Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trường Sinh nhìn nóc nhà, dường như thấy trong thảo nguyên có một con sư tử mạnh mẽ nhìn khắp nơi, trong bóng đêm cất dấu vô số địch nhân của nó, nếu sư tử mạnh mẽ già đi, những địch nhân kia sẽ tiến lên xé nó thành mảnh nhỏ.

- Ta hiểu rồi.

Hắn nói.

Tô Ly nói:

- Hiểu là tốt rồi.

Lúc sáng sớm, đại khái là canh năm, Trần Trường Sinh rời giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn có chút tiều tụy, nhưng nếu so với lúc ở trên cánh đồng tuyết thì đã khá nhiều, chỉ có điều tinh thần càng thêm căng thẳng.

Bởi vì lời Tô Ly đêm qua, hắn cảm giác xa điếm, thậm chí là toàn Quân Trại tràn đầy nguy hiểm, ánh mặt trời ảm đạm kia bất cứ lúc nào cũng có bóng tối của tử vong ập đến.

Cường nhân như Tô Ly, địch nhân của hắn hoặc là nói kẻ thù tất nhiên sẽ cực kỳ đáng sợ, Trần Trường Sinh biết mình không phải đối thủ, chỉ hy vọng có thể trước tiên nhìn thấu đối phương chuẩn bị cho tốt. Hắn cũng biết mình quá mẫn cảm, nhưng trước sinh tử, hắn luôn nghĩ có mẫn cảm cẩn thận thế nào cũng không đủ.

Cháo không hương, bánh mỳ rắn như đá, ngồi ăn điểm tâm, hắn lặng yên nhìn quanh, không giống du khách, càng giống bảo tiêu, Tô Ly cũng rất tự nhiên, dường như không thèm để ý điều gì.

Trần Trường Sinh im lặng nghĩ, chủ quán keo kiệt lạnh lùng coi như bình thường, đêm qua tiểu nhị bị hắn chửi bới thậm tệ lại có chút vấn đề, sinh tồn trong điều kiện như thế làm sao vẫn có thể nhiệt tình như vậy? —— đêm qua lúc ở trọ điếm tiểu nhị luôn chủ động hỏi bọn họ muốn nước ấm không, kết quả bị ông chủ mắng tới thông suốt.

Ngay vào lúc này, chẳng biết tại sao chủ quán lại bắt đầu mắng điếm tiểu nhị, các loại ngôn từ ô uế lọt vào tai, Tô Ly không ngừng húp cháo, thỉnh thoảng nhíu mày coi mấy lời lẽ kia như cơm sáng vậy.

Ầm ĩ xong là đánh, điếm tiểu nhị nhìn cực thành thật, có bị chửi bị đánh cũng không nổi giận, chỉ ôm đầu chạy khắp nơi, Trần Trường Sinh lại càng thêm cảnh giác.

Tên điếm tiểu nhị chạy tới bên bàn bọn họ.

Trần Trường Sinh không chút do dự rút ra đoản kiếm.

Tên kia điếm tiểu nhị không thấy, phảng phất sắp chạy tới kiếm của hắn.

Nếu hắn thu kiếm, hoặc là cố tình đâm ra, tên kia điếm tiểu nhị sẽ thừa cơ tới gần.

Theo đạo lý mà nói, một vị khách ở trọ, nhìn tiểu nhị đêm qua ân cần với mình sắp đụng vào kiếm sắc bén, theo bản năng sẽ lệch đi một chút, nhường một chút.

Trần Trường Sinh thở gấp, không biết mình nên làm như thế nào, thu kiếm?

Nếu đây là điếm tiểu nhị thật, như vậy hắn đang lạm sát kẻ vô tội.

Nếu đây là điếm tiểu nhị giả, hắn đang tự tìm đường chết, còn liên lụy tới Tô Ly tiền bối.

Hắn không biết nên lựa chọn như thế nào.

Vì thế, Tô Ly thay hắn lựa chọn.

Tô Ly cầm đũa nhẹ nhàng chọt tay hắn.

Lần này không có bất kỳ lực lượng, cũng không có chân nguyên, cũng không có kiếm ý.

Kiếm Trần Trường Sinh như thiểm điện bay ra ngoài.

Một kiếm này không đâm trúng điếm tiểu nhị, bởi vì lúc mới bắt đầu, kiếm đã nghiêng đi.

Kiếm của hắn đâm qua điếm tiểu nhị vào bụng chủ quán.

Xoạt một tiếng.

Đoản kiếm đâm thật sâu vào cho đến khi không còn cán.

Chủ quán đã chết như vậy.

Máu tươi trôi theo thân kiếm không chảy lên tay Trần Trường Sinh, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ, thậm chí cảm thấy ẩm ướt dinh dính không thoải mái, sau đó hắn nhớ tới lần đầu tiên giết người. Từ Tây Ninh trấn đi đến kinh đô, tham gia Thanh Đằng Yến, Đại Triều Thí, đối chiến, sau đó tiến nhập Chu Viên, hắn tiến hành qua rất nhiều cuộc chiến đấu, nhưng ngoại trừ đôi vợ chồng ma tướng thì không ai chết dưới kiếm của hắn, như thế có thể nói đây là lần đầu hắn giết chết người.

Chủ quán chậm rãi rồi ngã xuống, trợn đôi mắt không cam lòng và tuyệt vọng, vẻ khắc nghiệt biến mất, thay vào đó là vẻ tro tàn.

Trần Trường Sinh trầm mặc rút đoản kiếm ra, sau đó lại nhìn Tô Ly, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn của mình —— thấy thế nào người chủ quán cũng không giống sát thủ, ngược lại là điếm tiểu nhị có rất nhiều chỗ khả nghi, vì sao tiền bối ngài muốn mượn kiếm của ta giết chết hắn?

Hắn không có nhiệt tình nhiệt huyết của thiếu niên, hiểu lầm Tô Ly là kẻ lạm sát kẻ vô tội mà vẫn tận lực vẫn duy trì bình tĩnh, không có đưa ra phán đoán bản thân nên Tô Ly rất hài lòng, nói:

- Nếu ngươi muốn hỏi ta vì sao giết hắn, ta rất khó dùng lời đơn giản để giải thích.

Trần Trường Sinh nói:

- Trên người của hắn không có sát khí, cũng không có chân nguyên dao động.

Tô Ly gác chén cháo lên bàn, lấy chiếc đũa chỉ vào thi thể chủ quán, nói:

- Ở Quân Trại mở xa điếm, chủ quán làm sao có có thể không có chút sát khí nào?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút hiểu ra, đây đúng là điểm đáng ngờ.

Tô Ly nói:

- Hơn nữa hắn rất giống một chủ quán, khắc nghiệt, dễ giận...nhưng trên thực tế, nó chỉ phù hợp trong suy nghĩ của người ngoài, chủ quán chân chính ở nơi mà chim không thèm ỉa này trông coi một hàng quán, lấy đâu ra nhiều tâm tình đi giáo huấn tiểu nhị nhà mình như vậy?

Trần Trường Sinh cảm thấy hắn đang dạy bảo mình, cho nên lắng nghe rất chân thành.

Tô Ly lấy chiếc đũa chỉ vào thi thể chủ quán tiếp tục nói:

- Đương nhiên, đó cũng chỉ là điểm đáng ngờ, cũng không phải chứng cớ, chứng cớ ở chỗ, trên người của hắn không có chân nguyên dao động, nhưng khí tức lúc tức giận.

Trần Trường Sinh cúi đầu lúc soát người chủ quán, tìm được một pháp khí hình ngọc bội, pháp khí này có thể thu liễm chân nguyên dao động.

- Cái này không có biện pháp dạy ngươi, chờ ngươi tu hành đến cảnh giới của ta thì có thể cảm nhận được.

Tô Ly nói xong câu đó, bưng cháo lên tiếp tục, xem dáng vẻ hớn hở thì rất hài lòng với món dưa muối ở đây cung cấp.

- Ta vốn nghĩ đó là điếm tiểu nhị, bởi vì đêm qua hắn quá mức nhiệt tình, hơn nữa tay của hắn...

Trần Trường Sinh nhìn điếm tiểu nhị, tầm mắt dừng ở hổ khẩu tay phải, nơi đó có vết chai do trường kỳ cầm kiếm. Điếm tiểu nhị sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, rõ ràng đã sợ tới choáng váng.

Tô Ly vừa ăn cháo vừa tùy ý nói:

- Chỗ chai ở hổ khẩu, ngoại trừ cầm kiếm cũng có thể là cầm đao, mà dao làm bếp cũng là đao.

Đồ và kiếm dù là hai vật khác nhau nhưng dao làm bếp và chuôi kiếm kỳ thật không có cái gì khác nhau, Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn đoản kiếm nhuốm máy, hô hấp trở nên dồn dập, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ mà sợ. Vừa rồi nếu không phải Tô Ly lấy đũa chọc hắn, hắn thật sự sẽ đâm kiếm vào tiểu nhị, cũng ý nghĩa hắn đã giết chết một người vô tội.

Nếu giết nhầm người, vậy làm sao bây giờ? Tính mạng con người chỉ có một lần, giết nhầm chính là sai lầm không thể sửa chữa, bù đắp.

- Giết người rồi giết người rồi.

Lúc này, tiểu nhị dường như mới tỉnh hồn lại, nhìn thi thể chủ quán phát ra một tiếng hét cực kỳ chói tai chạy ra ngoài, lại bởi vì sợ hãi bối rối, bị thi thể chủ quán ngáng ngã. Hắn bất chấp đau đớn, luống cuống tay chân ý đồ bò lên, nhưng lại bị máu trơn làm ngã lảo đảo, nhìn qua cực kỳ chật vật đáng thương.

Trần Trường Sinh có chút tội lỗi đi tới định nâng hắn lên.

Ngay vào lúc này, Tô Ly rốt cục dùng hết bữa sáng, hài lòng lau miệng, để chén cháo không qua một bên, sau có vẻ rất tự nhiên, phóng khoáng ném đũa đi, chỉ có điều chiếc đũa nhìn như tùy ý kia nện trúng vào sườn của Trần Trường Sinh.

Một lực lượng mỏng manh tiến nhập thân thể của Trần Trường Sinh, khống chế động tác của hắn, khiến hắn hơi nghiêng người, đồng thời tay phải đưa ra trước.

Đoản kiếm nhuốm máu còn nằm trong tay phải hắn.

Phốc, đoản kiếm sắc bén dễ dàng phá vỡ giáp mềm, đâm thật sâu vào ngực tiểu nhị, trực tiếp xuyên thủng trái tim hắn.

Điếm tiểu nhị vẻ mặt khiếp sợ, cổ họng òng ọc tràn máu tươi, chậm rãi ngã về phía trước chết đi.

Lúc này Trần Trường Sinh thật sự ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Lúc này, đoản kiếm còn cắm sâu trong ngực tiểu nhị, hắn dường như có thể cảm nhận trái tim bị mũi kiếm xuyên qua từ khi gấp gáp đập đến khi hoàn toàn an tĩnh.

Hắn có chút bất an mà nhìn Tô Ly, nếu Tô Ly không đưa ra được lý do chứng minh, ít nhất phải chính xác chủ quán thì hắn sẽ rất khó tiếp nhận mọi chuyện phát sinh, được rồi, nếu cần phải có chứng cớ, như vậy tự mình sẽ tìm. Hắn run tay lật thi thể lên, khi thấy nỏ tẩm độc trong tay điếm tiểu nhị, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

- Tiền bối ngài... làm sao thấy được?

Ánh mắt nhìn Tô Ly không phải bất an mà là tràn đầy khâm phục.

Tô Ly nói:

- Ngươi không nghe chủ quán luôn mắng điếm tiểu nhị gì sao?

Trần Trường Sinh khi đó chỉ chú ý tới động tác của chủ quán và điếm tiểu nhị, không có chú ý nội dung.

- Chủ quán mắng vô cùng phấn khích, rất có nội dung, ta chỉ nói những nội dung cụ thể, tỷ như điếm tiểu nhị hết ăn lại nằm... đó chứng minh cái gì, chứng minh bọn họ quen biết.

Tô Ly đứng dậy, nhìn hai cỗ thi thể nói:

- Có thể là đồng bạn lớn lên từ nhỏ? Ai biết được. Dù sao ta chỉ biết chúng là đồng bọn, khẳng định cũng là sát thủ.

Trần Trường Sinh lại sinh ra cảm xúc bội phục, nghĩ thầm rằng quả nhiên chi tiết quyết định thành bại, kinh nghiệm cao hơn hết thảy, chỉ có điều cuối cùng vẫn là suy đoán... Nếu giết nhầm thì làm sao bây giờ?

- Giết nhầm hả? Vậy làm sai rồi, còn có thể làm sao?

Tô Ly mặt không chút cảm xúc nói, sau đó mở rộng hai tay, nói:

- Chờ gì nữa? Còn không khẩn trương tới đây.

Trần Trường Sinh đã tỉnh hồn lại, hỏi:

- Lúc này đi luôn hả?

Tô Ly tức giận nói:

- Chẳng lẽ còn chờ Quân Trại đưa binh lính tới bắt?

Trần Trường Sinh không dám nói gì nữa, thừa dịp huyết án chưa kinh động Quân Trại, cõng Tô Ly theo gió tuyết hướng về phía nam.

Trong một rừng liễu đen phía đông nam Quân Trại, hai người dừng lại nghỉ tạm.

Trần Trường Sinh kỳ thật rất không hiểu, nếu kẻ muốn giết chết Tô Ly đã biết tung tích của hắn, vậy tại sao còn phải che giấu tung tích, còn không bằng trực tiếp liên hệ với quân đội Đại Chu tìm kiếm bảo hộ.

Tô Ly nói:

- Hai tên sát thủ vô danh, thậm chí có thể còn không biết ta là ai, chỉ mới hoạt động ở khu vực này.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Hai sát thủ này là ai?

Tô Ly thật sự có chút phiền, nói:

- Đã nói là vô danh, ta nào biết chúng là ai?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ý của ngài là, hai cái sát thủ làm việc vì tiền, mà nếu thân phận của ngài lộ ra ngoài, khả năng cũng không thể là sát thủ yếu như vậy mà sẽ là cao thủ chân chính?

Tô Ly nói:

- Đạo lý đơn giản còn cần giải thích chi tiết sao? Tiểu tử nhà ngươi sao lại dông dài thế?

Trần Trường Sinh nghĩ thầm tuy mình trầm mặc ít lời, bình thường cũng không rành ăn nói, chỉ là tiền bối làm việc quỷ thần khó lường, không hỏi rõ lại thấy thiếu tự tin.

Hắn kiên trì hỏi:

- Một khi đã như vậy, Ma tộc vì sao không để lộ hành tung của ngài?

Tô Ly nói:

- Bởi vì Hắc Bào cũng không xác định được ta ở nơi nào, những nhân loại hắn cấu kết hay trao đổi lợi ích kia đang tản người tìm ta, đương nhiên, cho dù những người đó xác định hành tung của ta thì cũng sẽ không truyền tin tức này ra.

Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:

- Vì sao?

Tô Ly nói:

- Bởi vì ngoại trừ rất nhiều người muốn giết ta thì cũng có rất nhiều người muốn giúp ta.

Trần Trường Sinh không rõ, chẳng lẽ hành tung tiền bối được thế gian biết được thì sẽ có rất nhiều người từ ngàn dặm xa xôi tới giúp sao?

- Ta là ai?

Tô Ly nhìn hắn nghiêm túc hỏi.

Trần Trường Sinh hiện tại đã quen cách nói chuyện này, có chút chán ngán, cũng có chút ngây ngô, trả lời tương đối máy móc:

- Ly Sơn tiểu sư thúc, kiếm đạo cường nhân, thần tượng của các tu giả trẻ tuổi.

So với Hắc Long, Tô Ly rõ ràng chỉ để ý vẻ ngoài, không có chỉ trích câu trả lời của hắn mà kiêu ngạo nói:

- Vẫn chưa hết. Nếu như ta là thần tượng của rất nhiều tu giả trẻ tuổi, biết ta bị thương, gặp khó khăn, những người đó còn không vội mà tới cứu ta sao?

Trần Trường Sinh không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi:

- Tiền bối, vậy kế tiếp làm sao bây giờ?

Tô Ly nói:

- Đương nhiên là phải giấu diếm mọi ánh mắt thế gian, vụng trộm đưa ta về Ly Sơn.

Trần Trường Sinh nghĩ Ly Sơn ở cực nam đại lục, khoảng cách tới mấy vạn dặm, đường về Ly Sơn đầy khó khăn, hơn nữa còn không thể để cho mọi người biết... Vậy những người lo lắng cho hắn sẽ gấp tới thế nào?

- Tiền bối, vì sao không thể để cho người của Ly Sơn tới đón ngài?

- Ngu xuẩn, Ly Sơn cách nơi này xa nhất, chờ đám đồ tử đồ tôn của ta tới thì cơm canh đã lạnh.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm nơi này gần với Đại Chu bắc quân, nhưng ngài lại cố tình không chịu đi tìm, không khỏi thắc mắc:

- Tiền bối, ta không rõ vì sao ngài không muốn xin quân đội Đại Chu giúp đỡ, nếu là thể diện, như vậy ta có thể đi cầu trợ, bọn họ nhất định sẽ phái người đưa chúng ta về kinh đô.

Tô Ly nhìn hắn cười lạnh:

- Quốc Giáo Học Viện này viện trưởng thì rất giỏi sao?

Trần Trường Sinh nghĩ mình là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, ở trước mặt ngài ta không là gì, nhưng đối với Đại Chu mà nói hẳn là vẫn còn có chút phân lượng.

Tô Ly nói:

- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, khi tất cả ánh mắt nhìn vào ngươi, thân phận của ta phải che giấu thế nào?

Trần Trường Sinh nhìn hắn thành khẩn nói:

- Nếu người muốn giết ngài đã xuất hiện, như vậy thân phận của ngài và hành tung sẽ luôn lộ ra, hiện tại phải tranh thủ thời gian, Ly Sơn quả thật quá xa, kinh đô cũng quá xa, nhưng quân đội Đại Chu lại rất gần, chỉ cần bộc lộ thân phận thì cần lo lắng gì nữa

Nói đi nói lại lại trở về đề nghị ban đầu, cũng là chuyện hắn không hiểu nhất.

Tô Ly nhìn hắn thở dài:

- Thật không biết tiểu tử ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn.

Trần Trường Sinh giật mình, không rõ là có ý gì.

Tô Ly nhìn hắn như cười như không nói:

- Ngươi đang nói..., ta hẳn là nên xin quân đội giúp đỡ, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết... Trên phiến đại lục kẻ muốn ta chết nhất chính là người Chu các ngươi?

Thanh âm của hắn chưa dứt, tuyết đọng trên rừng liễu bỗng nhiên tuôn rơi xuống đất.

Trời đất lạnh giá.

Đại địa khẽ chấn động, phương xa có mấy trăm thiết kỵ lao nhanh trên cánh đồng tuyết.

Đó đúng là tuyết kỵ tinh nhuệ nhất Đại Chu, bọn họ dường như đang tìm kiếm gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK