Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm nhìn của Trần Trường Sinh xuyên qua rừng liễu đen, rơi lên những thiết kỵ trong cánh đồng tuyết. Rất rõ câu nói vừa nãy của Tô Ly, ngoại trừ Ma tộc, vùng đại lục này muốn ông ta chết nhất chính là Chu nhân. Mục tiêu thiết kỵ Đại Chu lục soát đã chứng minh điều này. Nhưng Trần Trường Sinh vẫn cảm thấy có lẽ có khả năng khác, ví dụ như những thiết kỵ Đại Chu này là đến cứu chúng ta?

- Tại sao cứ luôn thích nghĩ về mặt xấu của sự việc? Tô Ly nghe câu hỏi của hắn, châm biếm nói:

- Vì mọi chuyện thường tiến triển theo cách nghĩ xấu nhất của người ta.

Dường như vì để chứng minh câu nói này của lão, trong mấy trăm Thiết Kỵ phân ra mấy chục người, chạy tới rừng liễu đen. Trên cánh đồng tuyết đìu hiu dôi ra một con đường màu đen, chạy tới trước rừng liễu đen. Những kỵ binh này lần lượt rút binh khí ra khỏi yên ngựa, tháo nón trụ xuống, rõ ràng vô cùng cảnh giác. Nhìn thế nào, những kỵ binh này đều không phải đến cứu người, là đến giết người.

Kỵ binh vào rừng, tiếng bước chân dày đặc. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cây liễu bị bẽ gãy. Bất luận cứu người hay giết người, bọn họ đều không cần ẩn núp hành tung của mình. Còn nếu mục tiêu bọn họ đang lục soát thật như trong tình báo nói, thì chỉ là một phế nhân, vậy chuyện tiếp theo, phải vô cùng đơn giản mới đúng.

Không biết lúc nào tay phải của Trần Trường Sinh đã đặt lên chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi đoản kiếm.

Cơ thể của hắn bây giờ quả thật rất mạnh, cho dù băng ngang cánh đồng tuyết vạn dặm, tất cả mệt mỏi và ẩn thương sau một đêm ngủ trên giường lạnh đều biến mất không dấu vết. Chân nguyên hồi phục, ngay cả vết thương lúc ở Chu Viên cũng khỏi rất nhiều. Hắn có lòng tin chiến thắng, thậm chí giết sạch mấy chục kỵ binh vào rừng. Cho dù những kỵ binh này khẳng định đều là tinh nhuệ tẩy tủy thành công, nhưng hắn không có lòng tin có thể vô thanh vô tức giết chết những kỵ binh này, mà không kinh động đại đội kỵ binh đang tiến về phía đông. Càng quan trọng là những kỵ binh này đều là đội quân của Đại Chu. Mà hắn là Chu nhân, thật sự hắn không thể không hỏi nguyên do gì thì liền bạo khởi giết người.

Hắn không biết nên làm thế nào, trầm ngâm nhìn chăm chăm bóng hình kỵ binh đang ẩn núp trong rừng liễu đen. Những cái bóng này càng ngày càng gần, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng khẩn trương. Tay nắm chuôi kiếm, giữa ngón tay càng ngày càng trắng bệch. Nếu mặc cho sự việc cứ phát triển như vậy, không cần bao lâu thời gian, những kỵ binh đó sẽ nhìn thấy bóng dáng của hắn và Tô Ly.

- Tiền bối, chúng ta đi.

Cuối cùng hắn đưa ra quyết định, xoay người tỏ ý Tô Ly lên trước, chính xác hơn là cõng Tô Ly chạy trốn.

Nếu không thể tiếp tục ẩn trốn, lại không thể rút kiếm giết người, vậy thì chỉ có thể chạy. Cũng may bây giờ hắn có tốc độ khó có thể tưởng tượng, tin rằng những kỵ binh đó trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp. Còn về sau khi Chu quân phát hiện hành tung của mình và Tô Ly, sẽ mang đến phiền phức thế nào, bây giờ tạm thời hắn không quan tâm.

Tô Ly không có ý đi, nói:

- Mở dù ra.

Trần Trường Sinh không hiểu, nhận lấy Hoàng Chỉ Tán lão đưa đến mở ra. Sau đó theo chỉ dẫn của Tô Ly truyền chân nguyên vào trong cán dù, đồng thời kích phát cơ quan nào đó trên cốt dù. Một đường khí tức như ẩn như hiện rũ lên trên mặt của Hoàng Chỉ Tán, giống như thác nước vô hình vô chất che phủ Chu Viên. Gió lạnh không thể thổi vào trong Hoàng Chỉ Tán, trong không trung lại bắt đầu đổ tuyết, tuyết mỏng rơi trên mặt cây dù, vô thanh lặng lẽ.

Mười mấy kỵ binh đi tới chỗ sâu của rừng liễu đen, đến phía trước bọn họ cách đó không xa.

Trần Trường Sinh rất khẩn trương, nhìn những kỵ binh ngoài chục trượng, thậm chí có thể nhìn thấy màu của con ngươi của tên thủ lĩnh kỵ binh.

Mấy chục kỵ binh đó dường như không có nhìn thấy, tiếp tục tản ra xung quanh rừng liễu đen.

Không biết qua bao lâu, xác nhận những kỵ binh này đã ra rừng liễu đen. Trần Trường Sinh chợt nhẹ nhõm, mới phát hiện hai tay nắm dù và kiếm vì khẩn trương trở nên có chút cứng đờ.

- Thu dù. Tô Ly nói.

Hắn thu Hoàn Chỉ Tán lại, buộc trên bên hông, sau đó chuẩn bị rời khỏi.

- Đừng vội, những kỵ binh này có lẽ vẫn đợi ở bên ngoài. Tô Ly lại nói.

Trần Trường Sinh không có nghi ngờ, lại ngồi lên đóng tuyết bên gốc cây, sau đó vọng nhìn Hoàng Chỉ Tán, cảm khái nói:

- Thật không ngờ cây dù này còn có diệu dụng này.

Khóe môi Tô Ly hơi vểnh lên nói:

- Ngươi cũng không nghĩ xem ta là ai.

Trần Trường Sinh không có nói tiếp, hắn thật có chút phiền chán. Hơn nữa biết cho dù mình không nói nữa, vị tiền bối tự kỷ này nhất định cũng sẽ có cách bắt chuyện với mình.

Quả nhiên, Tô Ly nhướn cặp chân mày, như muốn bay lên, kiêu ngạo:

- Đây là pháp khí của ta và Đường lão đầu cùng thiết kế. Lấy Già Thiên kiếm làm khí trụ, lấy vô số chất liệu trân quý làm thân khí. Cho dù là người tu hành Tọa Chiếu Cảnh, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu huyền ảo. Những kỵ binh bình thường này, chẳng lẽ còn muốn nhìn thấu cây dù này của ta?

Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi.

Chân mày của Tô Ly càng cao hơn, nói:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng.

Trần Trường Sinh nói:

- Tiền bối, dù này… là của người?

Trong rừng liễu đen rất yên tĩnh, tuyết lặng lẽ rơi.

Lúc trước, khi rời khỏi dòng suối nước nóng Tuyết Lĩnh, bọn họ vì chuyện này xảy ra tranh chấp. Trần Trường Sinh nghĩ lão trọng thương, cho nên không có tiếp tục. Nhưng lúc này cuối cùng vẫn không nhịn được, vì hắn cho rằng cây dù này vốn thuộc về mình.

Tô Ly nhìn hắn cười lạnh nói:

- Ngươi biết lai lịch của cây dù này không?

Trần Trường Sinh nghe Chiết Tụ từng nói một số chuyện về Hoàng Chủ Tán, cộng thêm những hiểu biết trong Chu Viên và trên cánh đồng tuyết, trên cơ bản đã biết, gật gật đầu.

Tô Ly cũng không để ý hắn, vẫn kể câu chuyện về cây dù này. Cuối cùng nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nói:

- Kiếm ta tìm được, dù ta thiết kế, kết quả ngươi nói dù này của ngươi?

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng chất liệu của cây dù này đều là Đường lão thái gia tìm. Lúc trước tiền bối để cây dù này ở chỗ Vấn Thủy Đường Gia, chẳng phải vì ông không có đủ tiền sao?

Tô Ly thần sắc lạnh dần, nói:

- Ngươi nói lại lần nữa.

Trần Trường Sinh thầm nghĩ cách nói không có đủ tiền này quả thật có chút không chuẩn xác, sắp xếp lại ngôn từ, nói:

- Không phải vì tiền bối ông quịt nợ, cho nên Hoàng Chỉ Tán thuộc về Vấn Thủy Đường Gia hả?

Tô Lý tức giận cười, nói:

- Ta là trưởng lão thân phận cao nhất Ly Sơn, vân du tứ hải, đốt nhà cướp của, không ác không làm, chẳng lẽ còn thiếu tiền?

Trần Trường Sinh không có đển ý tám chữ đốt nhà cướp của không ác không làm trong lời nói của lão, nghiêm nghị giải thích:

- Nhưng ông không trả tiền.

Tô Ly phát hiện mình không còn gì để nói nên không nói nữa.

Không khí lúc này trở nên có chút ngượng ngập. Trần Trường Sinh lúng túng đứng dậy, leo lên cây liễu quan sát động tĩnh của kỵ binh Đại Chu xa xa. Đồng thời để thổi tan nhiệt ý trên mặt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK