Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm Bắc Tân Kiều giống mọi nơi khác ở kinh đô đều rất nóng bức, trên cỏ đều là người không ngừng phe phẩy quạt hương bồ, rất nhiều người không có quạt thì cầm một túi chườm nước đá, Trần Trường Sinh đợi rất lâu mới tìm được cơ hội thích hợp, đến bên giếng nhảy xuống.

Vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn là sự băng lạnh thấu xương, trên mặt đất là hè nóng bức, trong lòng đất lại có một lớp tuyết thật dầy cho thấy nơi này vĩnh viễn đều là mùa đông tàn khốc.

Nhìn Hắc Long như quả núi chậm rãi bay tới —— tuy rằng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần —— Trần Trường Sinh vẫn không có cách nào khống chế tâm tình của mình, vẫn có chút kinh tâm.

Hắc Long bay tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, cảm xúc trong mắt có vẻ rất lạnh lùng, chỉ có hắn có thể thấy được rõ ràng, bên trong ẩn chứa sự u oán và khô khốc.

Từ Tầm Dương thành hồi kinh, hắn đến thăm Hắc Long một lần, chỉ có điều gần đây Quốc Giáo Học Viện chịu áp lực quá lớn, hắn quá mức bận rộn, thật sự là không có cách nào rời khỏi.

Vết thương gần lông mày Hắc Long hẳn đã tốt hơn, ít nhất hiện tại không thấy vấn đề gì bên ngoài.

Trần Trường Sinh lấy ra gà quay, thịt dê nướng cùng các loại thực vật, đang chuẩn bị nói chuyện thì có cơn gió lạnh thổi tới.

Đó là hơi thở của Hắc Long, bên trong ẩn chứa uy lực và hàn ý đáng sợ.

Thần hồn cường đại cũng bị khí tức lạnh lẽo của rồng thổi tan.

Trong truyền thuyết hởi thở của hoàng kim cự long có thể trực tiếp hòa tan kim thạch, Trần Trường Sinh chưa gặp qua, nhưng lúc này, hắn rất xác nhận, hơi thở của huyền sương cự long cùng giai có thể làm kim thạch đông lạnh thành mảnh vụn, bởi vì hắn lúc này bị đông lại rồi, hàn ý đến tận xương, vô cùng đau đớn, qua quãng thời gian dài, hắn khó khăn phá băng ra, nỗi khiếp sợ vẫn còn khó tiêu nói:

- Về sau đừng nghịch kiểu này nữa.

Hắn không biết thân thể mình từng ngâm máu Hắc Long, bằng không vừa rồi hởi thở kia sẽ trực tiếp đông chết hắn, đó cũng không phải là trò đùa.

Trong mắt Hắc Long hiện vẻ đắc ý, trong không gian quanh quẩn những tiếng chi chi như tiếng cười.

Trần Trường Sinh đã quen với tiếng cười kỳ quái này của Hắc Long, kể lại những chuyện gần đây ở Quốc Giáo Học Viện cho nó, coi như giải thích vì sao đây không tới.

Hắc Long chậm rãi chắn trước mặt hắn, che đi ánh sáng của dạ minh châu ở mái vòm.

Trần Trường Sinh đứng trong bóng của nó, nhìn nó thời gian rất lâu, quyết định hôm nay nhất định phải hỏi ra đáp án.

Lúc trước hắn mạo hiểm tính mạng lần đầu Tọa Chiếu, mắt thấy phải chết đi, kết quả cuối cùng tỉnh lại trên giường của Quốc Giáo Học Viện, lông tóc không tổn hao gì ngược lại còn có cường độ thân thể cùng với lực lượng và tốc độ khó thể tưởng tượng.

Hắn biết điều này nhất định có liên quan với Hắc Long, sau cũng hỏi qua mấy lần nhưng mà Hắc Long không trả lời thẳng vấn đề của hắn. Nghe hắn hỏi, có lẽ là cảm thấy hắn đã quyết tâm, Hắc Long không như mấy lần trước làm nhục hắn hay hơi thở của mình đóng băng hắn mà trầm mặc rất lâu.

- Ngươi xác nhận muốn biết đáp án sao?

Hắc Long dùng ngôn ngữ nhân loại.

Đây không phải lần đầu Trần Trường Sinh nghe Hắc Long dùng ngôn ngữ nhân loại nói chuyện, nhất là lúc mới bắt đầu hắn không hiểu sao thanh âm của Hắc Long như một tiểu nữ sinh nóng tính dễ giận dữ, sau nghĩ lại mới thông suốt, Hắc Long tuy rằng bị Vương Chi Sách nhốt trong lòng đất mấy trăm năm nhưng đối với Long Tộc mà nói, nó kỳ thật vẫn còn trong thời kỳ trưởng thành, không thể nói là ấu long, nhưng cũng có thể xem như...

Một thiếu nữ rồng?

Trần Trường Sinh nói:

- Ta muốn biết đáp án.

Hắc Long trầm mặc rất lâu, sau đó mô tả lại tình hình lúc đó.

Trần Trường Sinh thế mới biết, mình đúng là may mắn như vậy.

Qua thời gian rất lâu, hắn nhìn Hắc Long nói:

- Ta làm thế nào cảm tạ ngài đây?

Từ sau hành trình tới Chu Viên, hắn rất ít khi dùng tôn xưng, nhưng lúc này, tinh thần của hắn có chút không yên, tràn đầy sợ hãi cùng cảm kích, cho nên phi thường tôn kính xưng ngài.

Nhưng mà, Hắc Long rõ ràng không muốn nghe chữ này, trong mắt sinh ra sự oán giận.

Sau đó, Hắc Long không biết nghĩ gì, oán giận biến thành sầu não.

Nếu Trần Trường Sinh có thể nhạy bén hơn, còn có thể nhìn ra ý xấu hổ.

Mọi ý tứ trong mắt Hắc Long cuối cùng biến thành một đạo sát ý.

Ngươi nhận máu của ta, còn hỏi ta cảm tạ ta thế nào!

Thế giới nháy mắt trở nên rét lạnh, tuyết bị đánh bay, bông tuyết lại từ không trung bay xuống, khắp nơi đều là màu trắng lành lạnh.

Một tiếng rồng gầm trực tiếp rơi vào thức hải Trần Trường Sinh.

Đó là thanh âm của nàng, lúc này đây nàng dùng long ngữ.

Thanh âm của nàng rất nhẹ, rất thanh.

Tâm tình của nàng rất liệt, rất mãnh liệt.

Trần Trường Sinh suýt nữa bị chấn động ngất đi, hồi tưởng lại mới biết là lời Hắc Long tự nói với mình.

Long ngữ là ngôn ngữ phức tạp nhất thế gian, cũng là ngôn ngữ đơn giản nhất, một tiếng rồng gầm là một âm tiết, bên trong lại có vô số âm điệu, có thể là một ý, cũng có thể là một quyển sách lớn.

Trần Trường Sinh lúc còn rất nhỏ đã đọc qua quyển sách cuối cùng, từng tiếp xúc qua long ngữ, đến kinh đô về sau cũng theo Hắc Long học qua một thời gian ngắn, nhưng lúc này hắn nghe không hiểu.

Hắn mơ hồ nghe trong tiếng Hắc Long gầm có một số đoạn ngắn.

- Huyết... Ngươi... Ta... Ước... Thề... Phụ lòng... Hổ thẹn... Cô... Tử... Khố... Thủy... Bàn... Thứ...

Đây là ý gì? Hắn có chút mờ mịt, nhất là trong đầu vang dội từ phụ lòng kia khiến hắn có chút hoài nghi mình có từng học qua long ngữ không.

- Ngài muốn ta làm gì?

Hắn phủi tuyết trên người, đi đến trước Hắc Long, ngẩng đầu nhìn lên.

Hắc Long ở trên cao nhìn xuống hắn, trong đôi mắt vô cảm dần dần sinh ra vẻ ảm đạm và ủy khuất.

Không biết là không muốn cho Trần Trường Sinh nhìn thấy hay thật sự hơi mệt mà nó nhắm hai mắt lại, gió tuyết cũng theo đó ngừng lại.

Trần Trường Sinh nhìn nó nói:

- Cảm ơn.

Hắn nói rất chân thành, nhưng Hắc Long không mở mắt, tựa như khi ở Chu Viên và tuyết lĩnh thảo luận, nó cảm thấy khi hắn nói ra hai chữ này cũng không có ý rời đi.

Trần Trường Sinh kỳ thật đã thấy được vẻ ảm đạm và ủy khuất trước khi đôi mắt kia nhắm lại.

Hắn không liên tưởng đến mình mà là nghĩ, nếu đổi thành nhân loại và Yêu tộc nhìn thấy, Hắc Long đại khái là một tiểu nữ nhi giống như Lạc Lạc.

Một tiểu nữ sinh bị nhân loại cường nhân lừa gạt, bị nhốt trong lòng đất mấy trăm năm, đương nhiên là có tư cách cảm thấy ủy khuất, đương nhiên sẽ có vẻ mặt ảm đạm.

Trần Trường Sinh nghĩ mình có thể hiểu được biểu hiện của Hắc Long lúc trước.

Đúng vậy, Hắc Long cứu mình, thậm chí có thể nói ban thưởng cho mình một sinh mạng tốt hơn nhưng vẫn bị nhốt trong lòng đất, chính mình từng đáp ứng nó, nếu có thể sẽ nghĩ biện pháp cứu nó ra, nhưng nửa năm qua mình đã làm gì? Chính mình từng nghĩ tới chuyện này sao? Chính mình vừa rồi rõ ràng còn hỏi như thế nào mới có thể cảm tạ nó...

Hắn cúi đầu tới bên Hắc Long, đi vào trong bóng đêm, sau đó dần dần biến mất.

Trần Trường Sinh lúc này đầy cảm xúc day dứt.

Hắc Long không mở mắt, nhưng biết hắn đang làm gì, nhưng lại không biết nội tâm của hắn đang suy nghĩ gì.

An tĩnh, chỉ có tiếng bước chân xa dần, Hắc Long đang nhắm mắt hơi rung động, có băng tuyết tuôn rơi, dường như muốn mở to mắt, nhưng cuối cùng lại không có.

Nàng có chút đờ đẫn mà nghĩ, nhân loại quả nhiên đều vô sỉ và vô năng, gặp chuyện không giải quyết được, không chịu nổi ân tình sẽ tránh né, hoặc là phản bội ghê tởm hơn.

Ngươi đúng là nhân loại.

Như vậy, còn muốn chạy sao.

—— ta hôm nay ăn uống không tốt, không muốn ăn người.

Nhưng nếu lần sau ngươi tới vẫn chỉ nói tiếng cám ơn, lại không chịu mang đồ ở Quốc Giáo Học Viện đến cho ta nếm thử,chút, ta nhất định sẽ nuốt chửng ngươi.

Đúng vậy, Trần Trường Sinh vừa rồi kể chuyện ở Quốc Giáo Học Viện không quên nói Đường Tam Thập Lục đã biến Trừng Hồ Lầu thành nhà ăn.

Nàng nghe được ba chữ Lam Long tôm liền nhớ tới lúc còn rất nhỏ đi theo phụ thân đi tây du, ở đáy biển nhàm chán sẽ tùy tiện bắt mất con Lam Long tôm bỏ vào trong miệng nhai nhai, coi như đồ ăn vặt. Sau nàng đổ bộ đi vào thế giới loài người phát hiện phía nam có vài người cũng thích ăn cùng loại thực vật, hình như gọi là tân lang?

Hắc Long bỗng nhiên tỉnh lại, nghĩ thầm rằng mình đã bị giam quá lâu ư, như thế nào lại dễ dàng thất thần, còn chuẩn bị chửi bới thậm tệ kẻ phụ lòng, ngay sau đó còn nghĩ đến đồ ăn vặt?

Sau đó nàng nghe được từ xa xa phía sau truyền đến tiếng đánh, vì thế chậm rãi mở mắt.

Nàng là huyền sương cự long, hàn ý trong ánh mắt khiến toàn bộ thế giới đều cảm thấy sợ hãi, chẳng biết tại sao, lúc này lại có chút lo lắng.

Tiếng đánh đến từ chỗ rất xa, đó là bởi vì thân thể của Hắc Long rất thật lớn, thân mình tựa như ngọn núi.

Trần Trường Sinh lúc này đang ở trước bức tường đá lớn, ý đồ mở xích sắt vây Hắc Long.

Rất thần kỳ chính là hai sợi xích sắt cũng không phải rất thô, ít nhất là so với thân thể của Hắc Long, nhưng mà Hắc Long lại không có năng lực giãy ra.

Trần Trường Sinh từng thử qua, biết cho dù là bị Vô Cấu Kiếm chém cũng không đứt.

Bởi vì Vô Cấu Kiếm căn bản không có biện pháp tiếp xúc với xích sắt, ngoài xích sắt có một tầng nhìn không tới chạm không xong, nhưng lại rất chân thật vây lấy.

Lúc này bên tường vang lên tiếng đánh, là hắn đang đập rơi băng dày trên xích sắt.

Xích sắt có thể nhốt huyền sương cự long đương nhiên không phải thứ hiện tại hắn có thể phá vỡ, nhưng mà vì cái gọi là ngàn dặm đường dưới chân, hắn phải đi trước bước đầu tiên.

Bước đầu tiên là nghiên cứu.

Càng nghiên cứu, hắn càng cảm thấy kinh tâm động phách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK