Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ba gã họa sư của Thiên Cơ Các lên tiếng kinh hô, rất nhiều người trên thuyền lớn đoán được Từ Hữu Dung dùng kiếm gì, chỉ là bởi vì quá mức khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được, mãi tới lúc này nghe được lời nói của ba người Mao Thu Vũ…. Rốt cục xác nhận thật sự là như thế.

Một mãnh tĩnh mịch, lăng yên không tiếng động, chỉ có Lạc Thủy vỗ nhè nhẹ vào mép thuyền.

Mọi người nhìn cầu đá bị mưa bụi và tuyết khói bao phủ phía xa, nhìn chỗ đó giống như tiên cảnh, khiếp sợ nghĩ, chẳng lẽ Đại Quang Minh kiếm sắp hiện thế lần nữa sao?

Vô số năm trước, khi quốc giáo nam bắc phân lưu, thế hệ Thánh nữ đầu tiên của phía trên xem bia ngộ đạo ở Thiên Thư Lăng, từ thu tới hạ, cuồi cùng sáng chế ra hai đạo thần pháp phía dưới thần đạo. Một loại nghe nói là cao nhất và khó hiểu tên “Xuân Khứ Dã”, mà một loại khác chính là Đại Quang Minh kiếm trong truyền thuyết.

Đại Quang Minh kiếm ẩn chứa ý tứ hàm súc thần thánh cũng uy lực khó có thể tưởng tượng vượt qua thế tục, cùng với Nhật Hòa quyển, Đệ thất thứt phần hải quyết của Bạch Đế, lưỡng đoạn đao “Phá thiên” cùng với thương pháp “Thu Sát” của hoàng tộc Trần thị, được xưng là ngũ đại tuyệt chiêu của đại lục.

Nhật Hòa quyển ngộ thiên đạo, quên biển sao, Phần Hải Quyết hống hách vô cùng, Lưỡng Đoạn Đao giết hết chúng sinh, thương pháp của Trần thị làm vạn vật trên thế giới điêu đốn, đều có một con đường riêng, thắng ở trong khí chất và tinh thần, mà Đại Quang Minh kiếm lại có chỗ bất đồng, giống một loại tế phụng tinh không, là một loại kiếm đạo siêu việt.

Đại Quang Minh kiếm là một loại kiếm pháp khó có thể tưởng tượng, không có chiêu thức cụ thể, càng giống như vạn kiếm tinh phách, quỹ tích tinh quang vô cùng phiền phức, cuối cùng dùng một loại phương thức đơn giản nhất bày biện ra.

Loại kiếm pháp này đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất, mỗi đạo ánh sáng là một kiếm, quét sạch một đường giữa đất trời, có thể mô phỏng vạn vật, vô cùng vô tận, chỉ cần thân ở giữa đất trời làm sao có thể trốn tránh.

Ngoại trừ “Xuân Khứ Dã” và “Quang Âm Quyển” trong truyền thuyết, quốc giáo cũng không tìm được công pháp huyền diệu mà khó hiểu như thế, muốn phải học được, tự nhiên cũng đặc biệt khó khăn. Người luyện kiếm tập nhất định chính mình phải có nhận thức rõ ràng với tất cả kiếm pháp trong thế gian, lại mượn dùng khí tức thần thánh bên trong Trai kiếm, đem chút nhận thức về phương diện kiếm đạo của mình hợp lại với đạo pháp quốc giáo chính thống một cách hoàn mỹ nhất.

Muốn học Đại Quang Minh kiếm, nhất định phải cần khí tức thần thánh trong Trai kiếm tiến hành cảm ngộ, rất nhiều năm trước Chu Độc Phu xông vào Thánh Nữ Phong mang kiếm đi, khiến Đại Quang Minh kiếm cứ như vậy bị thất truyền.

- Đại Quang Minh kiếm không phải đã thất truyền mấy trăm năm rồi sao?

Những người trên thuyền lớn nhìn cầu Nại Hà giống như tiên cảnh, như hình dáng Từ Hữu Dung ở trong tuyết, không kìm nổi phát ra khiếp sợ thấp giọng la lên.

Lăng Hải Vương nói:

- Trai kiếm đã một lần nữa hiện thế.

Mãi tới lúc này mọi người mới biết được, hóa ra thanh kiếm trong tay Từ Hữu Dung lúc này chính là Trai kiếm của Nam Khê Trai, ngay sau đó mọi người lại nghĩ tới tin đồn Trần Trường Sinh phát hiện được Kiếm Trì trong Chu Viên, trong lòng biết chuôi Trai kiếm này chắc hẳn là do Ly Cung trả lại cho Nam Khê Trai, không khỏi cảm thấy chuyện này có chút loạn.

Mạc Vũ nhìn cầu Nại hà, mày liễu chau lại.

Muốn cảm ngộ khí tức thần thánh trong Trai kiếm, ngoại trừ thời gian không có bất kỳ phương pháp nào, năm đó khi Trai kiếm còn ở trong Thánh Nữ Phong, cũng không phải nhiều thế hệ Thánh nữ đều có thể nắm giữ Đại Quang Minh kiếm, Thánh nữ nắm giữ được Đại Quang Minh kiếm cũng thường thường là sau khi cảnh giới đại thành, dựa vào thời gian nhiều năm mới có thể hoàn toàn thông ngộ, rấy rõ ràng, Từ Hữu Dung tháng trước mới đầy mười sáu tuổi, Trai kiếm được Ly Cung trao trả chỉ mới bảy ngày, như vậy làm sao nàng có thể làm được điểm này?

Thời điểm những người trên thuyền khiếp sợ không nói gì, hình ảnh trên cầu lại phát sinh biến hóa, vô sáng đạo ánh sáng màu vàng sáng ngời nhưng không chói mắt xuyên thấu khói tuyết, chiếu sáng Lạc Thủy dưới cầu và cành liễu chịu rét hai bên bờ sông, tiên cảnh lập tức biến thành Thần quốc, cầu đá dường như là con đường đi thông tới Thần quốc kia.

Đên tận giờ không còn gì nghi ngờ, Từ Hữu Dung quả thật dùng Đại Quang Minh kiếm!

Ánh sáng xuyên tuyết mà ra, khói tuyết bên trong quang ảnh chuyển hóa, sinh ra vô số đạo dấu vết như có như không, những dấu vết này đều là kiếm ý, ngưng mà chưa động, ẩn mà chưa phát.

Nếu ánh sáng bên trong khói tuyết này chạm vào sự vật, như vậy vô số đạo kiếm ý sẽ theo tuyết mà tới, gặp mưa sẽ lộ ra, tuy rằng cho tới lúc này mọi người vẫn không nhìn thấy kiếm ý này biến thành kiếm chiêu thật sự, nhưng đã mơ hồ cảm giác được bên trong có vô số kiếm chiêu ẩn núp.

Cái này chính là điểm đáng sợ nhất của Đại Quang Minh kiếm, nếu Trần Trường Sinh đưa kiếm đỡ, kiếm ý này sẽ sinh biến hóa, ai có thể bài trời được quang minh giữa trời đất?

Nếu như bậc cường nhân chỉ cách lĩnh vực thần thánh một khoảng cách ngắn như Mao Thu Vũ, Lăng Hải Vương, tự nhiên có thể dựa vào thực nguyên hùng hồn và cảnh giới cao thâm cưỡng ép nghiền nát, phá vỡ Đại Quang Minh kiếm của Từ Hữu Dung, chỉ cần trả một cái giá tương ứng, nhưng cảnh giới của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung như nhau, số lượng chân nguyên và cường độ thần thức thậm chí còn thua xa đối phương, làm sao có thể phá một kiếm này?

Đương nhiên, Đại Quang Minh kiếm không phải kiếm thế tục, khi động kiếm tất nhiên phải trả một cái giá thật lớn, cho dù Từ Hữu Dung có huyết mạch Thiên Phượng, nhiều nhất cũng chỉ có thể ra một lần.

Nếu Trần Trường Sinh không thể phá vỡ Đại Quang Minh kiếm này, tức là thất bại. Nếu hắn có thể phá Đại Quang Minh kiếm, Từ Hữu Dung sẽ thua. Cái này cũng chính là lý do vì sao lúc trước các họa sư của Thiên Cơ Các lại khiếp sợ nói ra câu nói kia.

Hôm nay một trận chiến trên cầu Nại Hà, vạn chúng nhìn chăm chú. Vì trận đối chiến này, dân chúng kinh đô đã đợi mấy tháng, thậm chí có thể nói đã đợi gần hai năm.

——trận đối chiến này thật sự sẽ chấm dứt nhanh như vậy sao?

Rất nhiều người giật mình, cho dù là Mao Thu Vũ, Lăng Hải Vương hay là Ti Nguyên đạo nhân, cũng sẽ không khiến mình tiến vào tuyệt cảnh nhanh như vậy.

Đúng vậy, đây là tuyệt cảnh.

Cho dù là Trần Trường Sinh hay là đối với Từ Hữu Dung đều là như thế.

Thắng lợi hoặc là thất bại chỉ ở mộ kiếm này——Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều là người rất có lòng tin đối với mình, người có tin tưởng như vậy sẽ không khiến mình phải tiến vào cục diện như vậy.

Bọn họ lại cố tình làm như vậy, không cho mình có đường lui.

Trần Trường Sinh dùng đao đạo của Vương Phá hạ một con đường trong tuyết trên cầu. Từ Hữu Dung lại bình tĩnh tiếp nhận một đạo này, bởi vì bọn họ đều là người trẻ tuổi.

Thanh xuân không cần giữ lại.

Sẽ không giấu dốt cũng sẽ không lấp liếm.

Tuổi trẻ phải thật kinh người.

Vì thế trận đối chiến này vừa bắt đầu liền đi tới cuối cùng.

Các tiền bối như Lăng Hải vương đã không còn trẻ, thậm chí quên đi tuổi trẻ của mình, cho nên bọn họ nghĩ mãi vẫn không rõ. Đường Tam Thập Lục có thể hiểu, Tô Mặc Ngu hiểu, Trần Lưu Vương mơ hồ hiểu được, Chiết Tụ hiểu được bởi vì bọn họ là người trẻ tuổi.

- Cho dù là Trần Trường Sinh hay là Từ Hữu Dung, đều sẽ không thích biểu diễn cho người khác xem.

Đường Tam Thập Lục quay đầu nhìn lại đám người đông nghìn nghịt ở hai bên bờ Lạc Thủy, nói:

- Sẽ chấm dứt vô cùng nhanh.

Ngay vào lúc này, dưới thuyền lớn bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Khói tuyết trên cầu Nại hà điên cuồng khiêu vũ, mưa bụi đột nhiên tán đi.

Vô số quang minh ẩn núp vô số kiếm ý đánh về phía Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh rút kiếm đâm về nơi nào đó trên vũ tuyết.

Một kiếm này không có ý gì mới, cũng không có thâm ý.

Nhưng mưa tuyết trên cầu lại đột nhiên dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK