Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đa số người ở đây đều tưởng Ma tộc lẻn vào Chu Viên làm Lương Tiếu Hiểu bị thương nặng, phải biết Lương Tiếu Hiểu chính là một trong năm cái tên đứng đầu Đại Triều Thí, lại ở Thiên Thư Lăng xem bia suốt một năm, cảnh giới tu vi thâm hậu đến cực điểm, theo đạo lý mà nói, cũng chỉ có những cường nhân Ma tộc đó mới làm bị thương thành như vậy.

Nhưng Ly Sơn trưởng lão rất rõ ràng, Lương Tiếu Hiểu không phải bị Ma tộc tổn thương, bởi vì hắn biết vết kiếm trên người Lương Tiếu Hiểu, giống như kiếm trên bụng Thất Gian, đều là... Kiếm pháp của Ly Sơn.

Ly Sơn Kiếm Tông đệ tử tiến vào Chu Viên cũng chỉ có Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu.

Ly Sơn trưởng lão mơ hồ suy đoán, lại không dám tin, cho nên thanh âm của hắn run rẩy vô cùng.

Lương Tiếu Hiểu nhìn sư thúc, thong thả mà kiên định lắc đầu.

Ly Sơn trưởng lão hiểu ý hắn, trên mặt toát ra vẻ không thể tin.

Lương Tiếu Hiểu đang hồi quang phản chiếu, tinh thần tốt hơn, tầm mắt thong thả địa di động nhìn Thất Gian, hơi dừng một chút nhưng không để ai phát hiện rồi tiếp tục di động. Chỉ có Ly Sơn trưởng lão và Chu Lạc chú ý tới điểm này, càng thấy được vẻ tự trách, ngơ ngẩn, đau lòng cùng thương tâm trong ánh mắt Lương Tiếu Hiểu khi nhìn phía Thất Gian.

Mọi người theo tầm mắt của hắn, mơ hồ hiểu được hắn đang tìm gì.

Cuối cùng, ánh mắt của Lương Tiếu Hiểu dừng dưới một gốc cây.

Dưới gốc cây là thiếu niên Lang Tộc.

Vô số ánh mắt nhìn vào hắn.

Chiết Tụ nhắm mắt lại, dường như không phát hiện.

- Chính là hắn.

Trang Hoán Vũ thanh âm lộ vẻ chua chát nói:

- Oát Phu Chiết Tụ... Là gian tế Ma tộc, ở Chu Viên hắn đánh lén chúng ta, Lương sư huynh vì cứu ta, mới bị hắn thừa dịp.

Nghe lời ấy, trong rừng tĩnh mịch, sau đó xôn xao.

Trong rừng cây yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn Chiết Tụ với cảm xúc khác nhau. Chu Lạc hơi nheo mắt không biết suy nghĩ gì, Mai Lý Sa thì căn bản không ở đó mà đứng trước thanh sơn nhìn phía Chu Viên đã biến mất, vẻ già nua tràn ngập khắp gương mặt.

- Hóa ra là như vậy.

Ly Sơn trưởng lão nhìn Chiết Tụ, mặt không chút thay đổi nói.

Trong rừng cây vang lên tiếng bước chân và tiếng xé gió thuộc về Trường Sinh Tông và Thánh Nữ Phong, không đợi chỉ bảo, tất cả tự tản ra, ngăn cản những hướng Chiết Tụ có thể rời đi, xem tình hình rồi sẽ ra tay. Theo đạo lý mà nói, dù không có Trang Hoán Vũ chứng nhận Chiết Tụ là gian tế Ma tộc, mọi người đã tin tưởng không nghi ngờ. Vấn đề ở chỗ Lương Tiếu Hiểu nhìn chằm chằm vào Chiết Tụ, ánh mắt không che dấu hận ý và cảnh giác, hơn nữa còn không nói lời phản đối.

Lương Tiếu Hiểu là Thần Quốc Thất Luật, Trang Hoán Vũ là cao đồ Thiên Đạo Viện, hai người bọn họ cùng xác nhận thì rất có trọng lượng, mấu chốt hơn Lương Tiếu Hiểu bị trọng thương, chân nguyên tán mát sắp chết, sẽ không ai nghi ngờ lời hắn nói, ai lại nói dối trước khi chết đây?

Chiết Tụ không phải nhân loại, không kết giao với nhiều tông phái Trung Nguyên, nhưng hắn ở cánh đồng tuyết săn bắt Ma tộc với quân đội Đại Chu, lập không ít chiến công, rất nhiều quý nhân thưởng thức hắn, nhưng từ bản chất cũng là một loại trao đổi lợi ích, cũng có người muốn giúp hắn một chút.

Địa vị của Ly Cung khá siêu nhiên, vị hồng y vừa mới thăm khám cho Lương Tiếu Hiểu hơi nhíu mày, nghĩ thầm rằng vết thương trên người Lương Tiếu Hiểu không hề giống thủ đoạn Chiết Tụ am hiểu, do dự nói:

- Ta thấy vết thương... Hẳn là do kiếm làm bị thương.

Một vị Trích Tinh Học Viện nhìn Trang Hoán Vũ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói:

- Đúng vậy, ngươi giải thích thế nào? Chiết Tụ nhiều lần lập quân công, ở cánh đồng tuyết giết không ít Ma tộc, ngươi lại dám nói hắn cùng với Ma tộc cấu kết giết người trong Chu Viên, làm sao có thể khiến người ta tin phục?

Quả thật như thế, nhất là vết thương bởi kiếm trên người Lương Tiếu Hiểu rõ ràng không phải do Chiết Tụ ra tay. Rất nhiều người lại nhìn Trang Hoán Vũ, muốn nghe hắn giải thích như thế nào, Trang Hoán Vũ do dự một chút rồi nói:

- Có thể hắn vẫn luôn ẩn núp, chính là muốn thông qua chiến công lấy được tín nhiệm của nhân loại.

- Cấu kết Ma tộc không thể dùng hai chữ có thể.

Giáo viên của Trích Tinh Học Viện không chút khách khí nói, căn bản không thèm để ý thân phận của hắn.

Trang Hoán Vũ hai mắt ửng đỏ, không biết do tâm trạng nóng vội hay sao mà há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng nhìn về phía cáng.

Lương Tiếu Hiểu khó khăn lắc lắc đầu, nói:

- Không cần nói nữa.

Ly Sơn trưởng lão nhìn hình ảnh này, mơ hồ hiểu được suy đoán của mình là thật, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể lạnh lẽo. Nghe tiếng Lương Tiếu Hiểu suy yếu, Trang Hoán Vũ ngậm chặt miệng lại, hắn cũng lạnh, nhưng cái lạnh khác xa với Ly Sơn trưởng lão kia.

Nhìn Lương Tiếu Hiểu cả người toàn máu, nghĩ lời đối thoại lúc trước ở Chu Viên và hơn mười đạo kiếm quang thê lương, hắn không thể không sinh ra hàn ý.

Lúc ấy ở bên núi, Lương Tiếu Hiểu thấy Chiết Tụ cõng Thất Gian ra ngoài Chu Viên, hắn rất bình tĩnh dặn dò Trang Hoán Vũ một chuyện, sau đó không hề dấu hiệu, cũng là không chút do dự rút kiếm, thi triển ra một chiêu uy lực cực lớn.

Kiếm chiêu đó là thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm, sử dụng nó sẽ mang đến thương tổn lớn nhất cho kẻ thù, nhưng mình cũng sẽ chết dưới thân kiếm, ban đầu ở Đại Triều Thí, Cẩu Hàn Thực cuối cùng rời khỏi đối chiến, liền là vì nhìn ra Trần Trường Sinh quyết định dùng kiếm chiêu này.

Lương Tiếu Hiểu dùng một kiếm tàn khốc đó lên chính mình.

Trang Hoán Vũ sợ ngây người, hắn chưa gặp qua kẻ lãnh khốc với bản thân như vậy, còn nói chi đối xử với người khác.

Đúng vậy, đây là bố cục cuối cùng của Lương Tiếu Hiểu, hắn dùng cái chết và kiếm này vu cho Chiết Tụ và Thất Gian cấu kết Ma tộc, giết hại đồng môn.

Hắn không ở trước mặt mọi người nói tên Thất Gian, bởi vì hắn yêu mến đồng môn, coi trọng danh dự tông môn hơn sinh mạng, dù chết cũng không muốn danh dự Ly Sơn bị hao tổn, với tiểu sư đệ vẫn có ý thương tiếc.

Cũng chính vì hắn là một người như vậy, lời nói mới thêm đáng tin. Dùng cái chết đổi lấy ích lợi, Lương Tiếu Hiểu thật sự rất đáng sợ, đáng sợ nhất là, lúc hắn đưa ra quyết định này không hề có chút do dự, hơn nữa có vẻ căn bản không thèm để ý Trang Hoán Vũ có làm theo ý mình hay không.

Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết của mình tạo lập âm mưu khiến Trang Hoán Vũ vô cùng hoảng sợ, hắn muốn chạy trốn, nhưng hắn biết rằng mình không thể chạy, ở ven hồ, ba người Trần Trường Sinh bị Lương Tiếu Hiểu và Ma tộc cường nhân ám sát, từ lúc hắn không xuất hiện, hắn đã bị lạc lối.

Trong quá khứ, hắn có vô số cơ hội sửa chữa đường đi của mình, bao gồm hiện tại, hắn cũng có thể nói ra chân tướng, nhưng mà... Như vậy hắn chính là một người nhu nhược, cho nên hắn không thể, sau đó, hắn nhất định phải đi tiếp, không còn cách nào quay đầu lại.

Đối phương dường như từ lúc mới bắt đầu đã tính ra hắn sẽ lựa chọn thế nào.

Nhìn Lương Tiếu Hiểu đang hấp hối, Trang Hoán Vũ cảm thấy bản thân là ma quỷ.

Lương Tiếu Hiểu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, lại rất bình tĩnh.

Ngay lúc tầm mắt tương giao, mọi việc đã định.

Trang Hoán Vũ trầm mặc không nói, chậm rãi cúi đầu, thanh âm khẽ run nói:

- Thật có lỗi, ta cái gì cũng không thể nói.

Ở trong mắt mọi người, Trang Hoán Vũ có vẻ rất không cam tâm.

Cái gì cũng không thể nói, kỳ thật đã nói ra rất nhiều, so với nói thẳng ra càng thêm đáng sợ.

Chu Lạc hơi nhướn mày, nhìn Thất Gian vẫn hôn mê bất tỉnh.

Thất Gian căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

- Ngươi có lời gì muốn nói?

Giáo viên mới của Thiên Đạo Viện đi tới, nghe xong tình huống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chiết Tụ hỏi.

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:

- Lương Tiếu Hiểu là gian tế Ma tộc... Ta cũng không có giết hắn.

Xung quanh xôn xao, Ly Sơn trưởng lão vẻ mặt rét lạnh nói:

- Ngươi nói cái gì?

Chiết Tụ kể lại chuyện bên hồ, hắn không am hiểu ngôn ngữ, nói chuyện tốc độ rất thong thả, nhưng nguyên nhân chính là như thế, có phần đáng tin.

Giáo viên Trích Tinh Học Viện hỏi:

- Những lời ngươi nói, ai có thể làm chứng?

Chiết Tụ và Lương Tiếu Hiểu bảo đối phương là gian tế Ma tộc, chứng cớ đương nhiên không có, chỉ có thể tìm người làm chứng.

Lúc này không có nhiều người tin Chiết Tụ..., giáo viên Trích Tinh Học Viện nói vậy chính là cơ hội Chiết Tụ phải nắm lấy.

Chiết Tụ trầm mặc một lát nói:

- Ta biết rằng các ngươi sẽ không tin ta, đợi Thất Gian tỉnh, các ngươi tự nhiên sẽ biết.

Hồng y giáo chủ đón nhận ánh mắt của mọi người, lắc đầu nói:

- Tổn thương quá nặng, hơn nữa vấn đề kinh mạch nghiêm trọng, không biết khi nào có thể tỉnh lại.

Trang Hoán Vũ cười lạnh một tiếng, bi phẫn nói:

- Vẫn đừng tỉnh lại mới...

Hai người không nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu hết nghĩa.

Thất Gian có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Nếu như vậy, Trang Hoán Vũ sẽ cảm thấy rất sung sướng.

Vẫn là câu nói kia, có đôi khi không nói, hoặc là không nói rõ còn có lực sát thương lớn hơn nói rõ.

Những chi tiết này, thêm vết thương của Lương Tiếu Hiểu đã làm mọi người đại khái đoán được chuyện phát sinh trong Chu Viên, Trang Hoán Vũ vì sao lại bi phẫn, muốn nói lại thôi, Lương Tiếu Hiểu vì sao sắp chết mà vẫn không chịu nói nhiều.

- Dựa theo cách nói của Chiết Tụ, lúc ấy ngươi cũng không ở đó.

Giáo viên Trích Tinh Học Viện nhìn Trang Hoán Vũ hỏi.

Trang Hoán Vũ trầm mặc rất lâu, rốt cục ngẩng đầu lên, làm ra lựa chọn, vì thế có vẻ rất bình tĩnh.

Nhu nhược và dũng sĩ, lựa chọn chỉ mất một khắc đồng hồ, rất dễ dàng.

Hắn đã làm một lần kẻ nhu nhược, như vậy, khi hắn kể lại câu chuyện, hắn đương nhiên chính là dũng sĩ.

Tuy rằng hắn biết rõ, đây mới là hành vi của kẻ nhu nhược.

Nghe xong Trang Hoán Vũ kể lại, xung quanh trở về yên tĩnh.

Dưới cây hòe, Chiết Tụ cảm giác những ánh mắt khác thường, cảm giác này dần dần biến thành uy áp, hơi hơi cúi đầu, rất là khó hiểu.

Hắn hiện tại không thể thấy mọi vật, cho nên càng không rõ vì sao nhân loại có thoải mái nói dối trắng trợn như thế.

Một lời nói dối sẽ cần nhiều lời nói dối hơn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện lỗ hổng. Trang Hoán Vũ kể lại câu chuyện tập dượt với Lương Tiếu Hiểu trong thời gian ngắn, đương nhiên không có khả năng mọi chi tiết đều hoàn mỹ. Vẫn là Chu Lạc bỗng nhiên nói:

- Trần Trường Sinh cũng ở đó sao?

Trong câu chuyện của Chiết Tụ, Trần Trường Sinh sắm vai trò rất trọng yếu, mà chuyện của Trang Hoán Vũ có sự xuất hiện của Trần Trường Sinh, nhưng chi tiết lại rất ít ỏi. Chiết Tụ không rõ, nói:

- Đúng, Trần Trường Sinh có thể làm chứng.

Giáo viên Thiên Đạo Viện nhíu mày nói:

- Trần Trường Sinh không ra khỏi Chu Viên, hẳn là đã chết... Ngươi biết điều này, cho nên cố ý nói như vậy?

Nghe Trần Trường Sinh đã chết trong Chu Viên, Chiết Tụ lại trầm mặc không nói gì nữa.

Thanh âm của Lương Tiếu Hiểu càng ngày càng suy yếu:

- Hoá ra hắn không thể rời khỏi Chu Viên, vậy cũng không sao rồi.

Nói xong câu đó, hắn thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối, có chút khoái ý, có chút ngơ ngẩn, tóm lại, rất phức tạp.

Trong rừng cây lại an tĩnh, mọi người khiếp sợ không nói gì.

Chẳng lẽ... Chiết Tụ và Ma tộc cấu kết còn có Trần Trường Sinh tham dự?

Thế nào là nói dối hoàn mỹ? Không phải dùng những lời nói dối khác bù vào, mà giống như hội họa để cho người ta không gian và chi tiết tự hỏi.

Lương Tiếu Hiểu đang làm vậy, hơn nữa còn vô cùng thành công.

Đương nhiên, đến giờ phút này, lời nói dối vẫn chưa hoàn mỹ, bởi vì lời của người sống không đáng tin bằng kẻ đã chết —— sinh mạng là thứ trân quý nhất thế gian, lấy sinh mạng lên án mới là thứ mạnh mẽ nhất, nhiều khi, thậm chí còn nặng hơn cả sự thật.

Nếu Lương Tiếu Hiểu chết đi, sự hãm hại với Chiết Tụ, Thất Gian cùng với Trần Trường Sinh mới có thể nói là hoàn mỹ.

Hắn nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt cười cười.

Trên mặt của hắn toát ra cảm xúc rất phức tạp, đó là không cam lòng, bi phẫn, giải thoát cùng với... Khoan dung.

Sau đó, hắn chết.

Ly Sơn trưởng lão nhìn Lương Tiếu Hiểu trầm mặc rất lâu, sau đó nhìn Chiết Tụ, trong giọng nói không chút cảm xúc:

- Ngươi còn gì để nói?

Chiết Tụ nhắm mắt lại, nói:

- Hắn nếu đầu nhập vào Ma tộc, ai cũng có thể giết hắn, nếu là ta giết, ta không cần giấu diếm, nhưng hắn không phải ta giết.

Trong rừng cây hơi xôn xao. Ly Sơn trưởng lão sắc mặt như sương, lạnh giọng nói:

- Lương sư điệt đã bị chết, ngươi không ngờ lại tạt nước bẩn lên y, không khỏi quá mức vô sỉ.

Chiết Tụ lúc này mới xác thực biết Lương Tiếu Hiểu chết rồi, đại khái hiểu ra chuyện này, đột nhiên có cảm giác mỏi mệt.

- Đi theo chúng ta về Ly Sơn nhận thẩm vấn.

Ly Sơn trưởng lão nhìn hắn tựa như nhìn một người chết.

Theo lời của hắn, hơn mười tên đệ tử của Trường Sinh Tông vây quanh Chiết Tụ, còn cả những người phía nam giám thị động tĩnh của Chiết Tụ, phòng ngừa hắn bùng lên làm khó dễ.

Ngay vào lúc này, Chu Lạc mặt không chút cảm xúc nói:

- Chậm đã.

Bát Phương Phong Vũ là cường giả nhân loại, thân phận địa vị đặc thù, lời của hắn khiến Ly Sơn trưởng lão đang phẫn nộ cực điểm cũng phải tạm thời tỉnh táo lại.

- Ta không thích nhất kiểu chuyện không nói rõ ràng mà chỉ có hình thức bề ngoài.

Chu Lạc chỉ vào Thất Gian hôn mê bất tỉnh, nói:

- Xem ý tứ của các ngươi, kẻ giết chết Lương Tiếu Hiểu ngoại trừ Chiết Tụ hẳn là còn có Thất Gian, thậm chí còn có Trần Trường Sinh?

Ly Sơn trưởng lão trì hoãn nói:

- Đây là chuyện của Ly Sơn, kính xin tiên sinh tôn trọng.

- Đây không phải chuyện của Ly Sơn, đây là chuyện đã xảy ra trong Chu Viên.

Chu Lạc nhìn hắn mặt không chút cảm xúc nói:

- Năm nay Chu Viên mở ra do ta phụ trách, bên trong phát sinh bất cứ chuyện gì, ngươi phải để ta hiểu rõ.

Ly Sơn trưởng lão ức chế tức giận, nói:

- Chẳng lẽ chuyện này hiện tại vẫn chưa rõ?

- Phi thường không rõ.

Chu Lạc không thèm để ý phản ứng của hắn, tùy ý nói:

- Chiết Tụ thay Đại Chu lập không ít quân công, các ngươi nói hắn cùng với Ma tộc cấu kết cũng thôi đi, nhưng nếu như Thất Gian cũng tham dự việc này, chẳng lẽ hắn cũng đầu quân Ma tộc? Hắn là đệ tử Ly Sơn, có đạo lý gì cũng thiếu niên Lang Tộc liên kết, đối phó với sư huynh của mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK