Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng chiều nơi chân trời dần dần biến mất, ánh nắng chiều trong hồ cũng giống như thế, gió ở mặt hồ thổi tới càng ngày càng lạnh, đống lửa ven hồ đã tắt, chỉ để lại chút tro tàn, không có nhiệt độ gì, Trần Trường Sinh nắm thật chặt quần áo, đang nhìn hồ núi thời gian rất lâu không nói gì, tên kia trước sau không có hiện thân, chẳng biết lúc nào thích khách mới có thể bỗng nhiên xuất hiện, cuối cùng ở nơi nào?

Tô Ly biết tâm tình của hắn lúc này, nói:

- Ta nói rồi, hắn nếu quyết định phải đợi, thì một mực tiếp tục chờ đợi, tiếp tục chờ đợi giống như một tên trí tuệ thiểu năng, chờ mãi đến bản thân đi vào chỗ chết.

Những lời nói này rõ ràng có điều ẩn ý.

Trần Trường Sinh nghĩ tên thích khách kia nếu không chờ nổi nữa làm sao bây giờ? Hắn không nghĩ rằng cao thủ trước mặt như vậy có thể cho mình bất cứ cơ hội nào.

- Tiền bối... Còn có lực đánh một trận không?

Từ phía nam của cánh đồng tuyết, Tô Ly ngay cả đi đường cũng không làm được, sáng sớm hôm nay thời khắc quan trọng nhất, lại cầm Hoàng Chỉ Tán chặn một đao cuối cùng của Tiết Hà, điều này làm cho Trần Trường Sinh không khỏi sinh ra chút hy vọng.

Tô Ly giáo huấn nói:

- Ta mấy ngày này thật vất vả tích tụ một chút khí lực, thời điểm sáng sớm toàn bộ đều dùng để bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi rồi, lúc này làm sao còn có khí lực, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là hai con hươu mệt không chết à?

Hai con hươu ở ven hồ cách đó không xa, khuất móng trước nghỉ ngơi, bộ dáng rất là ngoan ngoãn.

- Lại nói tiếp, ngươi cuối cùng làm trọng thương Tiết Hà một kiếm kia... Rất tốt, không ngờ có thể có thế kiếm đã đúng lúc như vậy, rồi đột nhiên đâm lên, trực tiếp nghịch chuyển chiến cuộc, đây là kiếm pháp gì, thật không ngờ đẹp, phong độ như vậy?

Trần Trường Sinh nghe câu hỏi của Tô Ly, rất là không nói gì, nghĩ thầm rằng ngài chẳng lẽ sẽ nhìn không ra đó là kiếm pháp gì?

Nhưng tựa như loại đối thoại kia thường xuyên nhất cùng Tô Ly, hắn biết rằng chính mình nhất định phải trả lời.

- Vâng... Liệu Thiên Kiếm.

Thời điểm nói ra ba chữ này, hắn cảm thấy rất xấu hổ, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhưng da mặt của Tô Ly rõ ràng nếu so với hắn dày rất nhiều, chậc chậc thở dài nói:

- Người có thể sáng chế chiêu kiếm này, thật sự rất rất giỏi.

Trần Trường Sinh cũng không cách nào tiếp tục nữa, ôm hai đầu gối, cúi đầu, coi như chính mình không có nghe được cái gì.

—— Liệu Thiên Kiếm là bí kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông, giống như Kim Ô Kiếm chính là kiếm pháp Tô Ly tự nghĩ ra.

Hắn không chịu nói nữa, Tô Ly không có biện pháp tiếp tục khoe khoang chính mình, sau khi đã trầm mặc một lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đang nhìn mặt hắn không chút cảm xúc hỏi:

- Ngươi tại sao học Liệu Thiên Kiếm của ta.

Đây, đúng là một câu hỏi.

Tu hành tông phái từ trước đến nay chú ý pháp môn không truyền ra ngoài, dám nhìn trộm người khác ắt gặp đuổi giết đến chết, huống chi Liệu Thiên Kiếm không phải kiếm pháp bình thường của Ly Sơn Kiếm Tông, là bí kiếm sáng tạo độc đáo của Tô Ly.

- Liệu Thiên Kiếm... Được ghi lại trong Tổng Quyết của Ly Sơn Kiếm Pháp.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của Tô Ly, có chút khẩn trương biện bạch nói.

Tô Ly nhớ tới mấy trăm năm đại chiến còn chưa kết thúc, chính mình chưa xuất sư, vẫn là một chú bé con ngây thơ của Ly Sơn Kiếm Tông, đã tự nghĩ ra chiêu kiếm pháp tuyệt nhiên mãnh liệt này, cuối cùng trở ngại chỉ vì thỉnh cầu của đám sư trưởng, đã sao chép một phần... Hắn nhìn mặt của Trần Trường Sinh không chút cảm xúc nói:

- Hoá ra tổng quyết kiếm pháp của Ly Sơn ta luôn ở trong tay ngươi.

Đệ tử của Ly Sơn Kiếm Tông đã trải qua Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí, ví dụ như đám người Cẩu Hàn Thực và Quan Phi Bạch, sớm đã xác định sự thật này, nhưng Tô Ly vân du tứ hải, căn bản sẽ không quan tâm những việc này, cho nên lúc này mới là lần đầu tiên biết. Thời điểm hắn nói mấy chữ Tổng Quyết của Ly Sơn Kiếm Pháp này, nhìn chằm chằm ánh mắt của Trần Trường Sinh, cắn chữ phá lệ rõ ràng, có chút nặng nề.

Trần Trường Sinh thuở nhỏ đọc sách ở miếu cũ trấn Tây Ninh, sau khi tiến vào Quốc Giáo Học Viện cũng là lẻ loi một mình, không có sư trưởng cũng không có bạn cùng trường, căn bản không có khái niệm tông phái sơn môn gì, tự nhiên không biết bản Tổng Quyết Ly Sơn Kiếm Pháp này ý nghĩa đối với Ly Sơn, gật đầu nói:

- Liệu Thiên Kiếm của tiền bối, ta chính là học được ở phía trên.

Hai lông mày của Tô Ly hơi nhướn, hỏi:

- Trên kiếm pháp tổng quyết chỉ ghi chép kiếm phổ, có chiêu thức kiếm lộ, nhưng không có pháp môn vận hành kiếm nguyên, chỉ có hình này không có thần này, ngươi lại là học được như thế nào?

Trần Trường Sinh thành thực hồi đáp:

- Tự chính mình thiết kế hai con đường vận hành chân nguyên, trải qua tính toán và suy diễn còn có hai lần ra chiêu, uy lực khẳng định không bằng Liệu Thiên Chân Kiếm hùng mạnh của tiền bối, nhưng coi như có thể sử dụng.

Nghe những lời nói này, Tô Ly đã trầm mặc thời gian rất lâu.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Tiền bối?

Tô Ly nhìn hắn nói:

- Khó trách thời điểm nhìn ngươi xuất kiếm, cảm giác có chút lạ... Chính mình thiết kế... Thiết kế khi nào kiếm lộ biến thành chuyện đơn giản như vậy rồi? Chẳng lẽ ngươi đúng là một thiên tài kiếm đạo chân chính?

Trần Trường Sinh không dám chấp nhận, nói:

- Đó đều là trí tuệ của tiền bối, ta chỉ là đã điều chỉnh chút ít.

- Điều chỉnh có đôi khi so với khai sáng càng khó, ta mười bốn tuổi sáng lập Liệu Thiên Kiếm, ngươi mười lăm tuổi sửa Liệu Thiên Kiếm, ta là thiên tài tuyệt thế, ngươi chẳng lẽ chính là ngu ngốc? Có thể tự mình làm khai sáng thông đạo vận hành chân nguyên, ngươi đương nhiên là một thiên tài chân chính, thậm chí là kỳ tài ngàn năm khó thấy, chẳng qua những người ngu ngốc chân chính này trong kinh đô, chưa từng có phát hiện chuyện vốn hẳn nên đáng coi trọng nhất này, chỉ sợ ngay cả Cẩu Hàn Thực cũng bỏ lỡ.

Tô Ly nhìn hắn, vẻ mặt tán thưởng nói:

- Chỉ có kinh mạch cùng loài người không giống nhau, nhưng tâm tâm niệm niệm nghĩ Yêu tộc phải tu hành công pháp của loài người, đại khái mới có thể hiểu những việc này được ngươi làm là quan trọng đến cỡ nào... Khó trách vợ chồng Bạch Đế sẽ cho phép nữ nhi bảo bối của mình bái ngươi làm thầy, thậm chí cũng cho người kiếm pháp tổng quyết của Ly Sơn ta đều cho ngươi.

Trần Trường Sinh chưa từng có cảm giác mình có gì đặc biệt hơn người, ngoại trừ chuyện đọc toàn bộ đạo tạng này.

—— Đó còn là bởi vì thế nhân đều nói Cẩu Hàn Thực đọc toàn bộ đạo tạng rất rất giỏi, hắn mới biết mình và Dư Nhân sư huynh cũng rất rất giỏi. Hôm nay lại có người nói hắn cũng rất rất giỏi ở phương diện kiếm đạo và tu hành, thậm chí là kỳ tài bất thế xuất, hơn nữa người nói ra những lời này, bản thân là kỳ tài trên đời công nhận, điều này làm cho hắn rất giật mình, thật vui mừng, nhưng có chút ngơ ngẩn.

Sau đó hắn lại nghe được Tô Ly nhắc tới Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết, rốt cục đã tỉnh hồn lại, nói:

- Tiền bối, Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết là Lạc Lạc cho ta, nhưng không là của ta, cho nên ta không có cách nào cho ngươi.

Tô Ly gặp hắn rốt cuộc đã hiểu rõ ý của mình, đang chuẩn bị khẽ mỉm cười, không thèm để ý chút nào giơ tay tiếp nhận hắn cung kính lần lượt trả trở về Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết, thì cảm thấy an ủi sư phụ trên trời có linh thiêng, không ngờ sự tình nhưng không có phát triển như vậy... Hắn rất tức giận, nghĩ thầm rằng ta vừa đối với ngươi nhưng lời khen ngợi ca tụng kia chẳng lẽ đều được heo đã nghe sao?

Trần Trường Sinh xem thần sắc hắn không tốt, muốn hòa hoãn không khí một chút, cười nói:

- Tiền bối cũng không thể đoạt cái gì của vãn bối.

Hắn thật sự không am hiểu lời nói, chuyện hài này không cười nổi.

Nếu Tô Ly lúc này có thể động thủ, tuyệt đối sẽ trực tiếp đoạt lấy được Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết từ trên người của hắn. Cho nên không khí lúc này không có đạt được bất luận chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại trở nên càng thêm xấu hơn.

- Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết của ta là bộ tộc Bạch Đế cướp đi đấy, ta cũng chỉ sẽ đoạt lại từ trong tay của bọn họ.

Tô Ly nhìn hắn nói. Những lời nói này hắn nói rất đúng hào khí với mây, mây phá trăng ra. Nhưng hắn biết rằng đây chỉ là cái cớ, hoặc là nói bậc thang. Hắn lúc này ngay cả Trần Trường Sinh cũng đánh không lại, không có cách nào đoạt lại, đó chỉ có thể không đoạt, tạm gác lại sau này nói tiếp.

Vấn đề là Trần Trường Sinh không biết, hắn cho rằng Tô Ly thực sự là nghĩ như vậy, tò mò hỏi:

- Tiền bối mấy năm nay vì sao không có đi thành Bạch Đế lấy Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết về?

Theo hắn nhìn thấy, lấy tu vi kiếm đạo và tính tình của Tô Ly, nếu Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết mất ở trong thành Bạch Đế, hắn hẳn là đã sớm giết và đi qua truy bắt, cho nên hắn đã hỏi lên, cũng liền đã rút đi bậc thang dưới chân Tô Ly.

Sắc mặt của Tô Ly có chút khó coi, nghĩ thầm rằng vừa rồi chính mình khen ngợi đối với tên nhóc này thực sự là không bằng cho heo nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK