Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong tưởng tượng của mọi người, Thánh nữ tất nhiên là người xinh đẹp xuất trần, thần thánh trang nghiêm, nói năng thận trọng, đứng ngồi nghiêm chỉnh, loại ấn tượng cố hữu này tuy rằng không cần thiết chính xác, nhưng đã không thể bị phá bỏ, mặc dù là Từ Hữu Dung, mấy năm nay khi thỉnh thoải xuất hiện trước mắt người đời, tuy không thể làm giống như sư tỷ sư muội khác đi lại không gió của Nam Khê Trai, tinh khiết giống như sen trắng, nhưng cũng sẽ rất chú ý lời nói và việc làm của mình, tận lực chỉ là mỉm cười không nói. Chỉ có ở trước mặt Thánh hậu nương nương và sư phụ Thánh nữ, nàng sẽ biểu hiện tự nhiên chút, như một vãn bối nói những lời có chút hứng thú, mà chỉ có trước mặt nha hoàn từ nhỏ cùng nhau lớn lên Sương Nhi này, nàng mới có thể tiếp tục thật sự trầm tĩnh, ví dụ như giống như bây giờ.

Nàng càng không ngừng lăn lộn trên giường, tóc đen rối bù tứ tán khắp nơi, cuối cùng mở ra hai cánh tay nằm ở trên giường, cảm thán nói:

- Vẫn là cái giường này ngủ thoải mái.

- Tiểu thư, đây đã rất bất nhã rồi.

Sương Nhi khẩn trương tìm chiếc chăn lông khoác lên trên người của nàng, sau đó ngồi ngơ ngẩn nhìn nàng ở bên giường, rất là vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao đôi mắt liền dần dần đỏ.

Từ Hữu Dung hỏi:

- Rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ thực sự có người dám bắt nạt ngươi?

Khi vừa mới vào phủ, nàng liền hỏi qua, chẳng qua khi đó nàng là đang nói đùa, bởi vì nàng rất rõ ràng, Từ phủ cao thấp không có bất kỳ người nào dám bắt nạt Sương Nhi, bởi vì câu trả lời thỏa đáng của mình năm đó, nói vậy mà ngay cả mẫu thân cũng sẽ không nhìn sắc mặt gì cho nàng, nhưng hiện tại xem ra, sự tình dường như cũng không như thế, nàng đương nhiên muốn biết đây là vì sao.

Sương Nhi lau nước mắt, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng khó chịu nói:

- Nhưng có người ức hiếp tiểu thư làm sao bây giờ?

Từ Hữu Dung cười nói:

- Con bé ngốc vẫn là ngốc như vậy, ai dám bắt nạt ta? Ngươi không biết, ở trong Chu Viên ta gặp Nam Khách rồi, chính là trên thư và ngươi đề cập qua chính là Công chúa Ma tộc kia, nếu một chọi một, ta thật là...

- Tiểu thư, ngươi có biết ta nói tới ai.

Sương Nhi nhìn nàng nói.

Từ Hữu Dung ngồi dậy, chậm rãi buộc tóc đen lên, sau đó ôm hai đầu gối, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Sương Nhi rất rõ ràng, thời điểm tiểu thư sống một mình, thường xuyên run sợ như vậy, thời thơ ấu đã là như thế, nhìn rất là làm người ta thương tiếc, hoàn toàn không giống như hơi thở mạnh bình tĩnh trước mắt của thế nhân.

Lúc này nhìn tiểu thư lại là như thế, nàng không khỏi có chút bất an, nói:

- Tiểu thư, muội không phải cố ý chọc giận người tức giận, người không cần suy nghĩ.

Từ Hữu Dung nhìn chén đèn sáng kia trên bàn, đột nhiên hỏi:

- Có chuyện ta muốn hỏi ngươi.

Sương Nhi hỏi:

- Chuyện gì?

Từ Hữu Dung quay đầu nhìn phía nàng, bình tĩnh hỏi:

- Lúc trước ngươi nói... Cô ấy và Lạc Lạc điện hạ ở trong Quốc giáo học viện... Ngươi là tận mắt thấy hay sao?

Sương Nhi có chút khẩn trương, nói:

- Tiểu thư, người thật vất vả về nhà một lần, đề cập thứ đồ vô sỉ kia làm chi?

Mặc dù không có thừa nhận, nhưng bốn chữ thứ đồ vô sỉ, dường như đủ để giải thích rõ rất nhiều chuyện.

Từ Hữu Dung không có hỏi lại cái gì, ôm đầu gối, nhìn hoa tuyết đêm ngoài cửa sổ bay xuống, thời gian im lặng rất lâu.

Nếu là lúc trước trở lại kinh đô, nàng chắc chắn sẽ không muốn ra cửa nữa, nhưng hôm nay không biết vì sao, nàng không muốn ngây ngô ở trong nhà, nàng muốn đi ra ngoài đi một chút, đi xem.

Có lẽ là bởi vì so với hai lần trước hồi kinh, kinh đô đã có vài nơi không giống nhau, ví dụ như dạ ming đăng trong Vị Ương Cung nhiều hơn so với trước đó, trụ cầu của cầu Nại Hà mùa hè năm trước bị một con thuyền chở lương thực đụng có chút nghiêng đang sửa chữa lại, rừng cây bên kia cầu Bắc Tân chẳng biết tại sao trở nên rậm rạp rất nhiều, cửa cũ của Quốc giáo học viện tràn đầy cây mây xanh nghe nói đã đổi thành mới rồi...

Người kia đang ở kinh đô.

Cách nàng mười một con phố thẳng.

Nếu người bình thường đi đường, chỉ cần nửa canh giờ, đây hay là bởi vì tuyết trời trên đường trơn trượt.

Nếu như là nàng đi đường, chỉ cần thời gian một lát.

Nếu như là cưỡi bạch hạc, vậy thời gian cần ngắn hơn, chỉ cần nhấp nháy mắt thì xong rồi.

Tuyết đêm ngoài cửa sổ bỗng nhiên loạn cả lên, tâm trạng của nàng cũng trở nên hơi loạn, mở trừng hai mắt, phát hiện là bạch hạc đã đậu trong viện.

Nàng đứng dậy choàng chiếc áo khoác, đi ra ngoài phòng, Sương Nhi vội vàng ôm lò ấm vào trong lòng, đi theo.

Bạch hạc đang chải vuốt sợi lông chim ở trong đống tuyết.

Tiếng kêu kì quái vang lên rất khó nghe trong bầu trời đêm, chim bằng non màu xám cũng mới hạ xuống, không biết lúc trước nó vừa đi nơi nào chơi đùa, mãi đến trước lúc phát hiện bạch hạc, mới bay theo qua tới, vừa đậu xuống đất, nó chui vào phía dưới hướng cánh của bạch hạc, như là lấy lòng vừa như là cố ý kéo rút để đổi lấy sự chú ý của bạch hạc, bạch hạc nâng cao cổ, có vẻ rất là bất đắc dĩ, lại cũng không có ý đuổi nó đi.

Khu vườn nhỏ này là cấm địa của phủ Đông Ngự thần tướng, chưa đồng ý của nàng, ai cũng không thể tiến vào, thậm chí Từ Thế Tích và Từ phu nhân cũng là như thế, không cần lo lắng chim bằng non sẽ làm sợ ai.

- Đây là chim gì?

Sương Nhi đang nhìn con chim bụi phác phác kia hỏi.

Ở trong mắt nàng, con chim này sinh thật sự có chút khó coi, nhưng mà từ trước đến nay lấy yêu khiết xưng bạch hạc, không ngờ cũng không chống cự thân mật của chim này, điều này làm cho nàng có chút giật mình.

- Một con chim trĩ.

Từ Hữu Dung nói.

Chim bằng non dưới cánh bạch hạc mọc đầu ra, có chút u oán nhìn nàng một cái.

- Thánh Nữ Phong quả nhiên không phải nơi bình thường, chim trĩ trên đỉnh không ngờ đều hung ác hơn như vậy.

Sương Nhi vỗ tay tán thưởng không ngừng, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc, nói:

- A, vậy ta phải đi chuẩn bị chút nước trong và trái cây nữa, ban đầu chỉ chuẩn bị bạch hạc thôi.

Nghe lời này, u oán trong mắt của chim bằng non trở nên nặng hơn.

Nó đã ăn chay suốt nửa năm ở Thánh Nữ Phong, chỉ là thỉnh thoảng khi Từ Hữu Dung đi trấn trên chơi mạt chược, mới có thể thuận tiện ăn mặn, ăn chút các loại thịt khô bài cốt này nọ, hôm nay đến kinh đô phồn hoa, lúc bay vút thấy sao nhiều loài người hương hương non nớt, còn có những thứ nọ rõ ràng rất có nhai đầu, người tu đạo rất có dinh dưỡng, nó cũng sớm đã không được tham ăn, kết quả...

Rõ ràng còn là ăn trái cây?

Phải biết rằng ở kiếp này nó mặc dù không có ăn qua thịt người, nhưng ấn tượng kiếp trước lưu lại ở bên trong thần hồn của nó có thể không có quên.

- Con chim trĩ này thích ăn thịt.

Từ Hữu Dung nhìn chim bằng non liếc mắt một cái.

Chỉ là liếc mắt một cái rất tầm thường, chim bằng non cảm giác được thần hồn bị nước đá rét lạnh nhất tắm sạch ba ngày ba đêm, vừa mới sinh ra một ít dục vọng nóng rực trong nháy mắt biến mất vô tung, đâu còn dám có những ý nghĩ kia.

- Trong nhà nếu có tôm Lam Long, lấy một ít cho nó nếm thử.

Nghe lời này, chim bằng non rất là phấn chấn, càng không ngừng loạng choạng đầu, trí nhớ kiếp trước bên trong thần hồn nói cho nó biết, thịt tôm Lam Long vô cùng mỹ vị.

Sương Nhi có chút bất đắc dĩ nói:

- Trong nhà không có.

Từ Hữu Dung hơi dị, nghĩ thầm rằng trong nhà biết mình thích ăn tôm Lam Long trong Trừng Hồ lâu, theo đạo lý mà nói, và giống như hai lần trước hồi kinh, đều hẳn là chuẩn bị không ít, vì sao không có?

- Cả tòa kinh đô hiện tại cũng ăn không được tôm Lam Long.

Sương Nhi do dự một lát, nói:

- Bởi vì Quốc giáo học viện đã mua hết ở Trừng Hồ lâu, chỉ có nơi đó mới ăn được.

Từ Hữu Dung hơi giật mình, thật không ngờ... Lại nhanh như vậy nghe được tên của Quốc Giáo học viện.

Chim bằng non thì đang nghĩ Quốc Giáo học viện là nơi nào, được tìm cơ hội đi ăn luôn toàn bộ người ở bên trong, sau đó chậm rãi ăn những tôm Lam Long đó nữa.

Bạch hạc bỗng nhiên thấp giọng kêu lên.

Từ Hữu Dung thế mới biết, hoá ra thời gian suốt nửa ngày nay, bạch hạc đều đang ở Quốc Giáo học viện, nghĩ đến... Hẳn là đang cùng người kia chơi đùa?

Sương Nhi đi lấy thịt khác, nàng khoác áo khoác, đứng ở trong tuyết đêm, đang nghĩ một vài chuyện.

Hắn đang ở kinh đô, mười một con phố, nửa canh giờ, chốc lát lại đến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK