Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



« Cấm Tiên Thuật » là do người nào nghiên cứu chế tạo ra , Bạch Mộc Trần tự nhiên không thể biết , song việc này cũng không ảnh hưởng tới sự phỏng đoán của hắn về “Cấm Tiên Phù”.

Nếu như dùng trong lúc tranh đấu, tác dụng của “Cấm Tiên Phù” quá mức yếu ớt, địch nhân chỉ cần khẽ vận dụng lực lượng để công phá là có thể hóa giải.

Nhưng nếu dùng nó cho bản thân mình thì sao?

Hiển nhiên , nếu mình không chủ động giải trừ trạng thái, tác dụng của “Cấm Tiên Phù” vẫn sẽ duy trì tiếp, làm cho thân thể của mình như gánh thêm “Phụ trọng”.

Đạo lý mang thêm phụ trọng, rất nhiều Tiên sĩ đều hiểu được, nhưng chân chính thực hiện thì đã ít lại càng thêm ít. Điều này cũng giống như một người có thể sử dụng tiên khí để chiến đấu, vậy thì cần gì phải quan tâm tới việc khống chế linh khí nữa.

Nhưng người khác không muốn dùng biện pháp này, không có nghĩa là Bạch Mộc Trần không muốn sử dụng. Chỉ cần có một chút cơ hội để tăng lên thực lực của bản thân, tuyệt đối không bao giờ hắn bỏ qua.

Nếu Tán tiên không thể thu nạp thêm nhiều tiên nguyên hơn nữa, vậy tại sao không đem tiên nguyên trong thân thể tinh luyện cho càng thêm tinh túy, càng thêm cô đọng? Cũng giống như sự khác biệt giữa một giọt nước cùng với một mảnh băng, đó thuần túy là sự khác biệt về bản chất!

Đây chính là sự phỏng đoán của Bạch Mộc Trần.

Dĩ nhiên, nếu chỉ phỏng đoán thôi thì chưa đủ. Bởi vậy, Bạch Mộc Trần tiếp tục luyện chế thêm một tấm “Cấm Tiên Phù”, không hề do dự sử dụng nó ở trên người mình.

Tiên nguyên vận chuyển trong cơ thể khó khăn hơn rất nhiều.

Hai vòng…

Ba vòng…

Tiên nguyên vận chuyển tới vòng thứ chín, Bạch Mộc Trần đã dần dần có thể thích ứng được. Mặc dù quá trình đó vô cùng cực khổ cùng mệt nhọc, hắn vẫn cố gắng kiên trì như trước.

Bên trong phòng, thời gian dần trôi qua.

Thời điểm tiên nguyên vận chuyển được ba trăm sáu mươi vòng, Bạch Mộc Trần vận chuyển ý niệm, chủ động hóa giải sự trói buộc của “Cấm Tiên Phù”.

Trói.

Trói buộc vừa biến mất, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên cảm thấy thân thể thoải mái, tiên nguyên vận chuyển càng thêm lưu loát nhẹ nhàng, hơn nữa so với khi trước, tựa như có một tia ngưng thực.

Không sai! Chính là ngưng thực!

Tiên nguyên cũng là một loại lực lượng, vốn dĩ tồn tại vô hình vô tướng, đem lại một cảm giác hư vô mờ ảo. Nếu không phải thần thức của Bạch Mộc Trần tra xét tỉ mỉ, sợ rằng khó có thể phát hiện ra sự biến hóa vi diệu này.

Thật đáng tiếc, biến hóa vô cùng nhỏ bé, thậm chí trước mắt cũng không có tác dụng gì. Bạch Mộc Trần muốn sử dụng “Cấm Tiên Phù” để tăng cường tu vi trong thời gian ngắn là điều không thể, chỉ có thể tu luyện lâu dài, tích lũy từng chút một mà thôi.
Cũng may Bạch Mộc Trần là người đầy nghị lực cùng nhẫn nại, tin tưởng chỉ một thời gian nữa, tiên nguyên trong cơ thể hắn so với Tiên sĩ bình thường càng thêm thâm hậu, càng thêm mạnh mẽ.

Từ trong phòng bước ra ngoài, Bạch Mộc Trần chuyển mình đi sang gian phòng kế bên, quan sát Vân Tố đang hôn mê một chút, sau đó lại đi tới đình viện.

“Tiểu thư, thuốc đã luyện thế nào rồi?”

Thấy Bạch Mộc Trần từ xa đi tới, Tiểu Ức Khổ vội vàng đứng dậy đón chào, còn cung kính thi lễ một cái.

Nhìn bệnh của mẫu thân mỗi ngày một tốt lên, cô nương nhỏ này càng thêm sùng kính và tin phục Bạch Mộc Trần. Có đôi khi lời mà Bạch Mộc Trần nói ra, ảnh hưởng tới nàng hơn cả lời nói của Ôn Nhã một chút.

“Hỏa hầu cũng đã đủ rồi, chỉ là thời gian còn thiếu chút ít…”

Tiểu Ức Khổ đứng bên cạnh của Bạch Mộc Trần, thật tình trả lời vấn đề của đối phương.

Bất quá, ngay khi nàng định nói tiếp, bỗng nhiên cảm nhận được một chút biến hóa trên người của Bạch Mộc Trần, giống như … giống như khí tức của đối phương hơi suy yếu, chẳng lẽ là do vết thương cũ tái phát hay sao?

"Đại thúc, người... người làm sao vậy? Có phải là tu luyện gặp vấn đề bất trắc gì hay không? "

Nghe thấy Tiểu Ức Khổ quan tâm thăm hỏi , Bạch Mộc Trần cười nói: "Ta không sao cả, chẳng qua ta đang thử nghiệm một chút, hi vọng có thể nâng cao được tu vi mà thôi.”

"Nha."

Tiểu Ức Khổ khẽ gật đầu đồng ý , cũng không hỏi về vấn đề này nữa, ngay sau đó nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, đại thúc , mẫu thân bảo ta nói với ngươi, thân phận của vị tỷ tỷ này đã xử lý xong xuôi rồi , nếu có người nào hỏi tới, chỉ cần bảo nàng là người dưới đến từ Ôn gia là được, chờ cho vị tỷ tỷ ấy tỉnh lại, dẫn nàng tới khách phòng để ghi danh, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra ... Đại thúc, vị tỷ tỷ đó khi nào sẽ tỉnh lại thế? "

"Việc này ư, ta đoán sẽ rất nhanh thôi , tu vi của Vân Tố cô nương vô cùng thâm hậu, cảnh giới của nàng cũng rất phi thường , mấy vết thương nhỏ như vậy không thể làm gì nàng được..."

Bạch Mộc Trần cười khổ , gãi gãi sống mũi của mình . Hắn không hiểu nổi, ánh mắt của tiểu nha đầu này rốt cuộc ra sao , tại sao lại gọi Vân Tố là tỷ tỷ, còn mình thì lại gọi là đại thúc? Người ta đường đường là Kim Tiên, tuổi tác lại lớn hơn mình rất nhiều.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tiểu Ức Khổ được , tuy mặt mũi của Bạch Mộc Trần tương đối trẻ tuổi, nhưng lời nói và việc làm thường ngày của hắn, không khỏi lộ ra một vẻ tang thương cổ lão. Bởi vậy, tự nhiên để lại trong thâm tâm của tiểu cô nương này một cảm giác “Người lớn”.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, bỗng một mùi thuốc phảng phất trong không khí.

“Oa, thuốc đã luyện xong rồi!”

Tiểu Ức Khổ mừng rỡ chạy tới trước đỉnh thuốc, dùng một chiếc bình ngọc cẩn thận đem thuốc rót vào trong đó, sau đó đưa tới trước mặt của Bạch Mộc Trần.

“Đại thúc cảm thấy như thế nào?”

“Được, rất tốt.”

Ngửi qua vị thuốc, cảm nhận dược tính ẩn chứa trong đó, Bạch Mộc Trần vui vẻ tán dương: “Tiểu thư thật sự có thiên phú trong việc chế thuốc, vừa có kiên nhẫn lại vừa tỉ mỉ, nói không chừng sau này sẽ trở thành một vị Luyện Đan Sư.”

Nghe lời khích lệ như thế, hai mắt của Tiểu Ức Khổ sáng lên, vẻ mặt thấp thỏm hỏi: “Đại thúc, ta… Ngươi có thể dạy ta phương pháp chế thuốc hay không? Ta muốn nói tới việc chế thuốc chân chính ấy.”

Bạch Mộc Trần cười cười: “Không phải tiểu thư vẫn đang học tập hay sao?”

“Nhưng… ta muốn học tập cách thức để chế thuốc, chứ không chỉ là canh lửa cho đỉnh thuốc thế này…”

Tiểu Ức Khổ lấy hết dũng khí, nói: “Ta muốn trở thành người giống như Trương sư phó vậy, có thể trở thành Luyện Dược Sư chân chính… thậm chí có thể thành Luyện Đan Sư…”

“Sao?”

Nụ cười trên mặt Bạch Mộc Trần vẫn không giảm đi, nói: “Không phải vừa rồi ta đã nói hay sao? Thiên phú của tiểu thư rất tốt, chỉ cần ngươi có thể cố gắng, sau này có thể trở thành một vị Luyện Dược Sư vô cùng xuất sắc, không chừng còn có thể thành Luyện Đan Sư nữa.”

Tiểu Ức Khổ nói một cách hết sức kiên định: “Ta không sợ khổ cực, ta sẽ cố gắng hơn nữa.”

“Ta biết tiểu thư sẽ rất cố gắng…”

Bạch Mộc Trần khẽ vuốt ve đầu của tiểu cô nương này, kiên nhẫn chỉ bảo: “Có mục tiêu thì rất tốt, nhưng mọi chuyện đều phải tuần tự làm từng bước, từng bước một, chế thuốc cũng như vậy. Thật ra, phương pháp chế thuốc hết sức đơn giản, thủ pháp luyện đan cũng không khó để học được, chỉ cần trình tự từng bước là có thể luyện thành. Nhưng muốn trở thành một vị Luyện Dược Sư chân chính, thậm chí trở thành Luyện Đan Sư, thì việc nắm bắt được ngọn lửa mới là trụ cột của tất cả. Chẳng lẽ tiểu thư không thấy sao? Vì sao mà phần lớn các vị Luyện Dược Sư hoặc Luyện Đan Sư khi chiêu thu đệ tử, việc đầu tiên mà đệ tử phải làm, đó chính là canh lửa. Cũng bởi vì bọn họ được dạy từ vấn đề trụ cột nhất, sau này có thể trở thành đệ tử hỏa công chân chính.”

Nghe những lời này của Bạch Mộc Trần, Tiểu Ức Khổ dần hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của đối phương, từ buồn chuyển thành vui nói: “Vậy… vậy đại thúc sẽ dạy ta sao? ”

Bạch Mộc Trần chậm rãi ngồi xuống, chăm chú nhìn vào tiểu cô nương này và nói: “Tiểu thư hỏi ta có thể dạy ngươi hay không, vậy ta cũng muốn hỏi ngươi một chút, tại sao ngươi lại muốn học chế thuốc?”

“Tại sao?”

Tiểu Ức Khổ khẽ ngẩn người ra, sau đó lại thật tình suy nghĩ một lúc nói: “Trước đây chính là vì mẫu thân, ta hy vọng có thể chữa lành bệnh cho mẫu thân.. Mà hiện giờ, ta hy vọng có thể trở thành Luyện Dược Sư, thậm chí Luyện Đan Sư, ta muốn bảo vệ những người ở bên cạnh ta, ta không muốn làm cho mẫu thân lo lắng nữa, vì vậy ta muốn kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa…”

Đây là nguyện vọng của một hài tử vô cùng chất phác, nó bao hàm sự quan tâm chăm sóc tới những người chung quanh, bao hàm những tín niệm đối với một tương lai tươi sáng.

“Nếu như tiểu thư thật lòng muốn học, ta nhất định sẽ hết lòng dạy bảo cho ngươi.”

Bạch Mộc Trần nhìn Tiểu Ức Khổ một hồi, cuối cùng lặng lẽ gật đầu.


Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK