Bên trong Tiểu Lâm Uyển, không khí trở nên có chút ngưng trọng.
Lời nói của Bạch Mộc Trần giống như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, đâm sâu vào trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn . Mà trên thực tế, giữa Bạch Mộc Trần và Nam Môn Tiêu Viễn không có nửa điểm hận thù, cho dù Tiểu Ức Khổ gặp phải sự cố tập kích, đó cũng chỉ là hành vi của một vài cá nhân trong tộc mà thôi, Bạch Mộc Trần cũng không tính toán đem trách nhiệm trong chuyện này đẩy lên đầu thị tộc. Chẳng qua là, sai lầm đích xác là sai lầm! Trong mắt của Bạch Mộc Trần, năng lực cùng với dã tâm của Nam Môn Tiêu Viễn vốn không phù hợp với nhau, càng cố gắng thì càng gây ra nhiều tai họa, mà đây cũng chính là sai lầm lớn nhất, không cần phải ép người khác nói theo ý mình, càng không nên cố gắng che giấu nó làm gì.
Mặc dù Nam Môn Tiêu Viễn không muốn thừa nhận điều đó trong lòng, nhưng hắn lại không có bất cứ lý do nào có thể phản bác lại Bạch Mộc Trần, hoặc có thể nói là hắn đang sợ hãi, sợ sai lầm của chính bản thân mình.
Nam Môn Tiêu Viễn là một người kiêu ngạo. Trong đời hắn, vốn dĩ chuyện mà hắn kiêu ngạo nhất chính là vượt qua được những khảo nghiệm nặng nề của các trưởng bối trong thị tộc để trở thành người đứng đầu trong thị tộc, hơn nữa còn dẫn dắt thị tộc ngày càng hưng thịnh. Hắn có thể chấp nhận người khác chất vấn và chê trách mình, có thể chấp nhận người khác bảo hắn hèn hạ và nhục nhã, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc người khác phủ nhận thành quả của mình, bởi vì đó là sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng hắn.
"Hừ! Ta đã quản lý Nam Môn thị tộc hơn cả ngàn năm, đều là thịnh vượng phát đạt, ngươi..." Nam Môn Tiêu Viễn vẫn muốn tự biện hộ cho bản thân, nhưng tai họa trước mắt đã minh chứng hết thảy mọi chuyện, nếu như mình làm đúng, thị tộc sao có thể rơi vào hoàn cảnh như bây giờ? Bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi, Nam Môn Tiêu Viễn giống như già nua đi rất nhiều, giọng nói có chút không cam lòng: "Tốt, ngươi nói ta sai rồi? Vậy ngươi cảm thấy làm thế nào mới đúng?"
Bạch Mộc Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi, ngược lại thản nhiên nói: "Ta muốn kể cho Gia chủ nghe một câu chuyện xưa, là ta nghe được từ thế tục..."
"..."
Nam Môn Tiêu Viễn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng biết nên cự tuyệt thế nào.
Liền nghe Bạch Mộc Trần nói rất lạnh lùng: "Ở một trấn nhỏ dưới Hạ giới, một đôi huynh đệ cùng sống ở một địa phương và mở ra hai cửa hàng , bọn hắn vốn là huynh đệ, vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh mâu thuẫn, đáng tiếc kinh doanh một thời gian, mỗi người đều vì lợi ích của riêng mình, hai huynh đệ đều giở các loại thủ đoạn, cuối cùng trở mặt thành thù.
Phụ thân của bọn họ nhìn thấy chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên hắn liền tìm biện pháp, lặng lẽ ở chung quanh cửa hàng của hai huynh đệ mở ra một cửa hàng lớn hơn... Cho nên, bọn họ có chung mục tiêu và đối thủ, dần dần từ đối thủ cạnh tranh, biến thành đồng bạn hợp tác với nhau..."
"Sau đó thì sao?"
Nam Môn Tiêu Viễn nghe thấy thế như bị cuốn vào, nhanh chóng mở miệng hỏi thăm. Bạch Mộc Trần khẽ cười cười: "Gia chủ cảm thấy, kết quả sau đó liệu có quan trọng hay không?"
"..." Nam Môn Tiêu Viễn trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: "Ta nghĩ, ta đã hiểu được một chút ý tứ của tiểu hữu rồi... Sở dĩ thị tộc rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm này, đúng là do một tay ta tạo thành , vì củng cố quyền lợi của chủ phong , ta cố ý để cho các chi khác tự do đấu đá, để cho bọn họ càng ngày càng không e dè kiêng sợ. Sau đó , ta đứng ra cân bằng lợi ích giữa các bên, vừa không nhượng bộ, thậm chí hy sinh một bộ phận lợi ích của tộc nhân, giống như hai mẹ con Ôn Nhã vậy... Mặc dù ta cũng từng đau lòng, muốn bù đắp lại cho các nàng, nhưng từ tận đáy lòng ta vẫn không thừa nhận sai lầm của bản thân mình."
"Tiểu hữu nói rất đúng, sai lầm chính là sai lầm. Thị tộc gặp họa như hôm nay, ta thân làm Gia chủ, không thể trốn tránh trách nhiệm được." Nam Môn Tiêu Viễn giống như đã nghĩ thông suốt, thở dài một hơi nói: "Ta thật sự nghĩ mãi mà chưa rõ, nếu tiểu hữu không có ý định nhúng tay vào công việc của thị tộc, vì sao lại nói với ta những điều này?”
Ta nghĩ, tiểu hữu tuyệt đối không đơn giản là muốn đả kích một vị Gia chủ như ta thôi sao? "
" Dĩ nhiên." Trầm ngâm trong giây lát, Bạch Mộc Trần đặt chén trà nhỏ xuống, chậm rãi đứng dậy nhìn về phía nơi xa: "Vốn dĩ, ta nghĩ mọi chuyện nơi đây xong xuôi rồi ta mới rời đi ... Chẳng qua lần này nói chuyện cùng với Gia chủ, hiện ta đã thay đổi chủ ý rồi."
"Thay đổi chủ ý?" Nam Môn Tiêu Viễn đầu tiên khẽ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nét mặt nghi ngờ: "Tiểu hữu nói như vậy là có ý gì?"
Bạch Mộc Trần không đáp mà hỏi lại: " Có phải Gia chủ đang lo lắng Tam đại thị tộc sẽ liên thủ mà đến hay không?"
"Tiểu hữu không phải đã biết rõ điều đó mà còn cố hỏi sao? " Nam Môn Tiêu Viễn hơi giận, nhưng nghĩ lại, bỗng nhiên nhìn trừng trừng vào đối phương: "Tiểu hữu... Chẳng lẽ ngươi có biện pháp giải nguy cho thị tộc hay sao?"
Bạch Mộc Trần gật đầu, song lại lắc đầu: "Có lẽ nói ra Gia chủ cũng sẽ không tin tưởng, thật ra các ngươi không cần làm gì cả, nguy cơ lần này sẽ không ảnh hưởng tới căn cơ của thị độc, tối đa cũng chỉ tổn hao một chút lợi ích mà thôi..."
"Cái gì? !" Nam Môn Tiêu Viễn nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy, mở miệng phản bác: "Điều này không thể nào! Không thể nào, Tam đại Tiên Phủ đã thảo luận xong điều kiện, sẽ liên hợp mà đến... "
"Vậy Gia chủ có biết bọn họ tới để làm gì không?"
Bạch Mộc Trần cắt đứt lời của Nam Môn Tiêu Viễn, tiếp lời: " Có lẽ Gia chủ sẽ nói Tam đại Tiên Phủ tới đây là để diệt trừ Tam đại thị tộc, dọn dẹp Cảnh Lan Lĩnh , nhưng mà thứ lỗi cho ta nói lời bất kính, Gia chủ cho rằng Cảnh Lan Lĩnh nho nhỏ này, lại cần Tam đại Tiên Phủ liên thủ với nhau hay sao? Cho dù là đám tiên sĩ ở phía ngoài kia, muốn công phá hộ sơn đại trận của Nam Môn thị tộc chỉ sợ cũng không phải là việc khó!"
"Chuyện này..." Nam Môn Tiêu Viễn mặc dù có rất nhiều điểm thiếu xót, nhưng cũng không phải là hắn không có trí tuệ, vừa vặn ngược lại, bởi vì bình thường bản thân ở địa vị cao, ánh mắt cùng kiến thức của Nam Môn Tiêu Viễn so với người bình thường cao hơn rất nhiều, cho nên hắn không thể không thừa nhận lời nói của Bạch Mộc Trần rất đúng. Đừng tưởng Nam Môn thị tộc có "Thập Nhị Thiên Môn Trận" che chở, một khi Tam đại Tiên Phủ quyết định toàn lực vây công, Nam Môn thị tộc tất nhiên khó thoát khỏi kết quả tan thành mây khói .
Chẳng qua biết được chuyện này thì như thế nào chứ, Nam Môn Tiêu Viễn thật sự đoán không nổi Tam đại Tiên Phủ đến tột cùng là muốn làm gì, cho nên tức giận nói: "Nếu tiểu hữu nói như vậy, chẳng lẽ tiểu hữu biết bọn họ muốn tới làm gì?"
Bạch Mộc Trần quả nhiên không làm cho Nam Môn Tiêu Viễn thất vọng, thản nhiên nói: "Tam đại Tiên Phủ không phải vì Nam Môn thị tộc, tự nhiên là đến vì Thái Nhất Tiên Tông."
"Cái gì? Thái Nhất Tiên Tông? !"
Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời đầu óc mơ hổ, Tam đại Tiên Phủ và Thiên Vi phủ tranh giành lợi ích, tại sao lại lên quan tới Thái Nhất Tông chứ? Nam Môn Tiêu Viễn chợt phát hiện chính mình từ trước tới giờ rất khôn khéo, làm sao hôm nay đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy, chính mình nói chuyện với Bạch Mộc Trần, giống như chưa từng chiếm được thế chủ động lần nào.
"Không sai, chính là Thái Nhất Tiên Tông." Bạch Mộc Trần giọng nói chắc chắn nói: "Thái Nhất Tông chính là đệ nhất Tiên Tông ở Tây Phượng Lân, nắm trong tay vô số tài nguyên, nếu như là lúc bình thường cũng thôi, nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù..."
"Thời điểm đặc thù gì chứ? "
" Tiên ma chi tranh!" Ánh mắt của Bạch Mộc Trần khẽ chớp động, tựa như một chiếc giếng sâu thâm thúy: "Mỗi một lần tiên ma chi tranh, sẽ gây ra náo động khắp nơi, cũng biểu thị thời loạn thế sắp tới, vì tư nguyên để tu tiên, khó tránh khỏi các thế lực khắp nơi ra tay, thế lực mạnh mẽ như Thái Nhất Tiên Tông cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn có người muốn đứng đằng sau thôi động..."
"Tiểu hữu muốn nói tới Thiên Cơ Minh sao?"
"Không chỉ Thiên Cơ Minh, Thiên Vi phủ chưa chắc đã không có dã tâm như vậy. "
" Thiên Vi phủ? !" Nam Môn Tiêu Viễn cau mày, giống như đã hiểu đôi chút: "Nói như vậy, Tam đại thị tộc chúng ta, thậm chí cả Cảnh Lan Lĩnh chỉ là một điểm dẫn dắt, mục đích thực sự của bọn họ là muốn đối phó với Thái Nhất Tiên Tông sao?"
Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu một cái nói: "Đối với những người khác mà nói, trên đời không có bằng hữu hay địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần có đủ lợi ích, bọn họ sẽ thay đổi lập trường của bản thân. Vô luận là Tam đại Tiên Phủ hay là Thiên Vi phủ, bọn họ đều không cam lòng sống ở dưới cái bóng của Thái Nhất Tiên Tông, huống chi loạn thế sắp tới, mọi người đều mơ tưởng đạt được càng nhiều chỗ tốt."
"..." Nam Môn Tiêu Viễn thật tình suy tư lời nói của Bạch Mộc Trần, phát hiện Tam đại Tiên Phủ lúc trước ra tay, đúng là không giống như muốn tiêu diệt Nam Môn thị tộc, mà là muốn ép Thái Nhất Tiên Tông xuất thủ. Đây là thử dò xét một lần, nếu như đối phương ra tay, Tam đại thị tộc có thể mượn cơ hội cùng Thái Nhất Tiên Tông cò kè mặc cả, nếu như đối phương không ra tay, như vậy những thế lực khác dựa vào Tam đại Tiên Tông khó tránh khỏi sinh lòng bất mãn.
Quả nhiên là tính toán vô cùng kín kẽ! Thật là thủ đoạn! Đang nghĩ thế, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Nam Môn Tiêu Viễn, trong lúc bất tri bất giác trở thành quân cờ của người khác, hơn nữa còn bị kẹp giữa hai phe thế lực, càng làm cho hắn không nghĩ tới, chính là Bạch Mộc Trần lại có thể nhìn thông thấu cả ván cờ này. Nam Môn Tiêu Viễn cảm thấy có chút may mắn, không nghe lời của những người khác tới chèn ép Bạch Mộc Trần, nếu không hậu quả như thế nào, thật sự khó có thể tưởng tượng!
...
———————————
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK