Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Trường Sinh tỉnh lại, phát hiện mình còn nằm trong đống tuyết, mà trời đã sắp tối, ánh sáng mờ tối từ phương Tây chiếu xuống tòa thành thấp bé phương xa, cũng chiếu sáng bọc rách trên người Tô Ly.

Bọc vải rách là của người đi lúc chạy trốn chết hắn thông minh nhặt được, lúc này bị hoàng hôn chiếu vào, phảng phất muốn bốc cháy lên. Tô Ly khoanh chân ngồi trong đống tuyết, cúi đầu, bao vải rách che đầu, nhìn có chút giống áo bào đen. Trần Trường Sinh hỏi:

- Ta nằm ở trong đống tuyết, tiền bối... ngài cũng không quản sao.

Chạy như điên không ngừng, rốt cục xuyên qua cánh đồng tuyết ngàn dặm, cách xa uy hiếp của Ma tộc, có thể tưởng tượng Trần Trường Sinh phải cố gắng và trả giá thế nào, mỏi mệt đến trình độ nào, nhìn thấy thành thị nhân loại liền trực tiếp ngã xuống đất, nhưng mà mặc dù trong tình huống như vậy, Tô Ly cũng không giúp hắn một chút, điều này làm cho hắn có chút không thoải mái.

Thanh âm của Tô Ly đầy vẻ hợp lý hợp tình:

- Ta mà động được tới ngươi còn cần ngươi cõng ta sao? Hơn nữa, ngươi ngã xuống đất không dậy nổi có chú ý tới tư thế không? Đừng quên ta nằm trên lưng của ngươi, ngươi ngã kiểu đó làm ta bị ép thê thảm, ngươi có biết không?

Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, một đường trốn chết hắn cũng ngẫu nhiên nói qua với vị tiền bối này, sớm đã xác nhận, về khả năng ăn nói mình không thể chiếm được chút tiện nghi nào, dù là mình chiếm đạo lý. Trần Trường Sinh chống cơ thể đau nhức dậy đi đến cõng Tô Ly lên tiếp tục đi tới.

Đi đến trước thành sắc trời đã tối đen, cũng may trên tường thành đốt rất nhiều đuốc chiếu sáng mặt đất mới khiến người đã mỏi mệt như Trần Trường Sinh không vì vấp băng mà ngã sấp xuống.

Đây là một tòa thành đơn sơ nhưng cực kỳ chắc chắn, nói đúng ra, đây là một tòa quân trại tây bắc Đại Chu. Quân Trại không có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng người vào phải cẩn thận lục soát và kiểm nghiệm, phải biết rằng ngoại trừ kẻ gan lớn mạo hiểm, nơi này sẽ rất ít khi có bình dân xuất hiện.

Lúc bị soát người, Trần Trường Sinh còn lo Tô Ly tức giận nên khẩn trương nhìn sang, nhưng thật không ngờ, trong toàn bộ quá trình, Tô Ly đều biểu hiện cực kỳ thành thật, tựa như một người bệnh chân chính.

Binh lính tra hỏi mấy câu theo thông lệ, Trần Trường Sinh không lấy ra được văn kiện thông quan nào, cũng không có người dẫn đường, đang chuẩn bị cho họ biết thân phận của mình để quân đội phái người tới đón thì thấy Tô Ly lắc lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ kiên định.

Tô Ly không biết lấy từ đâu ra hai bộ công văn thông quan rất hoàn mỹ, hoàn toàn không có vấn đề, nói hoàn mỹ là vì mọi phương diện không thể bắt bẻ. Sĩ tốt canh gác kia dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá hai người, nghe câu trả lời của Tô Ly xong liền phất tay ra hiệu cho hai người đi vào, đồng thời còn dặn dò một vài việc phải chú ý.

Trong Quân Trại, nơi duy nhất có thể cung cấp cho bình dân là một xa điếm, không ngờ có một chiếc giường chung lớn, nhưng tối nay chỉ có hai người bọn họ ở, chủ quán keo kiệt đương nhiên sẽ không hơ đồ khô ráo mà ngay cả nước ấm đều không có, vì thế Trần Trường Sinh và Tô Ly nằm trên chăn đệm chua hôi đều không ngủ được.

Trần Trường Sinh mở to mắt nhìn nóc nhà vấy mỡ, nghĩ tới vài chuyện, tỷ như xa điếm này có thể là cải tạo từ nhà bếp, cách chủ quán mắng điếm tiểu nhị nhìn thật đáng thương, sau đó nghe thấy Tô Ly thở dài liền tò mò hỏi:

- Tiền bối, công văn và câu trả lời khi vào thành hết sức lão luyện, hẳn là rất có kinh nghiệm sinh hoạt bên ngoài, vậy sao vẫn còn chưa ngủ được?

Thế nhân đều biết Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly thích vân du tứ hải, rất ít về Ly Sơn, trên đường về kinh, theo đạo lý thì không ai có kinh nghiệm phong phú hơn ông ta.

Tô Ly căm tức nói:

- Ngươi nghĩ gì thế? Ta là ai chứ? Làm sao có thể qua đêm ở nơi mục nát như thế này.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm, lúc trước nếu báo ra tên của ngươi, lúc này hai người chắc chắn sẽ không ngủ trong xa điếm, chưa nói tướng lĩnh Quân Trại mà ngay cả tướng quân phía nam sẽ lập tức phái người tới đón. Nghĩ đến đây, nghi vấn trong lòng hắn rốt cục được nói ra:

- Tiền bối, vì sao chúng ta không thể để lộ thân phận?

Tô Ly nói:

- Ngươi có biết ta nổi danh nhất là cái gì không? Vì sao toàn bộ đại lục đều sợ ta không?

Trần Trường Sinh nghĩ thầm mình từ nhỏ ở Tây Ninh trấn, đạo tạng đọc tuy nhiều nhưng chuyện thế gian lại biết ít, chỉ biết là ngươi cảnh giới cực cao, kiếm đạo rất mạnh, vì sao không phải kính thì cũng là sợ?

Thanh âm của Tô Ly lạnh như băng, có vẻ càng thêm rét lạnh:

- Bởi vì ta giết nhiều Ma tộc, cũng giết nhiều người, trừ Chu Độc Phu năm đó, đại khái không ai giết người nhiều hơn ta.

Trần Trường Sinh không nói gì, nghĩ thầm tiền bối lại bắt đầu tự sướng rồi, nếu thật là như thế, vậy ngươi chẳng phải là đồ tể tay nhuốm máu, Ly Sơn Kiếm Tông sao chưa trục xuất khỏi sơn môn?

Dường như đoán được Trần Trường Sinh suy nghĩ gì, Tô Ly lại nói:

- Ta ở Ly Sơn bối phận cao nhất, mạnh nhất, cho nên ta là lớn nhất, lũ Giới Luật đường đã sớm nhìn ta không vừa mắt rồi, nhưng bọn họ dám đối xử với ta như thế nào chứ?

Trần Trường Sinh giật mình.

Tô Ly tiếp tục nói:

- Ta giết người có đạo lý của ta, nhổ cỏ nhổ tận gốc, loại chuyện xét nhà diệt tộc không có kỹ thuật ta chưa bao giờ làm, cho nên đã mang đến một chút phiền toái, là ta giết người càng nhiều thì kẻ thù cũng càng nhiều, đến nay ta cũng không nhớ rõ mình có bao nhiêu kẻ thù.

Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, đó là sự thật sao? Vậy sao ngươi còn sống tới hiện tại?

- Có rất ít người dám tới tìm ta báo thù, bởi vì ta quá mạnh mẽ. Đương nhiên, cũng có kẻ bị thù hận làm choáng váng đầu óc, cả sinh tử không màng cũng muốn giết ta.

Nói đến việc này, tâm tình của Tô Ly rõ ràng rất không ổn, căm tức nói:

- Ta sáng sớm rời giường bọn họ tới giết, lúc ngủ bọn họ tới giết, không có lúc nào là không người, từng đợt lại từng đợt, ta không rõ, những người kia ở trình độ chưa đạt tiêu chuẩn giết không nổi ta còn tìm ta làm gì, bọn họ không ngại phiền sao? Bọn họ không ngại phiền, ta lại thấy phiền thay cho họ.

Trần Trường Sinh càng không nói gì, nghĩ thầm rằng những người đó muốn giết ngươi là do có huyết hải thâm cừu, ngươi không ngờ sẽ nói đối phương là bị thù hận làm choáng váng đầu óc, hơn nữa còn ngại phiền?

Tô Ly tiếp tục nói:

- Cho nên ta sẽ rất ít ở lại Ly Sơn, lúc ngao du đại lục không để lộ thân phận của mình, nếu ngươi không muốn nửa đêm bị người ta dùng pháp khí đánh thức thì tốt nhất cũng hãy làm như vậy.

Trong phòng an tĩnh một thời gian rất dài, sau đó lại vang lên tiếng của Tô Ly. Chẳng qua lúc này không còn kiêu ngạo hay bực bội mà có vẻ rất trầm ổn, rất chân thành.

- Người muốn ta chết tựa như chó quên, bọn họ không dám động thủ với ta, thậm chí mà ngay cả từ xa sủa cũng không dám, chỉ dám tiềm phục trong bóng đêm, chờ ta mỏi mệt, chờ ta già, chờ ta bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK