Đợi cho Bạch Mộc Trần rời đi , Tiểu Ức Khổ mới đến gần bên cạnh Ôn Nhã.
“ Mẹ , vị đại thúc này sẽ giúp chúng ta chứ ? ”
Nghe câu hỏi của nữ nhi, Ôn Nhã thở dài nói :“ Người này thật là thâm tàng bất lộ , nếu như hắn có thể thật lòng giúp đỡ chúng ta , dĩ nhiên là rất tốt , chỉ sợ hắn sẽ bội tín nghĩa khí , một lòng chỉ muốn lợi dụng chúng ta để đi khỏi nơi đây . ”
Tiểu Ức Khổ lại hỏi :“ Vậy hắn là người xấu phải không ? ”
Trầm ngâm trong giây lát , Ôn Nhã hơi nhíu mày một cái nói :“ Người tốt người xấu sao có thể dựa vào vẻ bề ngoài để phân biệt được , ở trong tiên giới , làm gì có người tốt chân chính cơ chứ ? Con đường trường sinh , từng bước kinh tâm , vì sinh tồn , những người không từ thủ đoạn cũng không ít . Không cần biết hắn tốt hay xấu , chỉ cần có bản lĩnh để bảo vệ ngươi bình an là tốt rồi . Hôm nay mẫu thân vì ngươi kết một lần thiện duyên , nếu là ngày nào đó mất đi, mẫu thân cũng sẽ yên tâm hơn một ít …… Bất quá , người này lai lịch có chút không rõ ràng , phải luôn cảnh giác ở trong lòng !”
Nói xong lời này , thanh âm của Ôn Nhã dường như không còn nghe thấy được.
Tiểu Ức Khổ thấy dáng vẻ mệt mỏi của mẫu thân, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót , vì vậy không có nói thêm nữa , nhẹ nhàng rời khỏi phòng .
……
Nam Môn nội đường , chính là cơ sở trọng yếu nhất của Nam Môn thị tộc, bên trong bao gồm ba phòng sáu bộ , tổng quản toàn bộ sự vụ bên trong Nam Môn thị tộc.
“ Ba phòng ” bao gồm Tông phòng , Vũ phòng , Khách phòng , phân quản Phòng bộ , Vụ bộ , Pháp bộ , Chiến bộ , Luyện bộ , Công bộ .
Trong ba phòng , lấy “ Tông phòng ” cầm đầu , quản sự mọi việc liên quan tới đệ tử trực hệ , tổng quản tộc hội của Nam Môn thị tộc , tổ chức các công việc nội bộ. Mà “ Vũ phòng ” chấp chưởng thị tộc đệ tử và tuần tra chấp pháp, do một trưởng lão của thị tộc trông coi , thực lực được coi là mạnh nhất . So sánh ra , “ Khách phòng ” chủ yếu xử lý các chuyện hậu cần , như luyện đan chế khí , sửa sang lại trang viên, tạp vụ , cũng không có quá nhiều thực quyền , bất quá nơi này lại là nơi mà đệ tử qua lại nhiều nhất , ít nhất ở trong mắt Nam Môn đệ tử là như vậy .
……
Dọc theo đường đi , Bạch Mộc Trần yên lặng nghe Tiểu Ức Khổ giới thiệu , đối với Nam Môn thị tộc coi như là biết một cách sơ lược .
Đây là một thị tộc đã truyền thừa hơn vạn năm, mặc dù không bằng các thế lực cường đại như Tam đại tiên tông , nhưng là vẫn là một phương thế lực . Hơn nữa Cảnh Lan Lĩnh lại nằm dưới sự quản lý của Thiên Vi Phủ , Nam Môn thị tộc với Thiên Vi Phủ lại có quan hệ mật thiết , vì vậy đây mới chân chính là chỗ dựa để thị tộc trường tồn.
“ Bạch đại thúc , trước mặt chính là nội đường , chúng ta đi nhanh lên !”
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện , chỉ trong chốc lát đã đến chân núi Vọng Thiên Khung.
Ngay phía trước , là một tòa lầu các cổ kính , cao hơn mười trượng , nguy nga hùng dũng , giống như một tên vệ sĩ kiêu ngạo, bảo vệ các tộc nhân trên núi .
Bạch Mộc Trần ánh mắt chớp động , thần sắc hơi lộ ra một tia kinh ngạc . Đây là hắn từ khi thành tiên , lần đầu tiên nhìn thấy một tòa kiến trúc ở Tiên giới, không giống với những kiến trúc phàm tục tại phàm giới , cũng không giống với sự thô liệt của tiên thị , mà là một loại kiến trúc mang theo sự trầm lắng và tích lũy của thời gian, chỉ dựa vào khí thế và nguồn gốc của tòa kiến trúc này , Nam Môn không hổ danh là thị tộc tích lũy tới vạn năm .
Dĩ nhiên , những thứ này chẳng qua chỉ là bề ngoài , cũng không đến nỗi để cho Bạch Mộc Trần cảm thấy kinh ngạc , chân chính làm hắn chú ý , tòa lầu các này tựa hồ tỏa ra một khí tức cường đại và nguy hiểm , nếu không phải thần thức của hắn tăng vọt , chắc chắn sẽ không phát giác được .
Như vậy xem ra , tòa lầu các này được bố trí một loại cấm chế vô cùng cường đại , nếu như ngoại nhân tùy tiện xông vào , sợ rằng khó có thể thoát thân .
……
“ Đứng lại !”
Một tiếng quát lên , ba tên thủ hộ đệ tử trẻ tuổi chắn trước mặt hai người Bạch Mộc Trần.
“ A ! Đây không phải là Khổ Đại tiểu thư sao ? ”
“ Khổ Đại tiểu thư , nghe nói mẹ ngươi lại phát bệnh hộc máu , ngươi không ở nhà chăm sóc mẫu thân bệnh tật của ngươi , tới nơi này làm gì ? Không phải là mẹ ngươi sắp chết , chạy đến nơi đây cầu cứu phải không ? ”
“ Lời này nói không đúng , mẹ nàng tuy bệnh tật nhưng vẫn rất cứng rắn đây , cả nhà đều chết hết , chỉ riêng bọn họ còn sống. ”
“ Ha ha ha ha !”
Ba người kẻ tung người hứng , vừa nói vừa cười , hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của người khác.
Đối mặt với sự giễu cợt của ba người, Tiểu Ức Khổ không có phản bác , chẳng qua là cúi đầu thật thấp , cố nén không để cho nước mắt rơi xuống , không có ai biết được, trong lòng nàng lúc này đau khổ tới nhường nào .
Chung quanh tiên dân thấy cảnh tượng như vậy , rối rít trốn tránh đi nơi khác , chỉ sợ không cẩn thận rước họa vào thân .
Ba người này chính là đệ tử phụ hệ thân huynh đệ , lão đại là Nam Môn Hạo , lão nhị là Nam Môn Chính , lão tam là Nam Môn Lý …… bởi vì bọn họ tư chất tương đối bình thường , trong tộc xếp vào tầng dưới , chỉ có thể bị an bài tới đây đảm nhiệm chức vụ thủ hộ. Mặc dù như thế , bọn họ dù sao cũng là đệ tử của thị tộc, tiên dân bình thường nào dám đắc tội .
……
Bên cạnh Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần hơi nhíu mày một cái , trong mắt lóe lên một tia lạnh lẻo nhưng lại không biểu hiện ra ngoài . Mặc dù hắn không hiểu rõ thân phận của ba người trước mặt, nhưng thân làm tiên sĩ , lại ăn hiếp một hài tử như thế, loại hành vi này có thể hình dung là vô cùng hạ lưu .
Đối với tình huống của hai mẹ con Ôn Nhã trong thị tộc , Bạch Mộc Trần cũng có biết một ít, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác .
Vốn là cùng một nguồn cội , hà cớ phải đối xử với nhau như vậy .
Trong lòng khe khẽ thở dài , Bạch Mộc Trần hơi nghiêng người , che chở cho Tiểu Ức Khổ ở sau lưng . Nếu đã đáp ứng Ôn Nhã chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ , hắn sẽ không từ chối , huống chi hắn cũng thật lòng thật dạ yêu quý tiểu cô nương lương thiện này .
Cảm giác được có một bóng hình che chở trước mặt mình , Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu lên bỗng nhiên sửng sờ tại chỗ , một bóng lưng hiện lên trong mắt của tiểu cô nương này , dáng vẻ tuy gầy yếu, nhưng lại dị thường thẳng thắn . Trong nháy mắt , đủ loại tâm tình khác nhau dâng lên trong nội tâm , tựa hồ xua đi hết mê mang và khổ sở trong lòng nàng .
Lần đầu tiên , Tiểu Ức Khổ không vì bị ăn hiếp mà cảm thấy bi thương .
Lần đầu tiên , Tiểu Ức Khổ không có vì cô độc tịch mịch mà cố gắng ra vẻ kiên cường .
……
“ Di ? Tiểu tử ngươi là ai ? ”
Tam huynh đệ thấy có người ra mặt , nhất thời hăng hái , lúc này mới nghiêm túc quan sát tới Bạch Mộc Trần. Bất quá , khi bọn hắn nhìn thấy màu trắng nô ấn nổi bật ở mi tâm của Bạch Mộc Trần, trên mặt mang theo một vẻ khinh thường.
“ Nga ! Thì ra là một tiên nô ? Còn vượt qua một lần tiên kiếp , tưởng là rất giỏi sao ……”
Nam Môn Hạo ánh mắt chợt lóe , trong giọng nói mang theo sự khinh thường nhàn nhạt .
Tiên nô là cái gì ? Tiên nô chính là đầy tớ của tiên sĩ, là đối tượng mà bất cứ ai đều có thể làm nhục.
Bọn họ Tam huynh đệ tuy chỉ có tu vi là Tam phẩm Chân tiên , so với Nhất kiếp Tán tiên còn kém một bậc , nhưng dù tu vi bọn họ có thấp hơn , bọn họ cũng là Chính thống Tiên sĩ , tự nhiên có tư cách xem thường Tán tiên .
Nam Môn Chính cũng không có thèm để Bạch Mộc Trần vào trong mắt , mà là nhìn chằm chằm vào Tiểu Ức Khổ quát mắng :“Xú nha đầu không có quy củ, ngươi lại dám đem người lạ vào trong tộc địa , ta nhất định bẩm báo lên ba vị quản sự , đem mẹ con ngươi đuổi khỏi tộc địa , hừ !”
Tiểu Ức Khổ nghe vậy hoảng sợ biến sắc , nàng đang muốn muốn giải thích , Nam Môn Lý chợt mở miệng nói :“ Ta nhớ ra rồi , tiểu tử này là tiên nô , dường như chính là tiên nô dẫn động tiên kiếp tại tộc hội!”
“ Cái gì ? !”
Nam Môn Hạo chợt ngây người , ngay sau đó chợt nói :“ Nguyên lai là hắn ! Ta còn tưởng rằng hắn bị tiên kiếp tiêu diệt , không nghĩ tới người này mệnh lớn như vậy . ”
Nam Môn Chính cười lạnh phụ họa nói :“ Người ta nói là thân phận đê tiện thì thường sống lâu , lời này quả không sai chút nào ……” Dừng một chút , hắn lại liếc về hướng Tiểu Ức Khổ nói :“ Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a , hắc hắc hắc . ”
Bạch Mộc Trần lẳng lặng mà đứng , không nói bất cứ gì , hắn dù sao hiện tại là người ngoài , không có tư cách phản kháng . Bất quá , hắn từ thái độ của mấy người này mà đoán ra được , hoàn cảnh của hai mẹ con Ôn Nhã quả thật là khổ cực , sau này chỉ sợ mình cũng phải ra sức không ít.
Tiểu Ức Khổ cũng không có bất cứ cử động nào , ngược lại thấp giọng cả giận nói :“ Thủ hộ đại nhân, Bạch đại thúc là do mẫu thân ta từ Ôn gia mang tới , Cung quản sự bảo ta dẫn hắn tới nội đường để ghi danh, mời các ngươi tránh đường cho chúng ta đi ! . ”
“ Cung quản sự ? ”
Tam huynh đệ sắc mặt hơi đổi , Nam Môn Chính đang muốn nói chuyện , Nam Môn Hạo liền ngắt lời nói :“ Được rồi , nếu là Cung quản sự an bài , vậy ngươi trước hết đi làm chuyện đó đi !”
Dứt lời , Nam Môn Hạo tránh sang một bên , để cho hai người Bạch Mộc Trần đi tiếp.
Nhìn hai người rời đi , Nam Môn Chính muốn nói lại thôi , Nam Môn Lý buồn buồn không vui nói :“ Đại ca , nha đầu này cư nhiên dùng quản sự để uy hiếp chúng ta , ngươi lại để cho nàng rời đi sao ? ”’
“ Không cho nàng đi lại có thể làm gì ? ”
Nam Môn Hạo liếc liếc, thần sắc hờ hững nói :“ Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ hay sao ? Đây chính là chuyện mà Cung quản sự an bài, ngươi dám ngăn cản sao ? Nhìn ngươi về điểm này tiền đồ , cùng một hoàng mao nha đầu so đo làm gì , muốn thu thập nàng sau này thiếu gì thời gian …… ngược lại tiểu nha đầu lại mang tới một cái tiên nô , phải nghĩ biện pháp mới được . ”
“ Đại ca , ngươi là muốn ……”
Nam Môn Chính con ngươi vừa động , giống như là nghĩ tới điều gì .
Nam Môn Hạo gật đầu cười , vỗ nhẹ nhẹ bả vai của huynh đệ mình, ý bảo ngươi đã hiểu là được .
……
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK