Người như mũi kiếm nhọn, áo lạnh như băng.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một thanh kiếm đang mở ra, phong mang bén nhọn, can đảm không sợ, kiên cường bất khuất!
Trên mũi kiếm, một luồng máu đen quấn quanh, phảng phất như giãy dụa không cam lòng.
...
Lau máu đen nơi khóe môi, Bạch Mộc Trần sắc mặt hơi lộ vẻ tái nhợt, chẳng qua là ánh mắt vẫn rất kiên nghị.
Ý nghĩ của mình hoàn toàn chính xác, Nguyên Thần hợp kiếm đúng là có thể làm cho công kích của mình tăng vọt, Hắc Nô bị thương chính là minh chứng tốt nhất.
Chỉ bất quá, sau khi Nguyên Thần cùng phi kiếm dung hợp, phi kiếm cũng sẽ nhận lấy thương tổn, sẽ trực tiếp ảnh hưởng ngược lại đến trên người Kiếm Chủ , nếu không cẩn thận một chút, Kiếm Chủ chắc chắn sẽ bị thương, thậm chí hồn phi phách tán. Cũng may, Bạch Mộc Trần chịu được sự tẩy lễ của Quá Thiên Triệu Huyết Sát, Nguyên Thần dị thường ngưng luyện. Dù là như thế, hung hiểm trong đó thì chỉ có tự bản thân mình rõ ràng, hắn cũng không tùy ý đánh bạc cái mạng của mình.
''Phốc!''
Một cái lắc mình, Bạch Mộc Trần biến mất ngay tại chỗ, thế nhưng lần này hắn lại chủ động chạy về phía Hắc Nô.
Là điên cuồng? Hay là lớn mật?
Một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Bạch Mộc Trần, chính là Quỷ Nhận đến đây tương trợ.
Hoàn cảnh này, có người dám đi tìm cái chết cũng không có nhiều.
Bạch Mộc Trần cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn Quỷ Nhận một cái rồi sau đó yên lặng gật đầu.
...
"Rống —— "
Hắc Nô tức giận gầm thét, một lát che tay, một lát che đầu, trên mặt tựu như vô cùng thống khổ.
Cảm giác đau đớn cũng không phải là đánh bị thương mà là chấn động linh hồn, vừa rồi một kiếm kia của Bạch Mộc Trần, chẳng những đâm rách thân thể Hắc Nô, lại càng lan đến gần tâm thần đối phương.
Trong lúc thống khổ, Hắc Nô thấy ''Hung Thủ'' thương tổn mình tự động đưa đến cửa, lúc này liều lĩnh vọt tới, tựu như tư thế lưỡng bại câu thương.
...
''Ba!''
Khi song phương gần đến gần, Quỷ Nhận đột nhiên tăng tốc, lướt qua đỉnh đầu Hắc Nô rơi vào phía sau hắn.
Mà giờ khắc này, trong lòng Hắc Nô sớm đã tràn ngập lửa giận, chỉ muốn đem Bạch Mộc Trần bâm thây vạn đoạn, về phần những người khác như thế nào, hắn một chút cũng không để trong lòng.
Như lường trước được, Quỷ Nhận trở tay một trảo, chống chọi với hai cánh tay của Hắc Nô từ phía sau, đem gắt gao chế trụ không cho nhúc nhích.
Khi tính mạng gặp phải uy hiếp, mọi người thường đều bộc phát ra tiềm lực siêu cường.
''Ông!''
Kiếm như du long, phong mang bén nhọn.
Bạch Mộc Trần không chút do dự, thừa dịp Hắc Nô hết sức bị chế trụ, phi kiếm trong tay đâm thẳng vào mi tâm đối phương, thẳng một kiếm.
Không cần nhiều lời, không cần ám hiệu, chỉ là một ánh mắt trao đổi, hai người trong lúc đó tỏ ra vô cùng ăn ý.
Thời gian giống như dừng lại!.
Nguy cơ tiêu tán, nắm đấm của Hắc Nô dừng lại cách lồng ngực Bạch Mộc Trần không tới một tấc.
Không có tức giận cùng không cam lòng, cũng không có tuyệt vọng cùng điên cuồng.
Hắc Nô trong mắt tinh hồng dần dần lui bước, có vài phần nhẹ nhõm khi được giải thoát, còn mang theo một vẻ nhớ lại bi thương...
Thiếu niên tu tiên, kỳ ngộ vô số...
Trăm năm thành danh, thông thiên triệt địa...
Tính cách thẳng thắn, thiên hạ đều là kẻ địch...
Phong lưu thành tánh, hồng nhan vô số...
Bằng hữu tính kế, hóa kiếp thân vẫn...
Tán tiên làm nô, ngao luyện động ma...
Khí tức trên người Hắc Nô dần dần yếu ớt, hai con mắt cuối cùng cũng trở nên trống rỗng, vô thần.
Vô hoa vô đóa, điêu tàn nhân quả.
Cả đời nhấp nhô, nhưng không quan trọng.
Đúng vậy, đây chính là Hắc Nô khi hắn còn sống.
Bạch Mộc Trần không biết tại sao mình lại có thể thấy những thứ này, nhưng hắn không nghi ngờ chút nào, đây là lúc sinh thời của Hắc Nô tràn đầy truyền kỳ cùng đặc sắc, cũng tràn đầy không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Có lẽ, Hắc Nô chỉ là muốn dùng cái chấp niệm khi còn sống, nói cho Bạch Mộc Trần chính là người đã giải thoát cho mình, hắn không muốn mình bị quên lãng, hy vọng sẽ có người có thể nhớ tới hắn, tên của hắn gọi là Ngao Huyền, Hắc Nô Ngao Huyền!
''Ngao Huyền..''
Bạch Mộc Trần tưởng niệm lại cái tên Hắc Nô, tựu như đồng ý với đối phương, mình nhất định sẽ cố gắng nhớ kỹ tên của đối phương, mặt mũi của đối phương, để cho đoạn trí nhớ này vì mình mà nhớ lại. Mặc dù đối phương nhỏ bé không đáng kể, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quên mất.
...
Thân thể của Hắc Nô tiêu tán, hóa thành tro bụi lượn lờ trên không trung, giống như đối với sinh mạng không muốn từ bỏ, đối với người đang lúc quyến luyến.
Bạch Mộc Trần trầm mặc, trên mặt không có nửa điểm vui sướng vì thắng lợi, ngược lại cảm thấy vô cùng trầm mặc, giống như lúc đầu tự mình tàn phá tiên khu, từng bước từ mỏ quặng hướng thế giới bên ngoài mà bước đi.
''Ân!''
Cảm giác thân thể một tia khác thường, Bạch Mộc Trần tâm thần vừa động, phát hiện một luồng ma khí tinh thuần đang lặng lẽ chui vào trong cơ thể của mình. Bản năng của hắn muốn chống cự, lại thấy ma khí lưu lại phụ cận Tiên Chủng của chính mình, chẳng những không có cuồng bạo ăn mòn, ngược lại vô cùng dị thường ngoan hiền phụ họa theo.
''Các hạ, ngươi không sao chứ?''
Quỷ Nhận đi tới bên cạnh Bạch Mộc Trần, thấy đối phương sắc mặt khác thường, cho nên mở miệng hỏi thăm.
Bạch Mộc Trần lắc đầu nói: ''Ta không sao.. mới vừa rồi, cảm ơn ngươi.''
''Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, không cần nói lời cảm ơn.''
Nghe được lời nói của Quỷ Nhận.... Bạch Mộc Trần hơi ngẩn ra, trong lòng cảm thấy một trận nhẹ nhõm, không tự chủ được cười cười. Vô luận như thế nào, mình còn sống, miễn còn sống là tốt rồi. Bởi vì, đối với một người quý trọng tính mạng mà nói, sống với cảm giác thật là tốt nhất!.
Trải quá một trận đánh này, Bạch Mộc Trần trưởng thành lên rất nhiều, đối với thực lực của chính mình, có một điểm hoàn toàn mới mẻ. Đồng thời, hắn bỗng nhiên hiểu thật sâu sắc, mình còn rất yếu, một Ma hóa Nhị chuyển Tán Tiên thì ra lợi hại như thế, hung tàn như thế. Mình muốn tiếp tục đi trên con đường Tán Tiên, còn cần rất nhiều cố gắng mới được.
''Đại thúc!''
''Ha ha ha! Lão Bạch rất lợi hại, nhưng kiếm của ta lợi hại hơn!''
Lúc này, Nam Môn Phi Vũ cùng Tiểu Ức Khổ cũng chạy tới, mang trên mặt nụ cười chân thành.
...
Không! Không thể nào!?
Trên tràng đấu nô, bầu không khí cực kì quái dị.
Hắc Nô đã chết, mọi người vốn nên hưng phấn hoan hô, nhưng là Bạch Mộc Trần mang lại cho bọn hắn rung động khó có thể phai mờ, giống như là một chuyện vĩnh viễn không thể nào xảy ra, hết lần này đến lần khác phát sinh trước mặt bọn họ.
Trong những người này, Nam Vân Khiếu Vân tâm tình phức tạp nhất.
Hắn không có bởi vì mình sống mà vui sướng, chẳng qua là tràn đầy oán hận đối với Bạch Mộc Trần, âm thầm nguyền rủa đối phương chết không được tử tế, vĩnh đọa địa ngục, nhưng mà, cái chết của Hắc Nô lại làm cho Nam Vân Khiếu Vân sợ hãi, hắn thật sự không nghĩ tới, Bạch Mộc Trần lại có thể đem Hắc Nô chém chết, điểu này làm cho hắn bên ngoài thì oán hận, trong lòng hiện lên một nổi sợ hãi vô hình!
''Không! Sẽ không... Ảo giác, nhất định là ảo giác..''
"Giết, ta muốn giết hắn... Không thể để cho hắn sống sót, hắn muốn hại ta, ám hại Bổn thiếu gia... Cái tên tiện nô này phải chết, phải chết..''
Nam Vân Khiếu Vân đang ra sức nguyền rủa, bỗng bầu trời chợt biến!
''Oanh!''
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa Nô tràng kịch liệt lắc lư một vài cái, xung quanh cấm chế yếu bớt vài phần.
''A! Là người ở bên ngoài, người ở bên ngoài đến cứu chúng ta rồi!''
''Được cứu rồi, được cứu thật rồi!''
Mọi người đều cả kinh, nhưng sau tai nạn lại lộ ra một đường sống sót thì mừng rỡ như điên, rối rít hướng phía ngoài kêu cứu.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK