Sau một hồi hàn huyên, Bạch Mộc Trần cùng Lục Hoài Nhân ngồi song song với nhau.
"Tiểu huynh đệ, vừa rồi ngươi nói muốn mua một chút Linh Mộc phải không?"
Lục Hoài Nhân thuận miệng vừa hỏi, Bạch Mộc Trần cũng nói thẳng thắn: "Đúng vậy, tại hạ phụ trách quản lý Tàn Thư Tập nên tất nhiên phải phụ trách việc tu sửa sách, nghe nói cả Nô Thị chỉ có Tiên Thảo Đường của Lục lão bản là có hàng hóa đầy đủ nhất, cho nên mạo muội tìm đến đây."
"Khách khí, thật sự là khách khí!"
Lục Hoài Nhân trên mặt đang cười, nhưng trong lòng lại không thể nào tin được lời nói đó của đối phương.
Linh Mộc đích thật là vật liệu chủ yếu để sửa sách, nhưng việc sửa sách bình thường cũng là Tiên Sĩ có học vấn, kiến thức rộng rãi mới có thể đảm nhiệm, Bạch Mộc Trần chính là một vô kiếp Tán Tiên, mở miệng đã nói muốn tu sửa sách, cho dù là ai cũng không thể không sinh ra hoài nghi.
Đương nhiên, hoài nghi thì hoài nghi, sinh ý phải rõ ràng, chuyện không nên hỏi nghìn vạn không nên có lòng tò mò, đây là chuẩn tắc làm việc cơ bản của Lục Hoài Nhân, cũng là điểm mấu chốt bảo mệnh của hắn.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Hoài Nhân, Bạch Mộc Trần cười giải thích: "Tại hạ cũng biết năng lực của mình không đủ, chẳng qua một khi đã là thượng tầng an bài, tại hạ đành phải kiên trì làm theo, cũng may trước đó dưới hạ giới cũng có chút tâm đắc về mặt này, thử làm xem sao, nhưng thật ra khiến Lục lão bản chê cười, ha ha ha!"
"Tiểu huynh đệ khiêm tốn, tuổi còn trẻ mà có thể ngồi trên vị trí đứng đầu một cửa hàng thì há có thể lấy thường nhân mà nói, Lục mỗ rất rất là xem trọng ngươi đó, ha ha ha!"
Lục Hoài Nhân ngoài miệng cười ha ha, nhưng thực tế cảm thấy rùng mình. Nhân gia vừa đề cập đến điểm quan trọng, trên miệng nói là "thượng tầng" công đạo, chính mình thật sự là không nên hỏi han, ngược lại sẽ đắc tội người ta.
Ý nghĩ trong đầu chợt loé lên, Lục Hoài Nhân cố chuyển đề tài nói: "Chẳng biết tiểu huynh đệ lần này muốn mua bao nhiêu vật liệu?"
Bạch Mộc Trần suy tư một lát, nghiêm mặt nói: "Tại hạ từ trước đến nay không thích phiền toái, cho nên chuẩn bị một lần thật nhiều vật liệu, chữa trị tàn tịch bình thường chỉ cần nhất giai Linh Mộc là đủ rồi, chẳng biết Lục lão bản nơi này có bao nhiêu, tại hạ muốn mua hết một lần!"
"Cái gì? Mua hết một lần!?"
Lục Hoài Nhân hoảng sợ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, đây là sinh ý lớn a!
Nhất giai Linh Mộc tuy rằng không đáng giá tiền, phí tổn đồng dạng là dị thường rẻ tiền, nhưng nếu là số lượng nhiều cũng có thể thu vào không ít lợi nhuận. Tại Nô Thị nhiều năm như vậy, Lục Hoài Nhân còn chưa từng gặp được người tài đại khí thô như thế, hơn nữa thân phận đối phương lại là Tiên nô.
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật gật đầu, lần này không có mở miệng giải thích, không phải hắn ra vẻ kinh người gì, chỉ ngại mình sợ hãi rụt rè đến sẽ khiến người khác ngờ vực vô căn cứ.
Sự thật cũng đúng như Bạch Mộc Trần suy nghĩ, Lục Hoài Nhân tuy rằng kinh ngạc, nhưng chút không có hoài nghi lời nói của đối phương. Lấy bối cảnh của Tàn Thư Tập mà nói thì mua thật nhiều vật liệu đến tu sửa sách cũng là bình thường, nếu là có thể làm thành bút mua bán này, lão Lục hắn tại kiểm tra đánh giá hàng năm lại có một bút công tích không nhỏ.
"Không dối gạt tiểu huynh đệ, Tiên Thảo Đường chúng ta sớm có quy định là không thể gián đoạn nguồn cung cấp. . ."
Do dự một lúc, Lục Hoài Nhân cười khổ nói: "Tiểu huynh đệ nếu là muốn mua toàn bộ nhất giai Linh Mộc, chỉ sợ việc này có chút khó khăn, còn cần phải hướng về thượng cấp xin chỉ thị."
Nghe được lời ấy, Bạch Mộc Trần không nhanh không chậm bưng chén trà thổi thổi mà không nói câu gì.
Lục Hoài Nhân thấy thế cười làm lành nói: "Đương nhiên, tiểu huynh đệ chính là khách quý, Lục mỗ nhất định đem hết toàn lực vì tiểu huynh đệ tranh thủ chút phương tiện, còn thỉnh tiểu huynh đệ chờ một lát, Lục mỗ đi một lát rồi về."
"Vậy làm phiền Lục lão bản ."
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật đầu, không có chút ý khách khí.
Lục Hoài Nhân chắp tay mà đi, trong lòng thầm nghĩ, mấy cái đệ tử thị tộc này quả nhiên không đứa nào là đèn cạn dầu.
. . .
Đợi Lục Hoài Nhân rời đi, Bạch Mộc Trần tự bưng trà uống, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đội ngũ phía trước.
"Quả nhiên là hắn, sao hắn lại tới nơi này?"
Nhìn thấy một cái thân ảnh béo béo lúc ẩn lúc hiện trong đám người, Bạch Mộc Trần nhíu mày không dứt, bởi vì hắn nhận biết người nọ, đúng là Tiên nô Ngự Khí Tông tại quáng trường (mỏ quặng)—— Nguyên Minh Tử.
Thăng Tiên Đan giống như độc dược mạn tính, ăn nhiều sẽ làm người trầm luân.
Bạch Mộc Trần không nghĩ tới người mình cứu lại tới nơi này mua Thăng Tiên Đan, trong lòng hắn nhất thời có chút khác thường. Vốn định tiến lên hỏi một phen, lại cảm thấy như thế không ổn, vì thế đành kìm nén lại.
. . .
Trà mãn tam khai (mình không rành về trà đạo nên không hiểu nó có nghĩa gì), lúc này Lục Hoài Nhân quay lại đại đường
"Tiểu huynh đệ, Lục mỗ đã hướng về thượng cấp xin chỉ thị, giám sát đại nhân nói nếu là người khác khẳng định không thể phá quy củ Tiên Thảo Đường, chẳng qua một khi đã là người Tàn Thư Tập mua đồ thì tất nhiên là không có vấn đề."
Lục Hoài Nhân bước nhanh đến trước mặt Bạch Mộc Trần, trên mặt lộ vẻ vui sướng.
Chính như Bạch Mộc Trần dự đoán, đối với mua bán lớn như vậy, phía thượng tầng khẳng định là phi thường duy trì, nhất là sau khi biết người mua là chủ quản Tàn Thư Tập liền lập tức đáp ứng yêu cầu của đối phương, thực sự tán thưởng Lục Hoài Nhân một phen.
"Còn muốn đa tạ Lục lão bản đứng giữa hoà giải."
"Đâu có đâu có!"
Hai người khách sáo một hồi, Lục Hoài Nhân lập tức lấy ra một cái túi tồn trữ đưa cho Bạch Mộc Trần nói: "Tiểu huynh đệ, đây là Bách Thảo Đường chúng ta gửi hai vạn ba nghìn phân nhất giai tiên mộc, ngươi có thể kiểm kê một lần, còn giá cả. . ."
Dừng một chút, Lục Hoài Nhân cười gượng nói: "Giám sát đại nhân còn nói, cùng một cái chợ chính là duyên phận, sao có thể lấy nhiều tiền Tàn Thư Tập các ngươi, hai vạn ba nghìn phân Linh Mộc, chỉ cần một ngàn cống hiến là được."
"A! ?"
Bạch Mộc Trần nghe xong báo giá này không khỏi giật mình, cũng không phải cảm thấy đắt, ngược lại là rất tiện nghi. Nhớ ngày đó, chính mình mua một tổ (nhóm) tiên mộc cần hai điểm cống hiến, hôm nay một chút cống hiến có thể mua hai tổ tiên mộc, này không thể không làm cho người ta cảm khái phía trên có người đỡ đầu thật dễ làm việc a!
"Một khi Lục lão bản đã phóng khoáng như thế, tại hạ nào dám không tuân theo? Ha hả. . ."
Tiếp nhận túi tồn trữ, Bạch Mộc Trần từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài rồi đem một ngàn cống hiến chuyển đến cho Lục Hoài Nhân.
Khối ngọc bài này chính là thân phận ngọc bài chủ quản Tàn Thư Lâu, trong này cư nhiên tồn hơn ba vạn cống hiến giá trị, thời điểm Bạch Mộc Trần lần đầu tiên xem xét ngọc bài này thực sự kinh hãi, nhưng là lập tức ngẫm lại cũng tựu bình thường trở lại. Cổ Thiên Hành ở Tàn Thư Tập vài trăm năm, mà chính hắn cũng không dùng được mấy cái giá trị cống hiến này, cuối cùng tự nhiên tiện nghi cho Bạch Mộc Trần.
"Tiểu huynh đệ thật sự là người thống khoái!"
Lục Hoài Nhân vui sướng mỉm cười, bưng chén trà tùy ý nói: "Ha hả, tiểu huynh đệ thu nhiều nhất giai Linh Mộc như vậy, nhưng thật ra đột nhiên khiến ta nghĩ đến một người."
"A?"
Bạch Mộc Trần trong lòng chấn động, trên mặt nhìn không ra vẻ khác thường gì: "Chẳng lẻ còn có đạo hữu khác muốn tu sửa sách? Như thế thật là muốn thỉnh giáo thỉnh giáo."
"Không phải vậy."
Lục Hoài Nhân lắc lắc đầu nói: "Người nọ chính là một Tiên nô ở Tiên Nô Quáng Trường (mỏ quặng Tiên Nô), trước kia mỗi tháng cũng đến nơi ta mua một bộ phận Linh Mộc, đáng tiếc người này đã thật lâu thật lâu chưa đến đây, cũng gần một năm rồi, nói vậy hắn thu Linh Mộc chắc là vì học tập chế phù mà thôi."
"Thì ra là thế! Vậy hiện tại hắn sao rồi?"
Bạch Mộc Trần cố ý làm ra vẻ tò mò.
Lục Hoài Nhân buồn bã nói:"Cụ thể như thế nào ta cũng không biết rõ, chẳng qua Thiên Uyên sơn mạch này hung hiểm lắm, chắc người này đã dữ nhiều lành ít rồi!"
"Ha hả, nghe ngữ khí Lục lão bản chắc giao tình với người nọ cũng không tồi nhé!"
Bạch Mộc Trần cúi đầu thổi miệng chén trà, dị sắc trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Lục Hoài Nhân cười khổ nói: "Giao tình thì cũng không phải mà chỉ là cảm thấy thiếu một khách quen, có chút đáng tiếc thôi, hắc hắc hắc."
Bạch Mộc Trần nở nụ cười: "Nhìn không ra Lục lão bản vẫn là người trọng tình cảm đấy!"
"Chê cười, chê cười!"
Lục Hoài Nhân xấu hổ chắp tay, lại là hàn huyên vài câu.
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại mua chút đan dược rồi mới hài lòng rời đi.
. . .
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK