Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động đó khiến cho người ta có cảm giác nó diễn ra không quá nhanh nhưng lại rất cương quyết, rất bình thường nên chẳng một ai có thể ngăn cẳn lại được.

Phập một tiếng kêu vang lên.

Nghịch Lân Kiếm... đã đâm sâu vào bên trong lồng ngực của Thu Sơn Quân, sau đó xuyên qua người gã.

Trên thân kiếm đẫm máu tươi, không còn được sáng lóa như lúc trước nữa, nhưng lại vô cùng rực rỡ tựa như một cành hoa dại.

Đỉnh núi Ly Sơn trở thành một vùng chết chóc.

Tất cả mọi người đều ngây người kinh ngạc.

Không có bất cứ một âm thanh nào khác, chỉ có tiếng gió thổi phần phật.

Lúc này mọi người mới hiểu rằng tiếng gió thổi đó không phải là tiếng kêu than bất lực mà là sự tán thưởng bất tận.

Bạch Thái thét lên một tiếng, lao đến bên cạnh Thu Sơn Quân, đỡ lấy thân hình đang muốn ngã xuống của gã.

Sắc mặt Thu Sơn Quân trắng bệch ra, nhưng thần thái vẫn rất bình tĩnh, máu tươi thấm đẫm toàn thân gã, thanh kiếm cắm ngay trước ngực.

Nhát kiếm của gã rất nhanh, rất vững, rất chuẩn, xuyên qua người nhưng không đâm nát tim.

Nhát kiếm đó chỉ cần dịch chuyển một chút xíu thôi thì Thu Sơn Quân đã mất mạng rồi.

Thu Sơn lão gia cuối cùng cũng hiểu rồi, sắc mặt của ông trở nên khó coi vô cùng, nó còn tái bệch hơn cả sắc mặt của Thu Sơn Quân.

Vì Thu Sơn Quân, Thu Sơn gia tộc đã hy sinh quá nhiều, đã làm rất nhiều chuyện, chuẩn bị trong một quãng thời gian quá dài.

Nếu như đây là một phi vụ đầu tư thì tuyệt nhiên Thu Sơn lão gia không thể để cho nó thất bại. Nhưng nếu Thu Sơn Quân chết đi thì tất cả đều trở thành hư không.

Nếu đây không phải là một phi vụ đầu tư mà là tình cảm yêu thương của người cha giành cho con thì sao ông nỡ nhìn thấy con trai minh chết như vậy?

Thiên địa, rồi sau đó là Phụ tử.

Đó đều là những thiên lý, là đạo lý tự của tự nhiên, là nhân gian luân thường.

Không có bất cứ một ai có thể phản kháng được.

Đúng vậy, quả đúng là như vậy.

Nhưng Thu Sơn Quân nói lên hai chữ phụ tử không đồng nghĩa rằng gã sẽ bị mối quan hệ huyết thống đó trói chặt. Ngược lại, Thu Sơn Quân muốn dùng chính điều đó để phản công lại cha của mình.

Thu Sơn lão gia đã có thể dùng thân phận làm cha để ép buộc gã từ bỏ thứ gì thì đương nhiên gã cũng có thể dùng thân phận làm con để thỉnh cầu ông phải từ bỏ một số thứ.

Phụ từ tử hiếu.

Tử tiếu kỳ phụ.

Chính là như vậy đó.

Tiếng thở dài.

Ánh nắng mặt trời rọi chiếu đỉnh núi chính của Ly Sơn, chiếu xuyên qua những kiếm quang sáng rực tựa ánh cầu vồng, rớt lên trên người Thu Sơn Quân, soi rọi gương mặt trắng bệch của gã; soi rọi thân hình đẫm máu và đôi mắt điềm tĩnh của gã. Toàn thân Thu Sơn Quân rực sáng mà đậm tanh mùi máu, khiến cho người nhìn phải cảm thấy kinh hãi.

Nãy giờ không có bất cứ một ai nói câu gì, cả đỉnh núi chìm trong sự tĩnh lặng.

Chính vào lúc đó, chỉ có duy nhất hai người có đủ tư cách để lên tiếng đó là cha con nhà Thu Sơn.

- Cha, cha về nhà đi thôi, chuyện của Ly Sơn chúng con sẽ tự mình giải quyết.

Thu Sơn Quân nhìn cha mình và nói, giọng nói rất điềm tĩnh, không hề có một chút run rẩy nào. Nhưng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều có thể cảm nhận được sự đau khổ ẩn trong câu nói đó. Vì muốn cứu lấy những người tu hành trong Chu Viên này mà Thu Sơn Quân đã hôn mê sâu hơn chúc ngày mới tỉnh lại, vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục thì lúc này đây lại bị kiếm đâm xuyên ngực. Thu Sơn Quân đã không còn khả năng để chống đỡ được nữa. Nếu không có Bạch Thái nãy giờ dìu đỡ thì chỉ e gã đã sớm ngã sụp xuống đất rồi.

Ánh mắt của Thu Sơn lão gia di chuyển từ phía thanh kiếm đâm xuyên qua ngực của gã đến gương mặt của Thu Sơn Quân, ánh mắt đó ngày càng chan chứa thêm sự thất vọng, nhiều đến độ dần chuyển thành một thái độ thờ ơ lãnh đạm. Ông nhìn Thu Sơn Quân và nói:

- Thu Sơn gia tộc đã hy sinh biết bao nhiêu mới có thể để cho ngươi có được chút danh tiếng như ngày hôm nay. Vậy mà kết quả là ngươi lại dùng tính mạng của mình để uy hiếp gia tộc, cho dù điều đó có khiến cho Thu Sơn gia tộc phải trả những cái giá quá đắt hay sao?

Thu Sơn Quân trầm ngâm không nói gì.

Thu Sơn lão gia khẽ lắc người một cái.

Thái độ thờ ơ đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, Thu Sơn lão gia sao có thể không tức giận được cơ chứ?

- Thu Sơn gia tộc ta sao lại sinh ra được một đứa con như ngươi, đồ nghịch tử.

Nói xong ông bèn quay về phía sau rồi bước đi, không muốn nhìn thêm đứa con này một chút nào nữa. Đồng thời thét lên hai từ.

- Ra tay.

Nghe thấy hai chữ này thì nhất thời tất cả mọi người có mặt trên đỉnh núi này đều trở nên căng thẳng và lo sợ.

Tất cả mọi người đều biết rằng hai chữ này là để ra lệnh cho Cung Phụng của Thu Sơn gia tộc. Thu Sơn Quân đã bị trọng thương đến nguy hiểm cả tính mạng rồi vậy mà Thu Sơn lão gia vẫn không chịu dừng tay hay sao?

Hai tên Trưởng lão của Giới Luật Đường tức thì biến sắc mặt, muốn nói điều gì đó nhưng rút cuộc cũng không dám nói ra. Tiểu Tùng Cung và vị Trưởng lão của Trường Sinh Tông kia thì lại thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy hành động đó của Thu Sơn Quân nằm ngoài dự đoán của hai người bọn chúng, nhưng chỉ cần Thu Sơn lão gia vẫn kiên định đứng về phía hai người bọn chúng thì ít nhất bọn chúng vẫn khống chế được kết cục cho tình trạng hiện tại. Gã Cung Phụng có thực lực khó đoán của Thu Sơn gia tộc đó lúc trước vì muốn ngăn không cho Thu Sơn Quân rút kiếm mà đã phát huy cảnh giới của mình đến mức độ cao nhất, lúc này khi nghe thấy chủ nhân ra lệnh như vậy thì hoàn toàn chẳng cần phải điều chỉnh lại một lần nữa mà đã có thể ra tay được luôn.

Chính vào lúc hai chữ ra tay mà Thu Sơn lão gia thốt lên vẫn còn đang âm vang bên tai tất cả mọi người thì Cung Phụng của Thu Sơn gia tộc đã ra tay.

Ngón đòn mà gã tung ra chính là Thu Sơn Ấn.

Thiên Nam có Thu Sơn tọa lạc giữa bình nguyên hoang dại tựa như một đại ấn. Thu Sơn Ấn là một quyền chưởng, khi tung đòn thì cảnh tượng tựa rừng cánh hoa rơi trong gió, vô cùng, nhưng cũng đồng thời có thể công kích được hơn chục kẻ địch. Hơn nữa đòn quyền chưởng này nếu như tu luyện đến mực đỉnh điểm thì sẽ tựa như núi từ trên trời đổ sập xuống, không ngừng đâm sầm xuống bình nguyên, quả thực là một sức mạnh khủng khiếp vô cùng.

Vị Cung Phụng này của Thu Sơn gia tộc chính là cường giả duy nhất của Thu Sơn gia tộc có thể luyện Thu Sơn Ấn đến mức độ đỉnh điểm trong hàng trăm năm trở lại đây.

Tiếng núi gào rít lên từng cơn, Thu Sơn Ấn phá không mà lao xuống, đổ ầm xuống phía trước chủ động của Ly Sơn.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Bàn tay của Cung Phụng nhà Thu Sơn gia tộc ra một đòn công kích thật mạnh vào... phía lưng hai tên Trưởng lão của Giới Luật Đường.

Hai tên đó hoàn toàn không có bất cứ một sự phòng bị nào hết, chỉ cảm nhận được rằng dường như mình bị một ngọn núi khổng lồ đè bẹp, máu tươi phun ra ngoài làm ướt đâm mớ râu trắng muốt và bộ quần áo đang mặc trên người.

Lúc này Thu Sơn lão gia đang quay người, ống tay áo bên phải được giương lên một cách ngẫu hứng tựa như muốn rũ bỏ hết những bực bội ở trong lòng và sự phẫn nộ vì hành động phản nghịch của Thu Sơn Quân. Không một ai có thể ngờ được rằng Thu Sơn lão gia ra một đòn quyền từ bên trong tay áo đó.

Ầm một tiếng vang lên.

Ống tay áo của Thu Sơn lão gia bay phần phật, bàn tay tung đòn ra một cách âm thầm, đánh trúng lên vai trái của Tiểu Tùng Cung.

Tiểu Tùng Cung thét lên một tiếng đầy phẫn nộ và kinh ngạc, muốn giương ngang kiếm ra để chặn lại nhưng sao có thể kịp được cơ chứ. Luồng chân nguyên ngưng tụ đến đỉnh điểm và cường mạnh đó bổ nhào lên vai của y, sau đó nó như một cơn hồng thủy tấn công mạnh mẽ vào tiềm thức của y.

Vào thời khắc trước khi hôn mê bất tỉnh, Tiểu Tùng Cung mới kịp phản ứng lại, thật không ngờ rằng Thu Sơn lão gia lại ra tay với mình.

Hơn nữa là người đàn ông bị mai một trong những tin đồn này, người mà đã bị ánh hào quang của Thu Sơn Quân che lấp, lại có được một sức mạnh lớn lao đến như vậy.

Luồng sát khí cuồng bạo đã lấn át của gió núi, nó rừng rực gào rít không ngừng. Hai tên Trưởng lão của Giới Luật Đương đang ngồi khoanh chân dưới đất và liên tục thổ huyết, bọn chúng đang cố gắng dùng công lực thâm hậu của mình để cầm cự không bị bỏ mạng. Tiểu Tùng Cung còn thê thảm hơn nhiều, vai bị đánh trọng thương thịt nát xương tan, ngã nhào xuống trong lòng một đệ tử, tình hình sống không bằng chết.

Gió khẽ thổi, bầu không khí tràn ngập hơi thở của sự chết chóc.

Không bất cứ một ai có thể hiểu được sự việc gì đã và đang xảy ra.

Không bất cứ một ai có thể hiểu được Thu Sơn lão gia và gã Cung Phụng đó vì sao đột nhiên lại rat ay với ba vị Trưởng lão.

Sự việc thay đổi quá nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không kịp trở tay, kinh ngạc không thốt nổi nên lời.

Thu Sơn lão ra rút một chiếc khăn tay trong túi áo ra, lau sạch vết máu của Tiểu Tùng Cùng bắn lên trên tay mình, thần sắc điềm tĩnh.

Khương Trưởng lão của Trường Sinh Tông run rẩy hỏi ông ta:

- Ngươi… điên rồi sao?

Thu Sơn lão gia nhìn Khương Trưởng lão và đáp lại:

- Trưởng lão, ông cùng ta xuống núi được chứ?

Khương Trưởng lão hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễ ra, ông ta phẫn nộ vô cùng, nghe thấy những lời này thì chuẩn bị muốn hét lên hỏi tội Thu Sơn lão gia. Nhưng đột nhiên Khương Trưởng lão bừng tỉnh lại: bất luận Thu Sơn lão gia có muốn làm gì đi chăng nữa thì tình cảnh hiện tại là ba vị Trưởng lão đã bị đánh gục dưới đòn đột kích của ông ta rồi, nếu như ta muốn làm điều gì đó thì chưa biết chừng chính mình sẽ là đối tượng tiếp phương theo mà đối phương sẽ ra tay tấn công.

Cũng giống như rất nhiều cường giả cùng Thiên Nam, Khương Trưởng lão trước giờ luôn cho rằng thực lực của Thu Sơn lão gia rất tầm thường, thậm chí còn lén cười nhạo ông ta. Trong lòng thầm nghĩ rằng nếu như không phải vì Thu Sơn Quân thì chẳng có ai quan tâm đến tên vô năng đó. Nhưng lúc này thì Khương Trưởng lão đã hiểu rồi, người này không phải là kẻ tầm thường.

Tuy lão ta vẫn không hiểu vì sao Thu Sơn lão gia lại đột nhiên hành động như vậy, nhưng ít nhất thì cũng hiểu rõ được rằng Thu Sơn lão gia có sức mạnh lớn đến mức độ nào. Cho dù có là tung đòn đột ngột mà có thể dễ dàng đánh Tiểu Tùng Cung Trưởng lão tàn phế thì trong đại lục chẳng có mấy người có đủ sức mạnh để làm được điều đó.

Hơn nữa bên cạnh Thu Sơn lão gia còn có vị Cung Phụng có sức mạnh không lường trước được đó nữa.

Khương Trưởng lão suy nghĩ thấu đáo rồi thì đương nhiên không nói thêm câu nào nữa mà cùng đi xuống núi với bọn họ thôi. Chỉ có điều trong một khoảnh khắc nhỏ thôi, lão ta bèn biến mất hút trong con đường núi uốn khúc của Ly Sơn, rời đi một cách nhanh chóng mà không hề do dự.

Trên đỉnh núi lúc này là một khung cảnh hỗn loạn, đám đệ tử Ly Sơn đi theo Tiểu Tùng Cung và ba tên Trưởng lão đến Ly Sơn chủ đỉnh vô cùng phẫn nộ khi chứng kiến sư trưởng của mình bị đánh trọng thương, nhưng bọn chúng lại càng kinh hãi và ngơ ngẩn trước tình cảnh này.

- Chúng ta cũng nên đi thôi.

Thu Sơn lão gia không bận tâm đến đám đệ tử Ly Sơn đang phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, ông ta điềm tĩnh nói.

Vị Cung Phụng của Thu Sơn gia tộc đi đến bên ông ta, đón lấy chiếc khăn tay nhuốm máu mà Thu Sơn lão gia đưa cho và nhét vào trong ống tay áo của mình, rồi cùng đi xuống núi.

Trong toàn bộ quá trình diễn ra các sự việc đó, Thu Sơn lão gia không hề quay người nhìn Thu Sơn Quân đến một cái, cho dù là trước khi rời khỏi cũng vậy.

Gió nhẹ thôi vi vút, bóng dáng của hai người bọn họ đã biến mất.

Trên bề mặt hòn đá của đỉnh Ly Sơn chỉ còn lại những vết máu.

Thu Sơn QUân nhìn về hướng con đường xuống núi và trầm ngâm không nói câu nào.

Về cha mình thì từ nhỏ Thu Sơn Quân đã có rất nhiều chuyện cảm thấy khó hiểu.

Vị lão Cung Phụng đó trên thực tế chính là tam tổ sư thúc của gã. Thế gia môn phiệt, trước giờ đều chỉ coi trọng người có thực lực mạnh nhất. Thu Sơn Quân vẫn luôn không hiểu vì dao tam tổ sư thúc có cảnh giới cao đến như vậy, Tụ Tinh Cảnh đỉnh điểm, mà lại không trở thành người chủ của Thu Sơn gia tộc. Ngược lại cha của mình thân là người đứng đầu trong tộc nhưng xét về tất cả các phương diện thì thực lực đều hết sức bình thường. Gã vốn cho rằng có thể điều này có liên quan đến huyết mạch chân long của mình. Nhưng ở thời khắc ban nãy thôi, tận mắt chứng kiến cha của mình tung đòn công kích; tận mắt chứng kiến tam tổ sư thúc cung kính trầm lặng nhận lấy chiếc khăn tay từ chỗ cha cảu mình thì Thu Sơn Quân mới hiểu được rõ mọi việc. Chỉ có điều gã vẫn không hiểu nổi vì sao tới phút chót cha lại làm như vậy.

Một cô xe ngựa hào hoa bậc nhất đang từ từ di chuyển từ phía chân núi Ly Sơn đi về Thu Sơn.

Con Long Huyết mã kéo cỗ xe đó, bên trong cỗ xe có Giao Long huyết tửu, cỗ xe được trải lên bởi tấm thảm dệt bằng long thỏ tinh.

Bên trong xe đương nhiên là Thu Sơn lão gia và vị Cung Phụng đó.

- Sự việc mưu đoạt Ly Sơn Kiếm Tông tính đến này vẫn còn chút nóng vội, hôm nay chúng ta bị tổn thất hơi nhiều.

Thu Sơn lão gia ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía Ly Sơn đang ẩn mình trong vầng mây mà nói. Ông ta thể hiện một thái độ điềm tĩnh đến độ dường như không phải ông ta là người đã tấn công đám người Tiểu Tùng Cung, không phải ông ta là người khiến cho sự việc kết thúc một cách đau thương như vậy.

Vị Cung Phụng mỉm cười nói:

- Không biết vị Khương Trưởng lão đó sau khi về đến Trường Sinh Tông thì sẽ nói như thế nào.

Thu Sơn lão gia cười khinh bỉ nói:

- Hơn chục năm trước, sau khi Tô tiên sinh thảm sát một phen, Trường Sinh Tông đã gần như diệt vong rồi, bất luận lão ta có nói gì đi chăng nữa thì lẽ nào Trường Sinh Tông lại dám tuyên chiến với Thu Sơn gia tộc chúng ta hay sao?

Ánh mắt của Cung Phụng đột nhiên trở lên căng thẳng, gã hỏi:

- Vậy còn bên phía Nương Nương… bên đó thì nên nói sao đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK