Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy ngày sau đó, Nam Môn Phi Vũ cũng không đặt chân tới nơi này.

Tiểu Ức Khổ một mình làm việc vất vả bên trong linh điền, nội tâm cảm thấy mất mác gì đó, xen lẫn với một chút phiền muộn. Nàng cũng không rõ nguyên nhân tại sao, chỉ thỉnh thoảng nhìn xa xa tới xuất thần. (Yêu sớm thế!!)

Bên trong linh điền, bộ dạng của con chồn tiên cũng ỉu xìu buồn bã, chỉ thỉnh thoảng loay hoay đùa nghịch với chiếc đuôi bông xù của nó.

Trong đình viện, Bạch Mộc Trần đang đỡ Ôn Nhã đi dạo một vòng.

“Sắc mặt của phu nhân hiện nay đã khá hơn nhiều rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, chắc chắn thương thế của mạch luân sẽ khôi phục hoàn toàn.”

“Ha ha, ta cũng cảm thấy thân thể mình tốt hơn nhiều, tu vi cũng đã khôi phục không ít, đa tạ tiên sinh đã chiếu cố mấy ngày vừa qua.”

Thời gian vừa rồi Ôn Nhã có thể cảm thụ rõ ràng, trạng thái của mình ngày một khá hơn, tu vi đã khôi phục đến tám chin phần mười, thực lực ít nhất cũng bằng Thất phẩm Chân Tiên rồi.

Tại Tiên giới, chỉ có thực lực thì mới có tôn nghiêm, có thực lực mới có thể bảo vệ thân nhân của mình.

Nếu ban đầu Ôn Nhã không bị trọng thương, cuộc sống của mẹ con nàng cũng không rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như thế. Hiện giờ thương thế đã dần hồi phục, có thể nào nàng không mừng rỡ vạn phần? Những năm vừa qua chịu biết bao uất ức, giờ phút này rốt cuộc có thể rũ bỏ mà sống tiếp.

“Ân đức của tiên sinh, cả đời này Ôn Nhã cũng không thể nào quên được.”

Nhẹ nhàng lau nước mắt, Ôn Nhã chân thành thi lễ với Bạch Mộc Trần một cái, làm hắn vội vàng tránh né: “Phu nhân quá khách khí rồi, nếu như so sánh với ân cứu mạng của tiểu thư, việc này đâu đáng nhắc tới. Huống chi, thương thế của phu nhân thuyên giảm, cũng không phải công lao của một mình ta. Mỗi lần chế thuốc, đều do đích thân tiểu thư luyện chế… Tiểu thư đối xử với phu nhân, quả thật vô cùng hiếu thuận!”

“Phải, Khổ nhi là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện.”

Nhắc tới con gái của mình, nét mặt của Ôn Nhã tràn đầy yêu thương lẫn tự hào, bất giác nhìn về phía Tiểu Ức Khổ ở trong linh điền.

Bạch Mộc Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trầm tư trong giây lát và nói: “Có chuyện này, tại hạ muốn thương lượng với phu nhân, cũng là về tiểu thư.”

“Sao!?”

Ôn Nhã nghe vậy khẽ ngẩn người, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Tiên sinh có chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại. ”

“Chuyện là vậy, vài ngày trước tiểu thư có nói với ta, mong muốn được học phương pháp chế thuốc. Mấy hôm nay ta cũng đang suy nghĩ…”

Bạch Mộc Trần đem chuyện này nói giản lược một lần, sau đó nói tiếp: “Thật ra, trước giờ ta vẫn âm thầm quan sát tiểu thư, quả thật nàng có thiên phú trong phương diện luyện chế thuốc. Mà quan trọng nhất, tâm địa của tiểu thư hết sức thiện lương, tính cách nhẫn nại, làm việc kỹ càng tỉ mỉ, chính là những phẩm chất cần có nhất của một vị Luyện Dược Sư. Cho nên ta đã đồng ý với nàng.”

“Không lẽ tiên sinh là Luyện Dược Sư sao…”

Ôn Nhã nhìn về phía Bạch Mộc Trần với một ánh mắt kinh ngạc vô cùng, còn ẩn chứa một vẻ kích động.

Địa vị và đãi ngộ của Luyện Dược Sư ở Tiên giới có thể nói là phi thường tốt, các thế lực khắp nơi đều một mực chào đón. Nhưng mà nói về luyện chế đan dược, đâu phải việc đơn giản người nào cũng có thể làm, hơn nữa để bồi dưỡng được một vị Luyện Dược Sư, tiêu hao tài nguyên quả thật không ít. Chính vì vậy nếu không phải đại gia tộc, đại môn phái hay các thế lực lớn, căn bản không thể có được Luyện Dược Sư. Về phần Luyện Đan Sư cao hơn một bậc, chỉ có cái tiên tông đại phái mới đủ tư cách có được.

Nam Môn thị tộc có ba vị Luyện Dược Sư, chính bởi vì gia tộc chiếm giữ dãy núi Cảnh Lan đầy đủ tài nguyên dược liệu. Nếu không thì các thị tộc ngàn năm như bọn họ, đừng nói tới ba vị Luyện Dược Sư, cho dù một vị cũng khó có thể được.

Nếu Bạch Mộc Trần thực sự là Luyện Dược Sư, chẳng phải là tiền đồ vô lượng hay sao.

"Khụ khụ! "

Bạch Mộc Trần khẽ ho hai tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhã: "Phu nhân đã hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ biết một ít kiến thức, sao có thể trở thành Luyện Dược Sư. Chẳng qua ta đọc qua một chút điển tịch, đối với việc luyện chế thuốc cũng biết sơ qua mà thôi."

Quả thật đây là lời nói thật của Bạch Mộc Trần, từ lúc đặt chân tới Tiên giới đến giờ, hắn chưa từng học phương pháp luyện chế đan dược. Nếu không phải ở khách phòng bồ viên trông coi chăm sóc linh điền, hắn cũng chưa chắc đã đọc qua những tin tức về luyện chế thuốc do Cổ Thiên Hành truyền lại. Thật tình nếu phải tự tay luyện chế, sợ rằng ngay cả mức học đồ như Tiểu Ức Khổ cũng không bằng, nhiều lắm thì coi là mới nhập môn, dựa theo cảm giác mà làm thôi.

Dĩ nhiên, ngộ tính của hắn rất cao, nếu không có người hướng dẫn cũng có thể tìm ra đạo lý hàm chứa bên trong, cũng không đến mức làm hại tới mạng người.

“Vậy tiên sinh muốn nói điều gì?”

Ôn Nhã cảm thấy có chút thất vọng, lại có chút nghi ngờ. Đối phương cũng không phải là Luyện Dược Sư thì biết dậy tiểu Ức Khổ luyện dược như nào?? Bạch Mộc Trần chân thành nói: “Tại hạ muốn cho tiểu thư thừa kế đan đạo truyền thừa của một vị tiền bối…”

“Cái gì?!”

Vẻ mặt của Ôn Nhã bỗng nhiên biến sắc, sợ hãi không nói thành lời.

Ôn nhã có chút thất vọng, lại có chút ít nghi ngờ, đối phương cũng không phải là Luyện Dược Sư, như thế nào giáo tiểu nhớ lại khổ luyện dược?

Trong tiên đạo ngũ nghệ, những người có thể nhận được truyền thừa đầy đủ nhất, ít nhất cũng là một vị tông sư. Nhân vật như thế, chỉ sợ ở Thượng Tam Giới cũng là một nhân vật thanh danh hiển hách, huống chi trong tiên đạo ngũ nghệ, luyện đan chính là nghề mà tiên sĩ tôn sùng nhất.

Ôn Nhã dám khẳng định, chuyện này nếu như không cẩn thận để lộ ra ngoài, Bạch Mộc Trần sẽ là đối tượng mà vô số thế lực điên cuồng tranh đoạt. Giá trị của nó tuyệt đối chẳng kém giá trị của một mỏ khoáng.

Qua một hồi lâu, Ôn Nhã vẫn cảm thấy chuyện này quá mức khó tin, đan đạo truyền thừa quý trọng cỡ nào, sao có thể nói đơn giản cho là cho được? Chẳng lẽ có âm mưu gì trong đó hay sao!

Ôn Nhã thừa nhận bản thân mình suy nghĩ quá mức tiêu cực, nhưng chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, lại rơi trúng người mình, người nào cũng sẽ có cảm giác lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.


Mãi mới có thể bình tĩnh lại, Ôn Nhã khó nhọc nói : “Tiên … Tiên sinh nói thật hay sao? Ngươi đã suy nghĩ thật kỹ rồi chứ?”

Bạch Mộc Trần gật đầu nói: ”Nếu đã đem ra thương lượng với phu nhân, tất nhiên tại hạ đã suy nghĩ rất kỹ càng, tiểu thư có thiên phú luyện chế thuốc, tại hạ lại có được một phần đan đạo truyền thừa, đây chẳng phải vô cùng thích hợp hay sao.”

"Thích hợp sao? "

Ôn nhã vẫn nghi ngờ: "Nếu có đan đạo truyền thừa, vậy tại sao tiên sinh lại không học tập..."

"Ách! "

Bạch Mộc Trần khẽ ngẩn người, ngay lập tức hiểu được ý tứ của đối phương: “Phu nhân đã quá lo lắng rồi, đan đạo truyền thừa này tất nhiên tại hạ sẽ học, hơn nữa còn muốn nghiên cứu tìm hiểu đạo lý cơ bản trong đó, nếu không sao dám dạy cho tiểu thư chứ. Nhưng mà ta hy vọng, sau này tiểu thư kế thừa tri thức của vị tiền bối kia, có thể đem nó phát dương quang đại.”

Ôn Nhã trầm mặc, có nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ tới, con gái của mình có một ngày có thể thừa kế truyền thừa của một vị tông sư về đan đạo. Đồng thời, nàng cũng hiểu được, tại sao Bạch Mộc Trần muốn thương lượng với mình. Điều này đồng nghĩa với việc chính mình phải thay thế Tiểu Ức Khổ lựa chọn, một khi Tiểu Ức Khổ thừa kế truyền thừa của người ta, thì không thể bái nhập sư môn khác, hơn nữa phải gánh vác trách nhiệm đối với sư môn.

Từ lời nói của Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã có thể cảm nhận được phần truyền thừa này hết sức nặng nề.

Đúng vậy, quả thật vô cùng nặng.

Bạch Mộc Trần đã có sư môn, chính vì vậy hắn không thể đem truyền thừa của Cổ Thiên Hành phát dương quang đại. Cho nên hắn rất hi vọng phần truyền thừa này có thể tiếp tục truyền lưu xuống, không đến mức đoạn tuyệt ở trong tay hắn. Mà không thể nghi ngờ, Tiểu Ức Khổ là một lựa chọn không tồi. Nhưng chuyện này ảnh hưởng vô cùng trọng đại, phải xem xem mẫu thân của nàng quyết định ra sao đã.

“Ôn Nhã thay thế Khổ nhi cảm tạ tiên sinh!”

Đến cuối cùng, Ôn Nhã khó có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đan đạo truyền thừa, thay cho Tiểu Ức Khổ lựa chọn một con đường đầy cơ duyên những cũng không kém phần hung hiểm.

Ôn Nhã lại bái lạy một lần nữa, lần này Bạch Mộc Trần cũng không tránh né, mà hắn thay thế cho Cổ Thiên Hành nhận lễ này.


Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK