Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trường Sinh nhẹ nhàng kéo sợi dây thừng, tỏ ý hai con Mao Lộc này dừng lại.

Hắn không cảm thấy nguy hiểm gì, chỉ là làm theo bản năng.

Tô Ly ngồi trong xe rất khó khăn ngồi dậy, sáo trúc trong tay không biết lúc nào đã cắm bên thắt lưng, đổi thành cầm cây Hoàng Chỉ Tán.

Hắn nhìn khu rừng bạch dương yên tĩnh, bỗng nhiên nói:

- Đến rồi

Cái gì đến? Tất nhiên là kẻ địch đến, người muốn giết Tô Ly đến rồi.

Tâm tình của Trần Trường Sinh bỗng chốc trở nên khẩn trương. Từ trên xe nhảy xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất tháo dây thừng giữa cổ Mao Lộc, dùng vỏ kiếm đánh mạnh hai cái vào cái mông dày của chúng. Mao Lộc bị đau, chạy ngược lại khu rừng bạch dương. Chỉ là loại sinh vật tính tình ôn hòa này không có chạy xa, đứng ngoài mấy chục trượng nhìn Trần Trường Sinh, rõ ràng là rất buồn bã, tựa hồ không hiểu tại sao hắn phải đánh mình.

- Ngươi lo lắng sống chết của bọn chúng? Còn ta thì sao Tô Ly rất tức giận, nhìn Trần Trường Sinh nói.

Trần Trường Sinh nắm võ kiếm nói:

- Tiền bối, rốt cuộc ông có vào không?

Vừa nãy lúc rời khỏi suối nước nóng Tuyết Lĩnh, hắn từng hỏi qua Tô Ly, chỉ là Tô Ly không muốn. Hơn nữa thoạt nhìn, tới giờ Tô Ly cũng không có thay đổi chủ ý, chỉ nghe Tô Ly cười lạnh nói:

- Ta vào rồi, ngươi chết, thì làm thế nào? Ta không muốn gửi gấm toàn bộ sinh mạng của mình vào người khác, càng huống hồ là một tên yếu như ngươi.

Trần Trường Sinh thầm nghĩ cái này quả thật có chút có lý. Tiền bối tuy bây giờ không thể chiến đấu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ hơn xa mình mấy trăm lần. Có ông ấy ở bên cạnh, tóm lại có thể giúp mình một chút. Trong khu rừng bạch dương yên tĩnh không có động tĩnh gì, hắn có chút bất an hỏi:

- Tiếp theo nên làm thế nào, vãn bối có nên xông vào trong rừng không?

Tô Ly hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn, hỏi:

- Ngươi xông vào trong rừng làm gì?

Trần Trường Sinh nói:

- Hôm qua tiền bối nói, trong cuộc chiến quan trọng nhất chính là giây phúc phản thủ thành công. Nếu có thể làm được xuất kỳ bất ý chân chính, vậy đối thủ mạnh hơn nữa cũng có thể sẽ bại.

Tô Ly trừng mắt nhìn hắn nói:

- Cho nên ngươi định xông vào trong khu rừng này, tìm người đó ra, sau đó giết chết?

Trần Trường Sinh thành thật gật đầu.

Tô Ly vỗ trán nói:

- Ngươi biết thích khách trong rừng đó là cảnh giới gì?

Trần Trường Sinh thành thật lắc đầu.

Tô Ly cả giận nói:

- Vậy ngươi định như vậy mà xông vào? Ngươi muốn đi chết hả?

Trần Trường Sinh mờ mịt, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, nghĩ ngợi nói:

- Cái này không phải… theo chỉ dạy của tiền bối mà làm chuyện sao?

Tô Ly phẫn nộ, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi phải hiểu, những gì ta từng nói, đầu tiên phải xây dựng trên nền tảng trình độ của ngươi và đối thủ xấp xỉ nhau. Cho dù kém chút, cũng không thể kém quá xa.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng trong lời nói lúc đầu của tiền bối rõ ràng nói là, đối thủ mạnh hơn nữa cũng có thể bại.

Tô Ly tức giận nói:

- Tu từ, đây là tu từ. Ngươi có hiểu tu từ khoa trương là một môn nghệ thuật nói chuyện không.

Trần Trường Sinh im lặng cúi đầu, qua hồi sau, không kìm được ngẩng đầu hỏi:

- Vậy nếu thật sự gặp phải đối thủ mạnh hơn mình thì làm thế nào?

Tô Ly đưa ra đáp án vô cùng ngắn gọn rõ ràng, chắc giòn nói:

- Chạy, hoặc là quỳ.

Chạy? Tốc độ Trần Trường Sinh cõng Tô Ly không nhất thiết phải nhanh hơn trong khu rừng vẫn chưa có thích khách. Phải biết rằng người vào cái nghề thích khách này, thường có thân pháp và tốc độ nhanh hơn người tu hành bình thường. Quỳ? Trần Trường Sinh giống như Tô Ly, đều sẽ không gửi gấm toàn bộ tính mạng mình vào người khác, cho dù là người đáng tin cậy hơn nữa. Càng huống hồ là người muốn giết mình.

Không thể trốn cũng không thể chạy, kỳ thật còn có một cách để ứng phó, đó chính là đợi.

Trần Trường Sinh rút đoạn kiếm ra, nhìn khu rừng bạch dương yên tĩnh không tiếng động. Nhìn những mầm xanh, nhìn xa như sắp đâm chồi, nhìn gần lại rất khó phát hiện, chờ đợi sự xuất hiện của người đó.

Người này thủy chung không có xuất hiện.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tay hắn đang nắm kiếm cũng trở nên có chút bủn rủn, hét vào trong khu rừng:

- Ra đây, ông ta nhìn thấy ngươi rồi.

Tô Ly hoàn toàn không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy, lắc đầu với trời xanh, có chút xấu hổ.

Trong khu rừng vẫn không có người trả lời, Trần Trường Sinh thấp giọng nói:

- Tiền bối, xem ra cách dụ địch cũng không dùng được.

Cuộc đối thoại lúc đầu giữa hắn và Tô Ly thậm chí có thể nói là tranh chấp, tất nhiên không thể là tranh chấp thật.

Nhìn rừng bạch dương yên tĩnh, Tô Ly như thoát có chút suy nghĩ, nói:

- Người đó đi rồi.

- Hả? Trần Trường Sinh có chút không ngờ.

Tô Ly lại nằm xuống trong thùng xe, buông Hoàng Chỉ Tán xuống, cầm sáo trúc lên.

Hai con Mao Lộc dưới triệu hoán của Trần Trường Sinh thong thả chạy đến, ngoan ngoãn để cho sợi dây thừng buộc lại vào cổ.

Sáo trúc du dương lại phát ra.

Lữ trình tiếp theo, Trần Trường Sinh trở nên trầm lặng rất nhiều. Có lẽ nói càng giống như mình lúc bình thường. Chỉ có lúc đối mặt với Đường Thập Lục và Tô Ly, lời nói của hắn mới nhiều.

Trầm mặc của hắn bây giờ đương nhiên là vì thích khách đó không biết lúc nào xuất hiện.

Giống như có lúc không nói có sức mạnh hơn là nói. Một địch nhân không xuất hiện cũng mãi mãi đáng sợ hơn kẻ địch đứng trước mặt bạn.

Tô Ly lại giống như bình thường, trên người lão căn bản không nhìn thấy chút bất an. Sáo trúc tiếp tục thổi, rượu tiếp tục uống, thương tiếp tục dưỡng. Giống như ngày thường nằm trong suối nước nóng Tuyết Lĩnh, rất yên tĩnh thích ý. Giống như mình thân không bị trọng thương, chỉ là đang đi trên chặng đường bình thường.

Trần Trường Sinh cảnh giác chú ý tất cả cảnh vật trong tầm nhìn, trong lòng áp lực rất lớn. Một số chuyện nghĩ đến càng làm tâm tình hắn càng ngày càng nặng nề.

Trong quân trại gặp hai sát thủ, kỵ binh Đại Chu lục soát khắp nơi, chứng tỏ là như Tô Ly phán đoán, hắc bào tính được phương hướng bọn họ trốn chạy. Hơn nữa truyền tin tức này cho một số thế lực trong thế giới loài người biết. Những thế lực này tiếp theo sẽ làm gì? Nếu là Thánh Hậu nương nương chỉ thị truy giết Tô Ly, vậy bà ấy có biết mình và Tô Ly ở cùng nhau không? Nếu biết, có bảo những cường giả và thích khách này thuận tay cũng giết mình không? Nếu là… những đại nhân vật trong Ly Cung muốn Tô Ly chết, vậy bọn họ có biết mình vẫn còn sống không? Hay là nói Ma tộc có ý che giấu sự tồn tại của mình?

Chạng vạng hôm đó, ở nơi cách quận Thiên Lương còn có tám trăm dặm, xe lộc lại dừng lại nghỉ ngơi, hoàng hôn nồng đậm như máu.

Trần Trường Sinh không hề che giấu bất an của mình, nói ra toàn bộ với Tô Ly. Bây giờ bất luận giữa doanh trận của hắn hay Tô Ly có vấn đề. Nếu lúc đó hắn không có vứt bỏ Tô Ly ở Tuyết Lĩnh, vậy càng không có lý do nữa đường bỏ lại Tô Ly. Bây giờ bọn họ ngồi chung một thuyền, tất nhiên phải cùng đối mặt với cơn cuồng phong sắp đến này.

- Sẽ không có nhiều người biết tin ta bị trọng thương, vì mấy ngày trước đã từng nói với ngươi rồi. Chúng ta phân tích một chút trận ám sát gặp phải trong quân trại… Nếu hành vi thô lậu buồn cười đó cũng được xem là ám sát, liên tưởng lại một chút mấy trăm tên Chu kỵ đó, thì có thể thấy rất rõ, bất luận là bọn họ muốn giết ta hay là ta bị bọn họ giết, đều không muốn để cả đại lục biết chuyện này.

Tô Ly nhặt một nhánh cây khô vẻ một bức đồ họa trên đất, chỉ một đường thẳng nói:

- Bọn họ không cần vây điểm đánh viện, sở dĩ cho nên tới giờ cũng không có động tĩnh, chỉ có một nguyên nhân, tốc độ của chúng ta quá nhanh, đến nổi sau khi đột phá tuyết bắc quân, những người đó vẫn không kịp phái nhân thủ đủ mạnh đến giết chúng ta. Nếu xem cái này là một trận chiến, chủ lực của bọn họ là đang trên đường đuổi tới…

Trần Trường Sinh ngồi xổm một bên, chuyên tâm nghe.

Mấy ngày nay, cảnh tượng như vậy xảy ra rất nhiều lần. Tô Ly lúc bình thường tỏ ra rất không đứng đắn, nhưng lúc này, lại vô cùng nghiêm túc. Lão dạy Trần Trường Sinh làm sao phân biệt dấu vết của dã thú và người, làm sao phân biệt thực vật nào có thể ăn, loại nào có độc. Lúc chiến đấu quan trọng nhất là gì, thậm chí còn dạy hắn làm sao hành quân bố trận.

Ngoại trừ kiếm và tu hành, lão dạy Trần Trường Sinh rất nhiều thứ.

Trần Trường Sinh lại hỏi:

- Tiền bối, rốt cuộc tại sao ông muốn dạy vãn bối những cái này?

Muốn thay Nam nhân chọn một Giáo Hoàng tương lai? Cái này có thể là đáp án chân chính, nhưng vẫn không đủ.

- Vì, ta đã dạy Thu Sơn rồi.

Tô Ly vứt nhánh cây, nói:

- Y theo ta học thời gian một tháng. Nếu thời gian đi đường đủ dài, ta cũng sẽ dạy ngươi đủ một tháng. Ngươi trả Hoàng Chỉ Tán cho ta, ta dẫn ngươi rời khỏi cánh đồng tuyết, đã bù đắp cho nhau. Nhưng ngươi không có vứt bỏ ta ở Tuyết Lĩnh, cho nên ta nợ ngươi một nhân tình. Ngươi cứ xem ta trả ngươi món nợ này là được rồi.

- Nhân tình?

- Sau này, ngươi sẽ đối đầu với Thu Sơn, ta hy vọng ngươi không kém quá tệ, cố gắng ngang bằng có thể, chính là nhân tình ta trả cho ngươi.

Sau khi từ suối nước nóng về, Trần Trường Sinh lại cảm động với phong phạm cao nhân tiền bối của Tô Ly, sau đó chân thành nói:

- Cây Hoàng Chỉ Tán đó không phải ta trả tiền bối, chỉ là cho ông mượn dùng.

Tô Ly lặng lẽ nhìn hắn, bỗng nhiên cười lên:

- Không quen cảnh tượng ấm áp này, cho nên phải cố ý phá vỡ?

Trần Trường Sinh nói:

- Đúng vậy.

Tô Ly nói:

- Vãn bối cũng không quen lắm, cho nên sau này đừng hỏi vãn bối những vấn đề tương tự.

Trần Trường Sinh nhìn lão chân thành nói:

- Tiền bối, ông thật là người tốt.

Tô Ly nhìn hắn nghiêm túc nói:

- Lời nói như thế này sau này cũng đừng nói nữa.

- Tại sao?

- Vì sau này ngươi sẽ biết, trước giờ ta cũng không phải người tốt trên ý nghĩa truyền thống. Ta hỷ nộ vô thường, một lời không hợp, càng sẽ bạo khởi giết người.

- Nhưng thật nhìn không ra. Được rồi, tiền bối, tuy câu nói vừa nãy là cố ý nói, nhưng trên thực tế, Hoàng Chỉ Tán quả thật là của vãn bối.

- Ừ, xem ra ngươi thật sự không tin ta sẽ bạo khởi giết người.

- Tiền bối, nếu bây giờ ông vẫn có thể bạo khởi giết người, thì hà tất quá nữa đêm mới dám động thân.

Không hài lòng, thì không nói nữa, trong bóng chiều càng ngày càng nồng đậm, Trần Trường Sinh bắt đầu chuẩn bị cơm chiều và đồ để ngủ.

Tô Ly nhìn thiếu niên bận rộn bên cạnh đóng lửa, hơi híp mắt, chậm rãi vuốt ve sáo trúc trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng hôn dần lui, sau khi qua loa ăn xong thịt nướng, Trần Trường Sinh dập tắt lửa, để bảo đảm sẽ không phát sáng trong đêm

Cả đêm không nói, bình minh lại đến, gió sớm se lạnh, mang mùi vị của sương sớm và cỏ xanh làm lòng người khoan khoái. Hai con Mao Lộc hoan hỉ tung chạy, không bao lâu liền đi hơn chục dặm.

Trên vùng quê bát ngát thực vật xanh biếc đang sinh trưởng có thể là cao lương. Chỉ là những cao lương này vừa mới sinh trưởng, chưa có tươi tốt như trong truyền thuyết, càng không thể che kín thân hình.

Cho nên Trần Trường Sinh liếc nhìn liền thấy người trong cánh đồng đó.

Đó là một người đàn ông anh tuấn, toàn thân mặc khôi giáp, sau lưng có bảy thanh trường đao, dưới nắng sớm vô cùng chói rọi.

Nhìn thế nào cũng không giống một thích khách.

Người đàn ông đó rất anh tuấn, cho dù đầy mặt phong trần. Rõ ràng đến rất vội vàng.

Khối giáp trên người y cũng phủ lớp đất dày cộm, nhưng vẫn sáng ngời. Người giống như y, đứng trong vùng cao lương xanh biếc, giống như một vầng thái dương.

Người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống một thích khách.

Trên thực tế, người đàn ông này quả thật cũng không phải thích khách. Tuy y là đến giết Tô Ly.

Người đàn ông này không có phát ra thiện ý, cũng không có địch ý, nhưng cũng không có che giấu sát ý với mình. Sát ý vô cùng thuần khiết.

Nhìn người đàn ông sáng ngời trong nắng sớm, Trần Trường Sinh cảm thấy trong mắt có chút chói mắt. Giống như cảm giác lúc ở trên cánh đồng tuyết, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ly.

Tia sáng đến từ phương xa, rơi rắc xung quanh người đàn ông này, nhưng chưa từng rơi xuống. Ánh sáng phản chiếu, không phải khôi giáp và mặt y, mà là một tấm chắn vô hình, cho nên mới có thể sáng chói như vậy.

Tấm chắn vô hình đó sáng rực một mảnh. Không thể không phủ nhận, đối phương là cường giả Tụ Tinh Cảnh chân chính.

Chỉ liếc nhìn, Trần Trường Sinh liền xác định người đàn ông này không phải thích khách mấy ngày trước ở trong rừng bạch dương. Người này quá sáng chói, không thể che giấu sự tồn tại của mình. Hơn nữa thoạt nhìn người này hình như căn bản không có muốn làm như vậy. Y cứ đứng như vậy trong nắng sớm, đường đường chính chính đợi Trần Trường Sinh và Tô Ly đi đến.

Trần Trường Sinh xuống xe, tháo dây thừng ở giữa cổ Mao Lộc, nhẹ nhàng vỗ vào mông của chúng. Bây giờ, hai con Mao Lộc này đã có thể tương thông tâm ý với hắn, hiểu ý của hắn, tự giác nhỏ bước chạy tới trong vùng cao lương ngoài mấy trăm trượng. Sau đó quay đầu nhìn lại, đợi chủ nhân trẻ tuổi tiếp tục triệu hoán mình lại.

Trần Trường Sinh quay đầu nhìn vào trong xe.

Tô Ly nằm trong thùng xe, nhắm đôi mắt, khoác áo lông, trong tai đang nhét bông nhung, giống như đang gối ngủ.

- Tiền bối. Trần Trường Sinh nói.

Bông nhung trong tai Tô Ly rõ ràng không có có tác dụng ngăn chặn như bông nhung trong tay Mạc Vũ, nói:

- Hả?

Lúc “hả”, lão vẫn đang nhắm mắt.

- Phía trước… có một người đang đến. Trần Trường Sinh chỉ người đàn ông trong vùng cao lương phía sau, nói.

- Sau đó? Tô Ly vẫn không có ý mở mắt.

Trần Trường Sinh nói:

- Rất mạnh, vãn bối đánh không lại.

Tô Ly nhắm nghiền mắt nói:

- Ta đã dạy ngươi nhiều ngày như vậy rồi. Nếu ngươi còn thu dọn không nổi một sát thủ, vậy sao còn không đi chết?

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng tiền bối, hôm qua ông mới nói qua, đó là tu từ, là khoa trương. Khi gặp đối thủ xém quá xa, ngoại trừ quỳ thì chỉ có thể chạy. Vãn bối muốn hỏi, lúc này chúng ta là chạy hay quỳ?

Im lặng một lát, cuối cùng Tô Ly mở mắt ra, đứng dậy nhìn về phía vùng cao lương xanh xanh đó, nói:

- Tụ Tinh Cảnh… ngươi không phải không thể đánh.

Trần Trường Sinh lại thầm cân nhắc một phen, lắc đầu nói:

- Cái này… thật sự đánh không lại.

Lúc này Tô Ly mới nhìn khôi giáp trên người của người đó, người đàn ông anh tuấn vô cùng chói rọi, híp mắt, nói:

- A, là tiểu tử đó à, vậy thì ngươi thật không đánh lại rồi.

Trần Trường Sinh nói:

- Vậy chúng ta nhanh chóng chạy thôi.

Tô Ly tức giận nói:

- Đừng nói cả đời Tô Ly ta chưa từng chạy trốn, cho dù thật muốn trốn… trốn được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK