màu hoàng kim mãnh liệt thiêu đốt, khiến đỉnh núi trở nên ấm áp.

Khí tức thánh khiết mà cường đại từ thân thể của nàng liên tục phóng xuất ra.

Hai đạo khí tức cường đại từ đỉnh Mộ Dục lao vào trời đêm.

Chỉ nghe nơi xa xôi truyền đến một tiếng BA~ nhỏ, sâu trong bầu trời đêm có một vệt cong, đột nhiên sáng ngời, sau đó như sao băng rơi xuống.

Nơi này là Chu Viên, sao băng kia hẳn cũng không phải thật, nhưng cũng không phải ngô tiễn. Sao băng dừng ở Mộ Dục, chỉ nghe một tiếng nổ ầm, cả tòa núi bắt đầu rung lên —— vách núi bên Mộ Dục hoàn toàn sụp đổ.

Từ Hữu Dung và Nam Khách nhìn nhau, không để ý đến.

Máu của các nàng không ngừng chảy, hơi thở gấp gáp.

Trong bầu trời đêm vang lên càng nhiều tiếng vỡ, sinh ra càng nhiều sao băng rơi xuống đỉnh Mộ Dục.

Không gian của Chu Viên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.

Đây là do trận chiến ảnh hưởng. Từ Hữu Dung và Nam Khách, huyết mạch của các nàng quá hùng mạnh, lúc này đã thiêu đốt sinh mạng tới tận cùng, phóng xuất ra khí tức vượt xa Thông U Cảnh đỉnh cao, đạt đến mức giới hạn cao nhất Chu Viên cho phép.

Đương nhiên, Chu Viên sẽ không bị hủy diệt, bởi vì người quyết định thế giới này tiếp tục vận hành hay hủy diệt không phải là Từ Hữu Dung hay Nam Khách.

Vũ khí của Chu Viên chính là không gian tàn vỡ kia.

Mảnh vỡ không gian rời khỏi bầu trời đêm, hóa thành sao băng đâm xuống đỉnh Mộ Dục.

Nếu Từ Hữu Dung và Nam Khách không đình chỉ chiến đấu, tiếp tục nâng cao khí tức của mình, như vậy các nàng nhất định sẽ chết, sẽ bị vô số sao băng đánh thành bụi phấn

Các nàng sẽ chết.

Nam Khách rất rõ điểm này, lúc trước nàng hướng Từ Hữu Dung đâm ra Nam Thập Tự Kiếm đã khiến không gian của Chu Viên bắt đầu vặn vẹo, điều này làm cho nàng xác nhận cực hạn của Chu Viên là gì. Việc nàng cần phải làm chính là nâng cao cảnh giới đến cực hạn, buộc Từ Hữu Dung đồng thời cũng nâng cao đến cực hạn, sau đó chạm tới cực hạn Chu Viên có thể cất chứa.

Đây là chiến pháp của nàng.

Điều này đại biểu chiến ý của nàng.

Vì sao sư phụ quân sư Hắc Bào lại giao trọng trách giết Từ Hữu Dung cho nàng? Cũng là bởi vì Hắc Bào biết nàng nguyện ý chết cùng Từ Hữu Dung.

Vận mệnh của nàng vì Từ Hữu Dung mà xác định, như vậy có thể cùng kết thúc với người kia, nàng hân hoan sung sướng, chứng tỏ nàng cũng có thể quyết định vận mệnh của đối phương.

Cho nên, Từ Hữu Dung nhất định phải chết. Tuy rằng thiếu nữ nhân loại không muốn thì cũng không có cách nào. Nếu nàng tiếp tục thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết, thế giới của Chu Viên sẽ dùng sao băng tấn công nàng đến chết, nếu nàng dừng lại thì còn bị Nam Khách giết chết nhanh hơn.

Đây là trận chiến số mệnh, trận chiến không thể trốn tránh, kết quả đã định này khiến người ta bi thương sinh lòng ngơ ngẩn.

Dường như không ai có thể thay đổi mọi thứ.

Nhưng trên đỉnh Mộ Dục vẫn luôn có người đứng xem.

Lão già đánh đàn trầm mặc không nói gì, xem cuộc chiến tới lúc này, cuối cùng không thể nhịn nữa.

Hắn xác định, chiến pháp của Nam Khách điện hạ đã được Hắc Bào đại nhân đồng ý, nhưng hắn đồng thời cũng xác định Ma quân bệ hạ không hề hay biết chuyện này.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Nam Khách điện hạ chết trước mặt mình, bởi vì hắn không muốn chịu lửa giận của Ma quân, càng không muốn bị Ma quân đẩy vào vực sâu, trọn đời trầm luân không thể xoay người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK