Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muôn đời luân hồi, chí này không đổi!

Không có quyết tâm cứng cỏi lớn bằng trời thì tín niệm kiên định như thế từ đâu mà đến.

Bên trong thư lâu lại yên tĩnh, lão giả cúi đầu thì thào tự nói một mình, chẳng biết đang nói cái gì.

Bên kia, Bạch Mộc Trần bất giác sờ sờ vào nô ấn nơi mi tâm, trong mắt vô cùng bình tĩnh.

. . .

"Tốt! Tốt lắm chí của Tán Tiên!"

Cổ lão đầu đột nhiên cười to, cả tòa lầu các dao động trong tiếng cười: "Tốt tốt tốt! Tán Tiên thì sao? Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, một đạo biến mất chính là một đường sinh cơ, trời không tuyệt đường người, lão phu tin tưởng rằng, Tán Tiên sẽ có một ngày mở mày mở mặt, Bạch Mộc Trần ngươi không làm được thì có người sau tiếp tục đi làm, chỉ cần Tán Tiên vẫn còn thì nguyện vọng này còn tồn tại, muôn đời luân hồi, chí này không đổi!"

Trong tiếng cười nói, Cổ lão đầu đưa ngón tay ấn vào mi tâm, Tiên Ấn màu đen hóa thành màu vàng rồi lập tức bắn ra một đạo thần quang tinh khiết màu trắng đến thẳng mi tâm Bạch Mộc Trần.

"Bạch tiểu tử, ngươi đã có chí hướng như thế, lão phu liền trợ ngươi giúp một tay."

"Tiền bối, ngươi. . ."

Đang nói đột nhiên ngừng lại, Bạch Mộc Trần tâm thần run lên và chỉ cảm thấy vô số tin tức bề bộn dũng mãnh tiến vào trong óc mình.

"A! ! !"

Một cơn đau đớn vô cùng ập tới, Bạch Mộc Trần ôm đầu rống lên không ngừng, quá nhiều tin tức đi vào giống như linh hồn cùng trí nhớ bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ làm hắn đau đớn không chịu nổi!

. . .

Phàm tục Tam Thiên Giới, Tiên cảnh Cửu Trọng Thiên, Ma thần Cửu U Địa, Quỷ phủ Thập Bát Cấm, Phật vực Phong Linh Sơn, Yêu đô Quy Hư Loạn. . .

Thiên địa vô hạn, diễn hóa sáu giới, miểu miểu chúng sinh, ai có thể vĩnh hằng?

. . .

Tiên đạo ngũ nghệ, đan phương, khí minh, trận đồ, phù ấn, thú phổ. . .

Trăm ngàn tài nghệ, các con đường phân tán lại quay về một mối!

. . .

Công pháp, tiên thuật, cấm chế, bí thuật. . .

Ngũ hành thuật, từ nông đến sâu!

Theo sự tăng trưởng tin tức từng chút một, Bạch Mộc Trần hoàn toàn đắm chìm vào trong biển tri thức, hồn nhiên quên đi sự đau đớn kịch liệt.

. . .

Không gian giống như yên lặng, tâm thần rung động một hồi.

Chỉ thấy mi tâm Bạch Mộc Trần đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức mỗi một điểm tin tức đều hóa thành một điểm quang tử (lượng tử ánh sáng) dung nhập vào bên trong tia sáng.

Trong ý thức hải, quang tử lóe lên, tụ tập lại ngày càng nhiều, hình thành một quang cầu cực lớn, tản mát ra từng vầng sáng thánh khiết.

Cùng lúc đó, từng vầng sáng xuất hiện tại sau đầu Bạch Mộc Trần, tựa như tượng trưng cho sự thánh khiết.

. . .

Vầng sáng khuếch tán vô hạn, ý thức hải Bạch Mộc Trần dần dần bị lấp đầy, chỉ chốc lát sự cất chứa liền tới cực hạn!

"Oanh!"

Một tiếng nổ vang lên, ý thức hải co rút lại, vầng sáng bên trong này biến mất, giống như thiên địa tan vỡ, tràn ngập trong bóng tối.

Vầng sáng sau đầu Bạch Mộc Trần tiêu tán, hắn từ trong hư vô tỉnh lại, chỉ thấy chung quanh một mảnh tối đen, mà ở chính giữa ý thức hải có một viên kết tinh trong suốt đang xoay từ từ.

Vật ấy có bốn mặt hình tam giác, mỗi một mặt cũng hiện ra một cái hình chiếu Bạch Mộc Trần, bọn họ đều tự nhắm hai mắt, trên mặt vô bi vô hỉ, như là đang trầm tư.

"Đây. . . Đây là thứ gì? !"

Nhìn thấy tinh thể bốn mặt kia, Bạch Mộc Trần giật mình tại đương trường. Tu hành vài trăm năm, hắn biết Kim đan, Nguyên anh, Tiên chủng, Nguyên thần, cho dù là Xá lợi, Ma chủng, Yêu đan, Quỷ nguyên hắn cũng có chút hiểu biết, nhưng lại không thể tưởng tượng ra cái gì cùng loại với tinh thể này.

Do dự một lần, Bạch Mộc Trần đưa thần thức vào trong đó chỉ thấy một đạo tin tức bỗng nhiên hiện lên trong lòng hắn. . .

Trí tuệ chi tinh, đại năng đại lực, vô hình vô tướng, vô trần vô cấu.

Trời đất thuở ban đầu, vạn vật yên lặng, chỉ có một chút ánh sáng nhạt chiếu sáng lên hy vọng, ánh sáng này có linh tính, gọi là trí tuệ.

Ánh sáng trí tuệ hòa nhập vào vạn vật, sáng tạo hư vô, chính là nguồn suối lực lượng, hy vọng sinh mệnh là tín ngưỡng độc nhất vô nhị trong thiên địa. Thắp sáng ánh sáng này có thể làm cho thiên địa bất diệt, bóng tối không thể bao trùm, không mê hoặc bởi ngoại vật, không rơi vào ma chướng.

Chính cái gọi là, trí như tuệ kiếm, chặt đứt ma niệm, có thể nhìn thấu bản chất của sự vật.

"Trí tuệ chi tinh! ? Thiên hạ to lớn, quả thật không thiếu chuyện lạ!"

Bạch Mộc Trần nhìn thấy tinh thể bốn mặt trước mắt này, nội tâm mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

Trí tuệ thứ này, chính là vật hư vô, vốn là khó có thể bắt lấy, nhưng hiện tại lại bị mình ngưng tụ thành một viên tinh thể, thật sự không thể tưởng tượng!

Bạch Mộc Trần cũng không cho rằng cuốn sách tàn phá này sẽ làm mình tràn ngập trí tuệ, chắc là nhận được truyền thừa tri thức rộng lớn như biển kia của Cổ lão đầu mới có cơ duyên như này.

Kỳ thật, Bạch Mộc Trần chỉ đoán đúng phân nửa, thậm chí chưa đến một nửa. Hắn tuy rằng nhận được truyền thừa tri thức của Cổ lão đầu, nhưng mấy thứ này cũng không phải của chính hắn, tri thức này giống như là từng bộ sách, chỉ khi nào lật xem mới nhớ tới, trên thực tế rất nhiều thứ hiện tại hắn cũng không dùng được, nhiều lắm chỉ xem như xây dựng một trụ cột kiên cố. Mà thực sự có biến hóa này, chính là cảm giác cùng lĩnh ngộ của hắn đối với thiên địa, còn có một tia vật chất màu đen thần bí ở chỗ sâu trong linh hồn kia.

. . .

Cổ lão đầu nhắm chặt hai mắt, không có nhận thấy được biến hóa trên người Bạch Mộc Trần.

Ba ngày sau, Bạch Mộc Trần chậm rãi mở hai mắt, bên trong ánh mắt có nhiều điểm kiếm quang như ẩn như hiển, sau khi nháy mắt liên tục vài lần thì ánh mắt mới khôi phục giống như trước.

"Cảm giác như nào?"

Cổ lão đầu nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt hiện lên một chút mỏi mệt.

"Đa tạ tiền bối thành toàn!"

Bạch Mộc Trần đứng dậy quỳ lạy, cảm kích không lời nào có thể diễn tả được. Cứ việc hắn không biết Cổ lão đầu dùng thủ đoạn gì, nhưng là hắn có thể khẳng định bí pháp truyền thừa giống như vậy bình thường đều dùng tại trên người mình thân thiết nhất, hơn nữa cái giá lớn phải trả tuyệt đối không nhỏ. Đối phương làm như thế khiến người không cảm động sao được?

"Đứng lên đi hài tử !"

Thanh âm Cổ lão đầu có chút khàn khàn nói: "Ta thành toàn ngươi, nhưng chẳng phải cũng là thành toàn chính cho ta ư? Lúc trước lão phu liền có lòng thu ngươi làm đồ đệ, chính là mãi không biết mở miệng như thế nào. . ."

"Tiền bối. . ."

Bạch Mộc Trần đang muốn nói chuyện, Cổ lão đầu ngắt lời nói: "Ngươi cứ nghe ta nói cho hết lời đã. Ngươi là Tán Tiên, không thể tu luyện công pháp, vốn lão phu muốn truyền cho ngươi một chút gì đó coi như duyên phận một hồi quen biết, nhưng là lão phu không nghĩ tới ngươi lại có chí hướng lớn như thế, cho nên về sau mới cải biến chủ ý, đem những gì mình có đều truyền thụ cho ngươi. . ."

Dừng một chút, Cổ lão đầu nói với vẻ phiền muộn: "Tuy rằng công pháp tiên thuật đối với ngươi hiện tại không có tác dụng lớn, nhưng là có thể cho tầm mắt ngươi nhìn xa hơn, rộng hơn, nói không chừng sau này sẽ có trợ giúp. Ngươi hiện tại có thời gian ba tháng, nếu có chỗ nào nghi hoặc cũng có thể trực tiếp hỏi lão phu, mặt khác tuy rằng tiên nguyên của ngươi gia tăng không ít, nhưng là thiên kiếp càng ngày càng gần, không biết là phúc hay họa."

"Vâng!"

Bạch Mộc Trần gật đầu trả lời rồi trịnh trọng thi lễ.

. . .

————————————

Ba tháng sau, trong Tàn Thư Tập.

Cổ lão đầu cùng Bạch Mộc Trần ngồi đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người có sự khác nhau.

"Hài tử , có thể dạy gì cho ngươi cũng đã dạy cho ngươi, con đường về sau phải nhờ vào chính ngươi ."

"Tiền bối thật sự muốn đi sao?"

"Có một số việc sớm hay muộn phải có kết quả, sau khi ta đi, cửa hàng sách này sẽ giao cho ngươi quản lý . . ."

Khi nói chuyện, Cổ lão đầu trở tay lấy ra một khối ngọc bài cùng một khối ngọc giản đưa đến trước mặt Bạch Mộc Trần: "Lão phu năm đó gặp kiếp nạn nên một thân tiên bảo cơ hồ đều bị phá huỷ, vì thế không có gì tốt đưa cho ngươi, ngọc giản kia chính là kinh nghiệm tu hành nhiều năm qua của lão phu, bây giờ tặng cho ngươi coi như là lễ vật cuối cùng nhé. Còn khối ngọc bài kia ngươi cũng giữ lấy, đó là lệnh bài thân phận chủ sự cửa hàng, nếu là có người tới đây, ngươi đem ngọc bài này đưa ra là được."

"Tiền bối xin yên tâm. . ."

Lời đến bên miệng, Bạch Mộc Trần đột nhiên nghẹn ngào, tay cầm ngọc giản cùng ngọc bài nhưng hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Hài tử, không cần khổ sở, nếu là có duyên thì chúng ta sẽ có một ngày gặp lại."

Cổ lão đầu cũng chua xót trong lòng, vài chục năm ở chung, ai không lưu luyến một khi ly biệt?

. . .

"Tiền bối, để Mộc Trần lại châm trà một lần cho ngài nhé!"

Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần mang tới một bộ trà cụ, cẩn thận điều chế trà phẩm.

Thấy cảnh tượng như vậy, Cổ lão đầu hiểu ý mỉm cười, hòa tan vài phần ý thương cảm, hắn nhớ rõ hai người quen nhau là vì uống trà.

Một lúc sau, hương trà tràn ngập.

Bạch Mộc Trần vững vàng nâng chung trà lên, quỳ gối trước mặt Cổ lão đầu: "Mộc Trần là một cô nhi, không có thân thích, không có bạn bè, may được tiền bối ưu ái mới có thể sống đến hôm nay, ở bên cạnh tiền bối, Mộc Trần cảm giác rất ấm áp, cũng rất an tâm, hôm nay tiền bối rời đi, Mộc Trần chỉ có một tâm nguyện, hy vọng tiền bối thành toàn."

"Tốt, ngươi nói đi."

"Tiền bối nếu là không chê, Mộc Trần nguyện phụng tiền bối làm cha, từ nay về sau, Mộc Trần sẽ không còn là một người cô độc."

Ánh mắt Bạch Mộc Trần trong suốt nhìn Cổ lão đầu, người sau không khỏi ngẩn người.

"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? !"

Cổ lão đầu trở nên tỉnh táo, thanh âm có chút run rẩy, giống như không thể tin được những gì vừa nghe được .

Bạch Mộc Trần nghiêm nghị nói: "Mộc Trần nguyện phụng tiền bối làm cha, mong tiền bối thành toàn."

". . ."

Cổ lão đầu rất vui mừng, rất kích động, hắn rất muốn gật đầu đáp ứng. . . Nhưng là, hắn không thể. Một khi có quan hệ với mình thì hậu quả không phải một Tán Tiên nho nhỏ có thể thừa nhận, hắn không thể hại đối phương.

Thời gian dần dần trôi qua, Bạch Mộc Trần vẫn quỳ gối tại chỗ như cũ.

"Lão phu Cổ Thiên Hành, hảo hài tử, hãy bảo trọng!"

Cổ lão đầu rốt cục đi như vậy, cuối cùng vẫn không tiếp nhận trà của Bạch Mộc Trần.

Không cam lòng, khó chịu, chua chát!

Nhìn thấy bóng dáng lão nhân rời đi, trong lòng Bạch Mộc Trần nổi lên một cơn đau xót không rõ nguyên nhân và đột nhiên sinh ra một loại ảo giác đi xa không trở về, tựa hồ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại đối phương nữa. Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK