Đỉnh núi Vọng Thiên cao vút đâm vào trong mây.
Thả mắt nhìn lại chỉ thấy một mảnh mênh mang mờ mịt.
Bạch Mộc Trần đi theo Cung Tuyết lên đỉnh núi, nhất thời cảm thấy áp lực nảy lên trong lòng.
"Đây là... cấm chế!? "
Bạch Mộc Trần theo bản năng phóng thần niệm ra bên ngoài và phát hiện ra địa phương này phủ đầy cấm chế cường đại, hơn nữa mấy cấm chế này cũng tương tự với cấm chế ở Nam Môn nội đường nên chắc đều là do Nam Môn lão tổ thi triển.
"Tiểu tử, cảm giác thấy thế nào? "
Cung Tuyết nhìn về Bạch Mộc Trần với vẻ lãnh đạm, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt lạnh lùng.
"Cảm giác ư? Phong cảnh nơi này khá đẹp, phong thuỷ cũng tốt! "
Những gì Bạch Mộc Trần nói đều là sự thật, nếu bỏ qua cấm chế thì phong cảnh trong này quả thật rất đẹp. Theo lời của phong thuỷ sư tại hạ giới thì bốn mặt nơi này được núi bao quanh, sông ngòi liên miên, địa khí tương liên, phú quý khôn cùng, lại ở vị trí cao nên linh khí nồng đậm, sinh cơ bừng bừng, tuyệt đối là một vùng đất phong thuỷ quý hiếm.
"Ngươi... Ngươi không bị sao ư? ! "
Cung Tuyết kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần nhưng người sau lạnh nhạt không nói gì.
Mấy cấm chế này là do tổ tiên đời thứ nhất của Nam Môn thị bố trí ra và có liên quan chặt chẽ với trận pháp của mười hai ngọn núi, tu vi dưới Thiên Tiên khó có thể chịu được mà chỉ người mang lệnh bài thông hành đặc thù mới có thể đi đứng tự do trong nơi này.
Vốn Nam Môn gia chủ triệu kiến Bạch Mộc Trần nên chắc chắn ban thưởng lệnh bài thông hành nhưng Cung Tuyết bị chọc tức tại Tịnh Viễn Cư nên giấu diếm thu hồi lệnh bài thông hành để nhìn xem Bạch Mộc Trần bị mang ra làm trò hề như nào, ai ngờ đối phương chẳng những không có vẻ chật vật gì mà ngược lại còn khí định thần nhàn đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không có vẻ gì là bị áp lực.
Nói không bị áp lực là không có khả năng, chỉ có điều thần thức của Bạch Mộc Trần cường đại nên mới có thể chịu đựng được đến giờ phút này.
Một lát sau, tâm tình của Cung Tuyết dần dần bình phục, lần này nàng không nói gì nữa mà đưa Bạch Mộc Trần đi tới nhà thờ tổ Nam Môn.
"Ồ? "
Còn chưa bước vào cửa lớn thì đột nhiên Bạch Mộc Trần nhận ra có một luồng thần niệm đang dừng ở trên người mình.
Chẳng lẽ là có người đang âm thầm nhìn trộm mình! ?
Bạch Mộc Trần không muốn gây thêm rắc rối nên thản nhiên đi theo Cung Tuyết nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ nên ứng đối với gia chủ Nam Môn thị tộc như thế nào.
Với thủ đoạn mà Bạch Mộc Trần hiển lộ ra trên Đấu Nô Trường ngày đó tuyệt đối không phải là một tiên nô bình thường có được, chỉ cần gia chủ Nam Môn thị tộc không phải là thằng ngốc thì tất nhiên sẽ tra rõ thân phận lai lịch của hắn... Cho nên, trải qua mấy ngày tự hỏi thì Bạch Mộc Trần quyết định cùng với che che lấp lấp chẳng bằng nói thẳng ra lai lịch của bản thân.
Đương nhiên không thể nói hết toàn bộ được. Bạch Mộc Trần tuyệt đối sẽ không lộ ra chút bí mật nào của bản thân. Chỉ cần những gì mình biểu hiện ra có đủ giá trị để lợi dụng thì tin rằng Nam Môn thị tộc cũng sẽ không làm khó hắn quá mức. Dù sao nơi này là dãy núi Cảnh Lan thuộc Tây Phượng Lân cách xa ba đại tiên tông ngàn sơn vạn thủy, nên cho dù Nam Môn thị tộc biết hắn có thân phận nô lệ mỏ quặng chẳng lẽ còn có thể đưa hắn quay về ngàn dặm xa xôi ư? Chẳng có mấy ai đi làm chuyện bao đồng mà không có chút lợi lộc nào như vậy, nhất là vào lúc này.
Hôm nay Nam Môn thị tộc thừa nhận áp lực hơn xa những gì người ngoài có thể tưởng tượng. Trong thời kì mấu chốt này thì bất cứ một chút trợ lực nào cũng đều là thứ để Nam Môn thị tộc dựa vào sau này nên gia chủ Nam Môn thị tộc sẽ không bỏ qua.
Như vậy tính đi tính lại thì Bạch Mộc Trần cũng không cảm thấy việc này có gì nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ bị chút nhục nhã mà thôi.
Một đường không ai nói gì đi đến đình viện.
Trong cơn trầm mặc, hai người đi vào căn phòng bên ngoài đại đường.
Căn phòng bên ngoài này không quá lớn, không có trang trí viền vàng dát ngọc, cũng không có bài trí gì cao quý hoa lệ mà chỉ treo một bức tranh sơn thủy cổ phía trên cao đường khiến cho người ta có cảm giác cổ xưa nhưng thanh nhã.
Thiên cao ngọa vân lâu, địa tàng thập nhị phong.
Nhất triêu yên vũ mạc, cẩm tú mãn sơn hà
Bức tranh cổ mặc dù không có màu sắc gì rực rỡ nhưng lại lộ ra một ý cảnh vui sướng, vinh quang, phồn hoa, lộng lẫy.
Ánh mắt Bạch Mộc Trần đột nhiên chuyển sang một chỗ khác.
Đang ngồi phía trên là gia chủ Nam Môn thị - Nam Môn Tiêu Viễn.
Tại phía dưới bên tay trái của hắn là nhị gia của Nam Môn thị tộc - Nam Môn Chính Đình, phía dưới bên tay phải của hắn là đại thiếu gia của Nam Môn thị tộc - Nam Môn Vô Song.
Nhìn vào thì thấy đội hình này khá ghê gớm, nếu là để hạ nhân biết Bạch Mộc Trần chẳng những được gia chủ tự mình triệu kiến mà ngay nhị gia cùng thiếu chủ cũng đến đây chỉ sợ lại là một phen hâm mộ và ghen tị!
"Cung Tuyết bái kiến gia chủ, đã đưa gia nô Bạch Mộc Trần của Ôn Nhã đến."
Cung Tuyết từ từ tiến lên thi lễ, sau đó tự giác thối lui đến bên người Nam Môn Chính Đình và ngồi xuống. Hai vợ chồng trao đổi với nhau một lúc rồi sau đó gật đầu khẽ.
Nam Môn Tiêu Viễn đánh giá Bạch Mộc Trần với vẻ lạnh nhạt, trong giọng nói lộ ra một sự uy nghiêm của người ở cấp cao.
Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng nhiên chấn động và chỉ cảm thấy một cỗ uy áp bao phủ lấy mình, hắn biết đây là thử thách của Nam Môn Tiêu Viễn. Một khi đã muốn biểu hiện ra giá trị của mình thì hắn cũng không việc gì phải bận tâm nữa.
"Bùng! "
Một tiếng nổ vang lên và một trận khí xoáy chấn động cả căn phòng.
Chỉ thấy không khí mà Nam Môn Tiêu Viễn thật vất vả mới xây dựng được bị tiêu tan trong khoảnh khắc, mà Bạch Mộc Trần thì bình yên đứng nguyên tại chỗ không động đậy gì.
"Cái gì! ? "
Nam Môn Chính Đình cùng Cung Tuyết đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Mộc Trần.
Thân là gia chủ Nam Môn thị tộc nên tu vi của Nam Môn Tiêu Viễn đã là Chân Tiên cửu phẩm đỉnh phong, chỉ chờ bước xuống chức vị gia chủ là có thể yên tâm bế quan đánh sâu vào Thiên Tiên. Cảnh giới như thế mà còn không áp chế được một gã Tiên nô ư! Nếu như nói ra điều này chỉ sợ không mấy ai tin. Nhưng sự thật xảy ra trước mắt không phải do bọn họ có tin hay không.
Nam Môn Tiêu Viễn cũng rất giật mình, chẳng qua so với vợ chồng Nam Môn Chính Đình thì tốt hơn một chút thôi, chỉ là sắc mặt hắn âm tình bất định và không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên trong bốn người chỉ có vẻ mặt Nam Môn Vô Song chưa hề thay đổi giống như đã biết là sẽ như thế.
"Tiểu nhân Bạch Mộc Trần, bái kiến gia chủ."
Bạch Mộc Trần vẫn thi lễ, ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Sau khi trầm ngâm một lát, Nam Môn Tiêu Viễn đột nhiên nói: "Rốt cục các hạ là ai? Với thủ đoạn của các hạ còn không đến mức làm nô lệ cho Ôn gia nhé? Chẳng biết đến Nam Môn thị ta để làm điều gì?"
"Một khi đã là tiên nô thì làm nô lệ ở đâu cũng có gì khác nhau chứ? "
Bạch Mộc Trần cười khổ sờ sờ nô ấn tại mi tâm rồi lập tức nói thẳng: "Gia chủ đoán không sai, tại hạ đích xác không phải là tiên nô của Ôn gia..."
Bọn người Nam Môn Tiêu Viễn không hề ngạc nhiên chút nào ra vẻ quả nhiên là thế, nhưng lời nói kế tiếp của Bạch Mộc Trần thực sự khiến cho bốn người chấn động.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Tại hạ vốn không phải người ở Tây Phượng Lân mà là nô lệ mỏ quặng tại Thiên Uyên sơn mạch ở Đông Phượng Lân, chỉ vì vài năm trước mỏ quặng phát sinh biến đổi lớn nên tại hạ cùng với phần đông nô lệ mỏ quặng đã trốn thoát, cuối cùng qua nhiều lần trắc trở mới đi tới Tây Phượng Lân. . . Đáng tiếc thời điểm đó bản thân tại hạ bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh nên được Ôn Nhã phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư cứu và đưa về Nam Môn thị tộc. Từ đó về sau, ta liền thành tiên nô của Ôn gia. . ."
"Ồ! "
Một hồi tự bộc bạch của Bạch Mộc Trần tựa như là chuyện hoang tưởng được kể lúc nửa đêm vậy.
Bốn người Nam Môn Tiêu Viễn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì mới tốt.
【 quyển sách tại huyễn kiếm thư minh thủ phát, thỉnh duy trì tác giả. 】
Tử mộc: ngày hôm qua huyễn kiếm có rút một lần, duyên lúc thượng truyền lưỡng chương giống nhau chương và tiết, thật sự thật có lỗi, cho nên hôm nay này chương miễn phí đổi mới.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK