Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận mệnh một người thay đổi sẽ gây ra ảnh hưởng tới vô số người, thậm chí là vận mệnh của toàn thế giới.

Con bướm vỗ hai cái cánh, Đại Tây Châu sẽ sinh ra một hồi gió lốc, huống chi là Thánh Hậu nương nương ngạo nghễ dựng lên trong mây.

Chỉ có điều tất cả vận mệnh này cùng tập hợp một chỗ, là do loại lực lượng nào quyết định? Là Thiên đạo sao?

Nếu Chiêu Minh thật sự còn sống, nàng sẽ gặp phải báo ứng như thế nào của Thiên đạo?

Nếu lúc trước Chiêu Minh đã bị chết, nàng sẽ gặp phải báo ứng như thế nào của Thiên đạo?

Mấy trăm năm trước, thời điểm nàng hiến tế sao trời từng phát ra khiển trách phẫn nộ, cứng rắn và mạnh mẽ đối với Thiên Đạo Viện, ngay lúc đó nàng phẫn nộ tuyệt vọng thương tâm, chán ghét với thế giới này, cho nên Thiên đạo cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

Nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới, Chiêu Minh lại được sinh ra.

Bắt đầu từ một khắc kia, nàng biết chính mình đã trực diện Thiên đạo, nhưng nàng còn chưa kịp làm cái gì, Thiên đạo đã lặng yên không tiếng động thoái ẩn sau khi bóng đêm tràn về.

Mãi tới năm trước, Học Viện Quốc Giáo rơi hạ một ánh sao, có người đốt sáng lên một ngôi sao số mệnh.

Thiên đạo dường như lại tìm tới nàng.

Ngôi sao số mệnh hóa ra thật sự chính là khắc tinh mệnh trung.

Xe ngựa của Học Viện Quốc Giáo dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi ngõ bắc Binh Mã Ti.

Đám người tụ tập phía ngoài hẻm căn bản không kịp phản ứng, ngay cả Mao Thu Vũ và Trần Lưu Vương cũng không biết trong tiểu viện đã xảy ra chuyện gì.

Năm trăm kỵ binh quốc giáo theo đó mà giải tán, chỉ để lại từng đạo bụi mù.

Đám người Trần Trường Sinh vội vã như thế, không phải bởi vì thương thế của Chiết Tụ đã nặng tới mức không thể chống đỡ, mà là vì trong tiểu viện kia lưu lại cho bọn hắn tâm lý oán hận thật đáng sợ.

Chiết Tụ nằm ở trên cáng cứu thương, mặc ảo vải sạch sẽ, sắc mặt có chút tái nhợt như lâu không thấy ánh mặt trời, có chút gầy yếu, nhưng lại không có bất kỳ miệng vết thương gì, nhìn tình huống cũng coi như không tệ.

Xe ngựa đi nhanh trên đường, gió thổi lên một góc bức màn, Đường Tam Thập Lục thấy được một góc mái cong Chu Ngục, sắc mặt trắng nhợt, trong vô thức nắm chặt chuôi kiếm, làm sao còn bộ dáng điềm tĩnh chậm rãi nới chuyện với Chu Thông trong viện lúc trước.

Chu Ngục âm trầm, thật sự đáng sợ vẫn là bản thân Chu Thông.

Trần Trường Sinh cúi đầu, tóc mai sớm đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nhìn qua giống như là vừa mới làm việc rất nặng tốn thể lực.

Hắn lấy khăn tay từ trong tay áo, lau sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay, chân nguyên phóng ra ngoài bọc lại.

Trước khi tiến vào Chu Ngục, vật hắn bóp trong tay chính là khăn tay này.

Hắn rất ít đổ mồ hôi, Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá chưa từng thấy qua.

Hôm nay tình huống lại đặc thù, trước khi hắn đến biết mình có thể sẽ chảy mồ hôi.

Xác nhận chiếc khăn tay bị mồ hôi làm ướt nhẹp không phóng xuất ra mùi thơm lạ lùng khiến hắn bất an, Trần Trường Sinh mới chính thức yên lòng.

Giằng co một trận với Chu Thông ở trong tiểu viện, với hắn mà nói, có khi còn kinh tâm động phách hơn so với cuộc chiến Chu Tự Hoành kia.

Bởi vì trận giằng co này, tâm cảnh của bọn họ phải thừa nhận uy áp cực kỳ khủng bố.

- Không cần lau.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn không ngừng lau mồ hôi nói

Động tác của Trần Trường Sinh dừng lại, hỏi:

- Vì sao?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Luôn luôn dùng khăn, sẽ có vẻ rất biến thái giống như Chu Thông vừa rồi.

Phía trước thùng xe truyền tới tiếng cười của Hiên Viên Phá, thiếu niên Hùng tộc thật thà chất phác vẫn luôn cười như vậy.

Đây là một tiếng cười vui vẻ, khiến không khí trong xe trở nên thoải mái hơn.

Tâm tình của Trần Trường Sinh dần yên tĩnh, bắt đầu xem xét thương thế của Chiết Tụ.

Ngón tay của hắn đặt lên trên động mạch của Chiết Tụ, lẳng lặng xem bệnh, đột nhiên trong xe vang lên một thanh âm thình thịch, ngón tay của hắn bị bắn lên.

Đường Tam Thập Lục hỏi:

- Sao lại thế này?

- Tâm huyết dâng trào, bệnh cũ của hắn.

Trần Trường Sinh cảm thấy mạch Chiết Tụ giống như có vấn đề, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, tiếp theo liền lấy kim châm ra, mở cổ áo của hắn, chuẩn bị châm kim.

Vừa mở ra, tay của hắn liền cứng lại.

Sau khi Đường Tam Thập Lục thấy thân thể cũng cứng lại.

Ngón tay của Trần Trường Sinh có chút run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi mở y phục của Chiết Tụ ra, khiến thân thể của hắn hiện ra.

Đúng vậy, trên mặt của Chiết Tụ không có chút thương tổn nào, cũng nhìn không ra là bị tổn thương hay hình phạt gì, bởi vì những cái này đều ở trên người của hắn.

Thân thể hắn bây giờ không có chỗ nào là hoàn chỉnh.

Khắp nơi đều là miệng vết thương và thịt vụn.

Có nhiều chỗ thậm chí có thể nhìn thấy xương.

Có nhiều chỗ, thậm chí ngay cả xương cốt cũng biến thành màu đen.

Trần Trường Sinh không biết Chiết Tụ bị bao nhiêu loại hình, bị hạ bao nhiêu độc.

Hắn cũng không muốn biết, bởi vì không dám.

Trong xe trở nên tĩnh mịch.

- Dừng xe.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.

Đường Tam Thập Lục cúi đầu, tay phải không biết từ lúc nào lại nắm chặt Vấn Thủy Kiếm.

Hiên Viên Phá không biết trong xe xảy ra chuyện gì, sau khi dừng xe liền chui vào, thấy được tình trạng thê thảm của Chiết Tụ.

Ánh mắt của hắn lập tức đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập, bởi vì phẫn nộ, hai tay bắt đầu trở nên thô, lông như gai sắt bắt đầu đâm ra, đúng là điềm báo biến thân.

- Ta muốn giết Chu Thông.

Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục không nói gì, nhưng bọn họ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới hô ngừng xe, cho nên mới phải cầm chuôi kiếm.

Chiết Tụ bị tra tấn rất thảm, thế cho nên Trần Trường Sinh không cách nào giữ vững được tâm tình bình tĩnh trầm ổn, Đường Tam Thập Lục làm sao còn chú ý tới thân phận con cháu quý tộc của mình.

Nếu như nói Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết của mình chỉ trích Chiết Tụ cấu kết Ma tộc, Thất Gian là bị dính líu tới Chiết Tụ, như vậy Chu Thông thủy chung không chịu thả người, dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy tra tấn Chiết Tụ, đều là đang thay Học Viện Quốc Giáo chịu tội.

Bọn họ chính là Học Viện Quốc Giáo, bọn họ đương nhiên phải báo thù cho Chiết Tụ.

Vừa lúc đó Chiết Tụ mở mắt ra.

Sâu trong mắt hắn vẫn là màu quả chanh.

Đó là độc Nam Khách và huyết lang tộc dung hợp.

Nhưng bởi vì ở Chu Ngục bị dụng độc quá nhiều, các loại độc tố xung đột lẫn nhau, cuối cùng mấy ngày này thị lực của hắn không ngờ lại dần dần khôi phục chút.

Mỗi một lần hắn tỉnh lại ở Chu Ngục liền nghênh đón thống khổ vô cùng vô tận, cho nên sau khi hắn mở to mắt chỉ là một mảnh lạnh lùng và thù hận.

Nhưng giờ khắc này, hắn nhìn thấy không phải là hình cụ kỳ lạ cổ quái, thậm chí còn là thiết kế chuyên dùng cho Yêu Tộc, mà là ba khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng thân thiết.

Trong thời gian ngắn, Chiết Tụ liền hoàn toàn thanh tỉnh, và theo vẻ mặt của bọn họ liền đoán được họ chuẩn bị làm cái gì.

Cảnh giác và hận thù trong mắt của hắn dần dần biến mất, trên mặt không có một vẻ gì, trực tiếp nói với Hiên Viên Phá:

- Đánh xe đi.

Thanh âm của hắn rất suy yếu, lại như có một loại cảm giác không thể cự tuyệt.

Hiên Viên Phá la lớn:

- Chúng ta chuẩn bị quay lại Chu Ngục báo thù cho ngươi.

Chiết Tụ nhìn hắn mặt không cảm xúc nói:

- Ở trong đó có rất nhiều loại bào cách, ngươi muốn làm thịt kho tàu cho bọn hắn sao?

Cái này cũng là chuyện cười, nhưng lúc này không ai bật cười.

Đương nhiên không phải Chiết Tụ từ trước tới giờ không bao giờ nói giỡn khiến mọi người có chút giật mình.

- Nhưng cơn tức này, thật sự là không thể nào nuốt trôi.

Đường Tam Thập Lục nói.

Chiết Tụ nói:

- Thời điểm đánh không lại đối phương thì phải nhẫn, nhìn chằm chằm vào hắn, khiến mình trở nên hùng mạnh, sau đó một ngụm cắn chết hắn.

Đó là cách sống còn của sói.

Trần Trường Sinh nhìn hắn khổ sở nói:

- Rất xin lỗi, đều là ta làm hại ngươi.

Chiết Tụ nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

Hiên Viên Phá về lại chỗ cũ, xe ngựa tiếp tục chạy.

Cách Chu Ngục càng ngày càng xa.

Nhưng bốn thiếu niên trên xe ngựa đều rất rõ ràng, một ngày nào đó bọn họ sẽ về lại đây.

Trong xe bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng bình ổn.

Đó là thanh âm của Chiết Tụ, hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ.

- Nếu các ngươi cảm thấy ta rất thảm….thêm tiền là được rồi.

Trở lại Học Viện Quốc Giáo, giáo sĩ Thanh Diệu Thập Tam Ti sớm đã chờ sắn bắt đầu dùng Thánh Quang Thuật cứu trị cho Chiết Tụ, sau đó Trần Trường Sinh tự tay trị liệu cho hắn, chủ ý cẩn thận dùng kim châm và đao nhỏ xử lý miệng vết thương vô cùng thê thảm trên ngươi Chiết Tụ, nhưng phải mất cả nừa ngày mới xử lý hoàn tất, sắc trời đã trở nên tối đen.

Chiết Tụ bị thương quá nặng, để tiện cho việc trị liệu và tránh di chuyển, không có vào mấy lầu nhỏ bên kia, mà trực tiếp trải tấm đệm thật dày trên sàn nhà ở Tàng Thư Lâu, cứ như vậy nằm xuống.

Nương theo ngọn đèn chiếu rọi, Trần Trường Sinh nhìn danh sách Học Viện Quốc Giáo, sau đó cất vào trong ngăn kéo, nhìn về phía thiếu niên Lang tộc nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn không nói một lời, nhớ tới Chiết Tụ lúc ở Chu Viên đã nói với hắn muốn một thanh kiếm.

- Tiền…. hiện tại ta không có nhiều.

Trần Trường Sinh không để ý tới Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh quăng tới ánh mắt căm tức, nói với Chiết Tụ:

- Nhưng ta có rất nhiều kiếm, ngươi có thể tha hồ chọn.

Ở Chu Viên, vạn kiếm lăng không, giúp Trần Trường Sinh trảm đại bàng cánh vàng, phá âm mưu của Hắc Bào, là vì chúng nó muốn rời khỏi mảnh thảo nguyên mặt trời vĩnh viễn không hạ xuống, muốn trở lại cố thổ.

Trần Trường Sinh đã có hứa hẹn với mấy kiếm này, tự nhiên sẽ không đổi ý, cho nên sau khi trở lại kinh đô, cho dù có chút không muốn vẫn bẩm báo chuyện kiếm ao cho Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Tin tức này tạm thời chưa được truyền bá ra ngoài, nhưng sau khi Ly Cung thông báo với mọi người đã không còn lá bí mất. Sáng sớm hôm nay Trần Trường Sinh vượt biên chiến thắng Chu Tự Hoành Tụ Tinh Cảnh, càng làm cho rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, ngoại trừ đã từng là danh kiếm, hắn có phải đã có kỳ ngộ khác ở trong Kiếm Trì, bằng không nếu chỉ dựa vào chỉ điểm của Tô Ly, làm sao kiếm pháp của hắn lại tiến bộ nhanh như vậy.

Trần Trường Sinh không quan tâm tin tức Kiếm Trì xuất thế sẽ khiến đại lục chấn động, cũng không thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn hắn như thế nào, chẳng qua là cảm thấy chuyện này có chút phiền phức.

Đêm hôm trước Ly Cung đã gửi tới cho hắn một danh sách thật dài, rất nhiều tông phái sơn môn biểu đạt lòng biết ơn chân thành với Ly Cung và Trần Trường Sinh, đồng thời kém theo căn cứ xác thực, thỉnh cầu Ly Cung đưa kiếm của tổ sư cho bọn họ. Phần danh sách này rất dài, xếp hạng đầu tiên không hề nghi ngờ chính là Thánh Nữ Phong Trai Kiếm, sau đó còn có rất nhiều thần binh thanh danh hiển hách. Trần Trường Sinh dựa theo danh sách, sửa sang lại kiếm một lần, phát hiện ra danh sách tuy rất dài, nhưng nếu so sánh với danh kiếm truyền lại của Kiếm Trì, vẫn như cũ chỉ là một bộ phận cực nhỏ, bởi vậy có thể thấy được, cường nhân và tông phái năm đó từng chấn động đại lục, bây giờ còn có thể tìm được truyền thừa trên thế gian đã không còn nhiều.

Dùng ánh mắt lịch sử tới nhìn chuyện này, không thể nghi ngờ sẽ cảm nhận được phía sau che giấu một chút bi thương, rất dễ dàng làm cho người ta cảm thán thế sự vô thường, nhưng đối với hắn và Học Viện Quốc Giáo mà nói, cái này đương nhiên là chuyện tốt—— danh kiếm theo hắn rời khỏi Chu Viên, ít nhất còn có hơn bảy ngàn thanh không thể tìm được tông phái sơn môn trước kia, nói một cách khác, hiện tại hắn chính là chủ nhân của đống kiếm này.

Một tiếng thanh thúy vang lên, một thanh kiếm cũ có chút rỉ sắt hiện ra trên sàn nhà Tàng Thư Lâu.

Ngay sau đó, tiếng va chạm của kim loại không ngừng vang lên, chỉ trong một khoảng thời gian, Tàng Thư Lâu vốn trống trải rộng lớn liền chất đầy kiếm, số lượng kiếm nhiều như thế, hợp lại một chỗ trở nên vô cùng nặng, mà ngay cả sàn nhà Tàng Thư Lâu cũng bị đè tới mức khẽ hạ xuống, có chút sắp không tiếp nhận nổi.

Chiết Tụ mở to mắt nhìn tới, sau đó cũng không thể nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tàng Thư Lâu xuất hiện một tòa núi nhỏ do kiếm xếp thành.

Hắn thầm nghĩ muốn một thanh kiếm trong Kiếm Trì, Trần Trường Sinh lại đem cả tòa Kiếm Trì trở về.

Đường Tam Thập Lục mắt nhìn tòa núi kiếm này, lại nhìn Trần Trường Sinh, cuối cùng nhìn lại tòa núi kiếm, miệng mở rộng, một lúc lâu sau cũng không thể khép lại.

Hắn nghe Trần Trường Sinh nói qua chuyện phát hiện ra Kiếm Trì ở Chu Viên, và chuyện liên kết với vạn kiếm đối địch, nhưng sau khi nhìn thấy đống kiếm này lại là cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù là Vấn Thủy Đường Gia giàu có nhất thiên hạ cũng không thể nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Hắn đột nhiên cảm giác được, mặc dù Trần Trường Sinh tổn thất rất nhiều vàng bạc và bảo vật ở Chu Viên, nhưng lần này vẫn kiếm được lợi lớn.

Hiên Viên Phá nghe âm thanh cũng đi tới Tàng Thư Lâu, trong tay còn mang theo một khối khăn lau vô cùng bẩn.

Ba~ một tiếng, khối khăn còn lớn hơn cả tạp dề bình thường rơi xuống trên sàn nhà, tóe lên một ít bọt nước.

Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua nói:

- Đã nói rất nhiều lần rồi, khăn rửa chén phải được đổi thường xuyên.

Lúc này Hiên Viên Phá làm sao còn nghe thấy hắn đang nói gì, cả người tựa như gấu con leo lên câu, tru lên liền vọt tới tòa núi kiếm.

Kiếm sơn không bị thân hình tráng kiện của hắn đụng ngã, bởi vì hắn chợt nhớ tới đây là đồ của Trần Trường Sinh, một khắc cuối cùng liền dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Trần Trường Sinh, cũng không nói chuyện, ánh mắt ngập nước, nhìn cực kỳ vô tội đáng thương.

- Ngươi muốn sao?

Trần Trường Sinh hỏi.

Hiên Viên Phá mạnh mẽ gật đầu, bởi vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa đầu lại quá lớn, khiến cho Tàng Thư Lâu vào ban đêm lại nổi lên một trận gió nhỏ.

Trần Trường Sinh nói:

- Tự chọn đi.

Hiên Viên Phá cao hứng kêu một tiếng, duỗi tay nắm chặt một cán kiếm bên trong, sau đó dùng lực rút ra.

Thanh âm kim loại ma sát quanh quẩn ở trong Tàng Thư Lâu an tĩnh.

Đó là một thanh thiết kiếm ngăm đen, cũng không cạnh sắc, cực kỳ thô to, nhìn qua giống như một cây gậy sắt. dần dần biến mất, trên mặt không có một vẻ gì, trực tiếp nói với Hiên Viên Phá:

- Đánh xe đi.

Thanh âm của hắn rất suy yếu, lại như có một loại cảm giác không thể cự tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK