Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bông tuyết bay đầy trời khiến cái lạnh dường như thấu đến tận tim, cả thế giới bị bao phủ trong màu xanh lam thăm thẳm.

Kết giới, trận pháp, cấm chế, lực lượng, ý chí. . .

Hết thảy hết thảy dưới uy thế mênh mông như này đều bị bẻ gãy nghiền nát rồi tiêu tan đi, cả tòa Đấu Nô Trường lồ lộ hiện ra giữa trời đất.

. . .

Đây là lực lượng gi mà có thể khiến cho trời đất biến sắc như thế? !

Đây là uy thế gì khiến cho vạn vật phải thần phục?!

Không dám vọng động, không dám phản kháng, không dám nghĩ ngợi linh tinh. . .

Trong cơn kinh hãi, mọi người ngẩng đầu nhìn ra xa chỉ thấy gió thổi mãnh liệt trên bầu trời Phượng Lân, ngoài ra còn có mười thân ảnh ngưng kết thành sương và hai đạo kim quang đang giằng co lẫn nhau.

Kim là bất hủ, bất tử bất diệt, thông thiên triệt địa, vạn thọ vô cương.

Là Kim Tiên!

Đúng vậy, là Kim Tiên!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, trong sự sợ hãi có thêm một chút kích động. Rất nhiều người cả đời cũng chưa bao giờ gặp đại năng Kim Tiên mà bây giờ lại đồng thời xuất hiện hai người, thật sự khiến người ta khó mà tin được, mà cũng chẳng biết là phúc hay họa nữa.

Trên lầu các phía bắc, vô luận là người của ba đại thị tộc hay là người của Thiên Vi Phủ hoặc Thái Nhất Tông ai nấy cũng đều lộ ra vẻ kinh hoàng trên mặt và cố gắng thu liễm khí tức của mình, tuyệt không một ai dám kiêu ngạo vào lúc này.

Đừng nhìn mấy thiên kiêu của tiên tông, đệ tử thế gia này được vô số người ngưỡng mộ nhưng tại trong mắt Đại La Kim Tiên thì họ cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, còn nói về địa vị thì Tiên Sĩ tại hạ tam giới thường bị thượng giới khinh thường.

So sánh với sự sợ hãi của mọi người thì Bạch Mộc Trần có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, dù hắn cũng phải thừa nhận áp lực khổng lồ nhưng đầu óc lại vô cũng minh mẫn. Dù sao hắn đã từng gặp ba vị Kim Tiên, hơn nữa còn có quan hệ tâm đầu ý hợp với một vị trong đó.

Đây là ngẫu nhiên hay là do con người làm ra?

Trong đầu Bạch Mộc Trần hiện ra vô số ý niệm, cảm giác nguy cơ trong lòng chẳng những không giảm mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn. Hắn theo bản năng sờ vào túi tồn trữ bên hông nhưng lúc này mới nhớ ra hiện tại mình chẳng có thủ đoạn công kích gì đành nhủ thầm cảnh giác mà thôi.

. . .

————————————

"Tốt tốt tốt! Không ngờ sư muội tấn chức Kim Tiên không lâu mà đã luyện thành một bộ tiên thuật thượng phẩm, thật sự là chuyện đáng mừng a!"

Trên bầu trời, Hoa Tử Lệ ngoài miệng nói câu chúc mừng nhưng vẻ mặt lại âm trầm tới cực điểm.

Tiên thuật thượng phẩm mặc dù là tại Phi Thăng Điện cũng vô cùng hiếm có, uy lực của nó kinh thiên động địa, thậm chí có chút tiên thuật cường đại có thể nghịch thiên sửa mệnh. Vừa rồi nếu không phải Hoa Tử Lệ cảnh giác, trước tiên vận chuyển kim thân hộ thể chỉ sợ tránh không được một phen chật vật.

Đương nhiên, làm đại đệ tử thủ tịch của Phi Thăng Điện thì tiên thuật thượng phẩm trong tay Hoa Tử Lệ đâu chỉ có một bộ, đáng tiếc tuy có nhiều nhưng lại không tinh nên ngược lại không thể phát huy ra uy năng thực sự của tiên thuật thượng phẩm.

Bên kia, sau khi Vân Tố thi triển tiên thuật thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Chẳng qua tiên thuật thượng phẩm chính là tiên thuật thượng phẩm, hiệu quả của nó sau khi thi triển còn mạnh hơn vài phần so với dự đoán của nàng, dù vậy thì nó cũng tiêu hao quá nhiều tiên nguyên cùng thần thức nên không thể kéo dài.

"Ta nói rồi, ta muốn đi thì các ngươi ai cũng không ngăn được ta!"

Vân Tố thấy cơ hội này đang chuẩn bị rời đi thì không ngờ Hoa Tử Lệ vẫn dây dưa không ngớt.

"Thật không? Ta cũng nói rồi, hôm nay ngươi không đi được!"

Hoa Tử Lệ lạnh lùng cười nói: "Tiên thuật thì ta không bằng ngươi nhưng ta có rất nhiều tiên khí bảo bối."

Dứt lời, Hoa Tử Lệ thôi động pháp quyết, một cái đèn màu xanh cổ xưa bay lên từ đỉnh đầu của hắn, ngọn lửa màu xanh lam nhạt giống như muốn xua tan cái lạnh trong trời đất.

Cái này cũng chưa hết, chỉ thấy kim ấn nơi mi tâm Hoa Tử Lệ chợt lóe lên rồi một hạt châu màu đen từ từ bay ra và lập tức hóa thành một con chim lớn màu đen, quanh thân com chim này phụt lên hỏa diễm màu đen không ngớt.

"Anh —— "

Một tiếng gáy vang lên như muốn thu hồn phách của mọi người.

Cả Phượng Lân Châu yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua.

. . .

"Ly Hỏa Đăng! Viêm Linh Tước! Không thể tưởng được đại trưởng lão lại đưa cho ngươi hai kiện bảo bối này!"

Vân Tố mặt lạnh như sương, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận. Đối phương đã tuyên bố rõ là dùng bảo bối để đánh người, mình tuy rằng là đại sư tỷ của Phi Thăng Điện nhưng ngoại trừ bản mạng tiên bảo cùng một chút vật liệu tốt ra thì thật sự rất khó lấy ra một hai kiện ra dáng là bảo bối.

"Ông!"

"Anh —— "

Dưới sự khống chế của Hoa Tử Lệ, một đèn một chim đánh về phía Vân Tố.

Một kiện tiên bảo thuộc tính lửa, một con hồn thú thuộc tính lửa có sự khắc chế rất lớn đối với Vân Tố, hơn nữa mười tám danh La Thiên Thượng Tiên lúc này đã khôi phục lại và đứng xung quanh như hổ rình mồi.

Bốn phía tràn ngập trong biển lửa, tình cảnh bây giờ của Vân Tố cực kỳ gian nan, muốn phá vây là vọng tưởng mà thôi.

Hoa Tử Lệ không có tàn nhẫn hạ sát thủ mà chỉ dần dần làm hao mòn ý chí cùng sự chịu đựng của đối phương.

. . .

Thời gian dần dần trôi qua.

Vân Tố cảm giác như mình đã bị cách ly khỏi thế giới, thể xác và tinh thần mỏi mệt vô cùng.

"Sư muội, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, ngươi cũng biết mộc tăng lên hỏa thế, nếu ta phát lực thì sao ngươi có thể chống đỡ được?"

Nghe Hoa Tử Lệ khuyên bảo với vẻ đắc ý, Vân Tố không còn tức giận nhưng cảm giác không cam lòng càng thêm mãnh liệt.

Nàng rất hận! Hận tông môn, hận phụ thân, hận chính mình, nàng không muốn cứ trở về như vậy bởi vì nàng biết rất rõ nếu mình trở về thì cái đợi nàng chính là sự trói buộc của vận mệnh, nàng không muốn khuất phục bởi vận mệnh.

Cả đời thỏa hiệp không bằng đấu tranh một lần!

"Vì sao các ngươi muốn bức ta phụ thân của ta. . . Vì sao phải bức ta. . . Vì sao. . ."

Vân Tố khóc một cách sầu thảm, ủy khuất trong nhiều năm hóa thành những giọt nước mắt trong suốt.

Nàng tu hành gần ngàn năm thành tựu Đại La Kim Tiên, người khác đều nói nàng là thiên tài nhưng có ai thấy sự cố gắng của nàng, sự kiên trì của nàng?

Đời này nàng như là vì cừu hận mà sống, nhưng mà kết quả là nàng cũng không biết nên hận ai!

Ân tình của tông môn, cừu hận của mẫu thân, có ai hiểu được những gì nàng phải chịu đựng? Ai có thể hiểu?

. . .
Trong cơn đau khổ và không cam lòng, Vân Tố khẽ há mồm, chỉ thấy một hạt thủy châu sáng long lanh từ từ bay ra.

Hàn ý thổi quét, trời đất lại bị đóng băng hết, yên lặng, yên diệt.

"Ông ông ông!"

Theo pháp quyết Vân Tố đánh ra, hạt châu cấp tốc xoay tròn trên không trung giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Hàn Phách Huyền Âm Châu, bản mạng tiên bảo! ?"

Hoa Tử Lệ quá sợ hãi: "Vân Tố, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì! ? Ngươi điên rồi! ? Mau dừng tay, dừng tay a!"

"Chuyện của ta phải do chính ta quyết định, hôm nay Vân Tố trả lại ân tình của tông môn cho các ngươi nhé!"

Trong giọng nói lạnh nhạt của Vân Tố mang theo một chút quyết liệt, một chút quật cường, còn có một chút không cam lòng.

"Bồng!"

Tâm thần vừa động, Hàn Phách Huyền Âm Châu nhẹ nhàng vỡ vụn, Huyền Âm chi khí ẩn giấu mấy ngàn năm trong nó chợt bộc phát ra khiến cho trời đất phải chấn động!

Lúc này, Hoa Tử Lệ đã bất chấp cái gì thương hương tiếc ngọc, vội vàng tế ra vài kiện tiên bảo phòng ngự che cho chính mình cùng mười tám tên thị vệ.

"Ông!"

"Oanh —— "

Âm thanh vang lên tựa như sấm nổ, cả Phượng Lân Châu dao động trong tiếng nổ rung trời này.

Sinh mệnh rực rỡ như sao băng rơi vào dưới Thiên Uyên.

Những người ở trên đại lục này nhìn về bầu trời phía xa cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là một sự sợ hãi khắc cốt ghi tâm mãi không hết.

Vệt sáng màu trắng lóe lên rồi biến mất kia cô đơn như sao băng.

. . .

————————————

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK