Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía ngoài Tàng Thư Lâu lại trở nên tĩnh lặng như cũ, chỉ có chút gỗ vụn bay trong không trung.

Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ sững sờ, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm là một thứ vô dụng như tiên phù sao có thể vận dụng xảo diệu như vậy, nhìn qua chẳng những đơn giản thuận lợi, thậm chí còn có thể bộc phát ra lực lượng vượt quá sự tưởng tượng.

Hơn nữa, đây còn chỉ là Phong Mang Thuật bình thường, Tiên Phù nhất giai có thể sinh ra uy lực mạnh mẽ như thế, vậy Tiên Phù nhị giai, tam giai hoặc là cao giai hơn nữa sẽ cường đại đến mức nào! ?

Bọn người Nam Môn Tiêu Viễn tựa hồ lại có nhận thức mới về Bạch Mộc Trần, thông qua một chiêu vừa rồi với thủ pháp điệp phù này, bọn họ có thể tưởng tượng ra thời kì hưng thịnh của phù đạo thời thượng cổ, hơn nữa có thể truyền lưu đến nay và trở thành một trong tiên đạo ngũ nghệ tuyệt đối không phải mấy chữ "dốt nhưng may mắn" có thể thuyết minh.

Hai đứa nhỏ sững sờ tại chỗ không biết làm sao, cho dù bọn họ biết vị Bạch đại thúc này một mực nghiên cứu phù đạo nhưng chưa từng thấy đối phương sử dụng lần nào.

Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng liếc nhìn lẫn nhau, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng âm thầm thở dài một tiếng. Vốn bọn họ tưởng rằng Bạch Mộc Trần chỉ là "có chút" giá trị mà thôi nhưng không ngờ người này lại sử dụng tiên phù xuất thần nhập hóa như vậy. Hiện tại xem ra, mặc dù Bạch Mộc Trần có hạn chế là thân phận nô lệ thì Nam Môn Tiêu Viễn cũng sẽ vô cùng vừa ý với người này và chuyện bỏ đi thân phận nô lệ cũng không là điều không có khả năng.

Trên thực tế cũng giống như suy nghĩ của hai người Tổ Nhược Đồng, trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn thực sự bị chấn động không nhỏ. Một tiên nô có tài nghệ, lại có thực lực tuyệt đối dễ sử dụng hơn so với Tiên Sĩ bình thường rất nhiều, huống chi Nam Môn thị tộc lại đang ở trong thời khắc nguy hiểm mấu chốt, nếu có thể trong thời gian ngắn đề thăng sức chiến đấu của cả thị tộc thì đối với sự phát triển sau này của thị tộc có tác dụng không thể đong đếm được.

Cùng lúc đó, Nam Môn Tiêu Viễn lại cảm thấy một chút nghi hoặc.

Theo cái nhìn từ những năm gần đây thì người tên Bạch Mộc Trần này luôn luôn làm việc thầm lặng, ước gì để cho người khác quên mất sự tồn tại của mình, vậy thì vì lý do gì đột nhiên lại bộc lộ tài năng? Có thể khiến cho một người có thay đổi lớn về tính cách như vậy thì trong đó tất nhiên phải có nguyên do gì đó.

Nghĩ đến đây, sự kích động trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn nhanh chóng bị nguội lạnh đi, thân phận của người tên Bạch Mộc Trần này thật sự chỉ đơn giản là nô lệ phản bội như vậy sao?

Người như vậy nên dùng hay là không dùng?

Nếu dùng thì nên làm như thế nào?

Không dùng, lại nên như thế nào?

Trong khi Nam Môn Tiêu Viễn còn đang băn khoăn trong lòng thì Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi lại lộ ra vẻ xấu hổ.

Bọn họ biết tình huống hiện tại của Nam Môn thị tộc nên cũng hiểu tâm tư của gia chủ, nhân tài như Bạch Mộc Trần khẳng định không thể áp chế được còn thăng quan tiến chức như diều gặp gió là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Xem ra sau này nên khách khí với người này một chút mới tốt.

Cảm nhận được những ánh mắt đủ loại phức tạp nhưng Bạch Mộc Trần cũng không thèm để ý, kết quả như vậy đúng như dự đoán của hắn.

"Gia chủ, Tiên Phù nhị giai tuy rằng mạnh hơn Tiên Phù nhất giai một chút, nhưng tiêu hao không nhỏ đối với tâm thần, lại rất khó thuần thục trong thời gian ngắn, mà Tiên Phù nhất giai chỉ cần sử dụng thích đáng cũng có thể bộc phát ra uy lực siêu cường, cho nên ta cho rằng hiện tại luyện chế Tiên Phù nhị giai với số lượng nhiều là không hợp lý, còn thỉnh gia chủ suy xét cẩn thận. . ."

Nghe Bạch Mộc Trần giải thích, mọi người đều chấp nhận và gật gật đầu.

Tình huống vừa rồi bọn họ cũng nhìn rõ, từ bản chất mà nói thì Tiên Phù nhị giai quả thật mạnh hơn so với Tiên Phù nhất giai, nhưng hơn trăm đạo Tiên Phù nhất giai dung hợp trong tay Bạch Mộc Trần bạo ra uy lực tuyệt đối hơn Tiên Phù nhị giai gấp vài lần, hơn nữa nhìn qua thoải mái vô cùng, cao thấp giữa hai bên vừa nhìn là hiểu ngay.

"Bạch Mộc Trần".

Tổ Nhược Đồng đột nhiên đặt câu hỏi: "Sao ngươi làm được như thế? Tiên Phù nhất giai bình thường không có khả năng có uy lực như thế! "

Nam Môn Tiêu Viễn tiếp lời: "Nhược Đồng hiền chất nói không sai, theo ta được biết mặc dù đồng thời đánh ra hơn trăm đạo tiên phù cũng không có khả năng tăng cường quá nhiều hiệu quả, mà một kích vừa rồi kia ít nhất có uy lực của Tiên Phù tam giai! Bạch Mộc Trần, rốt cục sao ngươi có thể làm được như thế? "

Vốn lời này là không nên hỏi, ít nhất Nam Môn Tiêu Viễn không nên hỏi, bởi vì mỗi người đều có bí mật của chính mình, thân là nhất gia chi chủ (người đứng đầu một gia tộc) nên có khí độ của gia chủ. Nhưng việc này có quan hệ trọng đại nên Nam Môn Tiêu Viễn cũng bất chấp người khác nghĩ như thế nào về bản thân mình.

Trước kia Bạch Mộc Trần ở trong mắt mọi người chỉ có thể xem như một người có cũng như không, mà hôm nay Bạch Mộc Trần hiển lộ ra bản lĩnh hiển nhiên chứng minh được giá trị của hắn, thậm chí quan hệ đến an nguy trước mắt của Nam Môn thị tộc cùng với sự phát triển trong tương lai. Bởi vậy, người có giá trị như thế phải để cho mình sở dụng, chẳng qua còn phải xử lý thật cẩn thận.

Tất nhiên Bạch Mộc Trần hiểu được suy nghĩ trong lòng của Nam Môn Tiêu Viễn, nguyên nhân chính vì đối phương là gia chủ, cho nên chuyện cân nhắc còn phức tạp thêm.

"Bẩm gia chủ, vừa rồi ta dùng Điệp Phù chi thuật, thuật này có thể đem phù văn của tiên phù cùng loại chồng lên nhau rồi bạo phát uy lực mạnh hơn hẳn."

Nghe Bạch Mộc Trần trả lời, mọi người nhíu mày suy tư một lát. Trong ấn tượng của bọn họ tựa hồ chưa từng nghe qua cái gì là "Điệp Phù chi thuật" cả. Đương nhiên, bọn họ cũng không có hoài nghi lời nói của Bạch Mộc Trần, bởi vì bọn họ vốn không có nhiều hiểu biết về phù đạo, mà huống chi Bạch Mộc Trần cũng không cần phải nói dối.

Sau khi trầm ngâm một lát, Nam Môn Tiêu Viễn nói với lời lẽ khéo léo: "Bạch Mộc Trần, có thể biểu thị lại một lần cho chúng ta xem không? Chính là chiêu Điệp Phù chi thuật vừa rồi kia."

Bạch Mộc Trần gật đầu rồi lấy ra hơn trăm đạo "Bạo Liệt Phù".

Không có thủ quyết hoa cả mắt, cũng không có quá trình phức tạp, chỉ thấy hơn trăm đạo tiên phù giống như vật còn sống quay chung người Bạch Mộc Trần.

Phù văn lưu chuyển, chồng lên lẫn nhau rồi diễn sinh ra một hỏa cầu (quả cầu lửa) cực lớn.

Bọn người Nam Môn Tiêu Viễn lại biến sắc, khác với sự sắc bén của "Phong Mang Phù", "Bạo Liệt Phù" này thiếu đi vài phần quang hoa nội liễm, lại hơn vài phần rực cháy dâng trào, vẻn vẹn từ uy thế này cũng không khó nhìn ra lực phá hoại cường đại của nó.

"Vèo! "

Hỏa cầu bị ném đi, và bắn vào vị trí thân cây cứng rắn như thép vừa rồi.

"Oanh --------------------- "

Như một tiếng sấm dậy và đốm lửa văng tung tóe khắp nơi khiến cho làn sóng hơi nóng (nhiệt lãng) rào rạt, vốn là đám gỗ vụn bị hủy hoại khoảnh khắc hóa thành tro tàn!

Nếu nói đạo Phong Mang Thuật lúc trước kia có thể sánh bằng một kích của Tiên Phù tam giai thì đạo Bạo Liệt Thuật này tuyệt đối có uy lực của Tiên Phù tứ giai, thậm chí còn mạnh hơn!

. . . .

Lần này, mọi người cũng hiểu được sự hiểu biết của Bạch Mộc Trần đối với phù đạo không phải là điều bọn họ có thể phỏng đoán.

Đồng thời khống chế hơn trăm đạo tiên phù chồng lên nhau, phương thức như vậy thoạt nhìn đơn giản nhưng phải thao tác thực tế thì mới biết được điều này cần đến thần thức cường đại cùng sự khống chế thần thức chuẩn xác cỡ nào.

"Khụ khụ! "

Sau khi ho khan hai tiếng, Nam Môn Tiêu Viễn đột nhiên mở miệng nói: "Mộc Trần a, Điệp Phù chi thuật này có phải bất luận kẻ nào đều có thể học tập hay không? Ngươi có thể thác ấn một phần thủ pháp này cho Nam Môn thị tộc không? Đương nhiên, ngươi muốn điều kiện gì thì cứ mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được. . ."

Nghe nói như thế, sắc mặt Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng hơi đổi, thầm mắng một tiếng cáo già. Người này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của người ta nhưng lại không nói cho hết câu để còn lưu lại cho mình chút đường lui.

Ngay Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi cũng thầm nhủ hai tiếng xấu hổ, lần này gia chủ thật đúng là bất cứ giá nào, ngay thể diện cũng từ bỏ.

Ngược lại hai đứa nhỏ Nam Môn Phi Vũ cùng tiểu Ức Khổ đứng một bên nhìn vui muốn cười toe toét. Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK