Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tàng Thư Lâu trong Nam Môn thị tộc cũng không lớn, từ trên xuống dưới chỉ có ba tầng, còn diện tích thì không đến trăm mét vuông. May mà tàng thư ở nơi này cũng khá là đầy đủ, hầu như sách nào có thể mua được trong thị phường thì trong thư lâu đều có.

Tuy rằng Bạch Mộc Trần trên danh nghĩa là quản lý thư lâu (phòng sách) nhưng trên thực tế hết thảy mọi thứ trong thư lâu đều có người khác quản lý, mà Bạch Mộc Trần chỉ là "người không phận sự" ở trong thư lâu mà thôi.

Tư Đồ Hôi là một vị tiên nô khác trong 『 Tàng Thư Lâu 』 của Nam Môn thị tộc. Hắn cũng là Tán Tiên một kiếp và có vẻ ngoài hơi già so với tuổi trung niên của hắn. Bình thường hắn ngoài việc sắp xếp lại các quyển sách cho ngay ngắn thì chỉ xử lý một chút chuyện lặt vặt của thư lâu nên cuộc sống hàng ngày của hắn cũng không có gì phải phiền não. Nhất là sau khi công pháp tu hành của Tán Tiên được truyền lưu tại Tiên Giới thì tiên nô cũng không phải là không có chút tác dụng nào mà dần dần được tôn trọng hơn. Điều này thể hiện rõ rệt qua cuộc sống hay đãi ngộ của họ cũng cao hơn hẳn, ít nhất cũng sẽ không bị giết một cách tùy ý.

. . . . .

Điều duy nhất khiến Tư Đồ Hôi tiếc nuối là công pháp của Tán Tiên truyền lưu bên ngoài có điều kiện vô cùng hà khắc, đó là cần Tiên Chủng làm vật thay thế. Điều này khiến cho Tán Tiên bình thường căn bản không thể đạt được, mà sự thất vọng của họ giống như đang đứng trên mây mà ngã xuống đáy cốc vậy.

Đối với việc Bạch Mộc Trần ở đây thì mặc dù Tư Đồ Hôi không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng vẫn có thành kiến .

Nhớ ngày đó, hắn cần thời gian mấy trăm năm mới thoát ly những ngày khổ cực trông coi linh điền, nhưng người ta chẳng qua là vừa mới tấn chức Tán Tiên một kiếp mà không ngờ lại được gia chủ ưu ái và dọn từ Nam viện về ở trong Tàng Thư Lâu. Điều này khiến trong lòng hắn sao có thể không ghen tị cho được?

Được rồi! Điều này thì cũng thôi đi, dù sao mọi người đều là tiên nô nên không ai cao quý hơn so với ai . . . Nhưng vì sao mà đối phương chẳng phải làm bất cứ chuyện gì mà cả ngày ngồi trong thư lâu nghịch ngợm mấy cái tiên phù vô dụng này, còn tất cả chuyện trong thư lâu thì đều do một mình mình làm!

Tư Đồ Hôi buồn bực trong lòng nên cũng oán hận lây cả Bạch Mộc Trần. Nếu không phải gia chủ đã tự mình công đạo là không được làm phiền thì hắn đã hung hăng chất vấn đối phương rồi.

Đúng vậy, chỉ có thể chất vấn mà thôi.

Bạch Mộc Trần là người được gia chủ ưu ái, Tư Đồ Hôi nghe nói đối phương còn từng cứu vài vị thiếu gia nên dù Tư Đồ Hôi có nghìn vạn cái lá gan thì hắn cũng không dám tùy tiện đánh chửi. Huống chi, hắn biết rõ là nếu hai người mà động thủ thì người nằm xuống nhất định là chính hắn.

Trên thực tế, lúc nhìn Bạch Mộc Trần đả thương vài tên con cháu thị tộc muốn gây phiền toái thì Tư Đồ Hôi liền quên ngay ý niệm động thủ trong đầu. Trong đám con cháu thị tộc này có Chân Tiên thất phẩm, càng có một người là Chân Tiên bát phẩm nhưng vẫn bị Bạch Mộc Trần đánh ngã chỉ bằng một chiêu. Ngẫm lại tình hình lúc đó khiến Tư Đồ Hôi vẫn cảm thấy may mà mình nhịn được, nếu không kết cục của hắn tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với mấy đứa con cháu thị tộc kia.

Từ đó về sau, Tư Đồ Hôi không còn thấy không cam lòng nữa mà cứ yên lặng làm việc của mình.

Những ngày này trôi qua rất bình thản, Bạch Mộc Trần không có gây trở ngại đến việc làm của Tư Đồ Hôi mà tất nhiên Tư Đồ Hôi cũng sẽ không quấy rầy Bạch Mộc Trần làm gì. Cả hai người đều duy trì một sự ăn ý mập mờ mà lạnh nhạt.

Cho đến một ngày vào nửa năm trước thì Tư Đồ Hôi phát hiện ra một bí mật của Bạch Mộc Trần.

Tư Đồ Hôi là một người cẩn thận, bởi vì hắn cẩn thận nên mới có thể đến Tàng Thư Lâu để làm việc. Do không có việc gì để làm nên cứ một khoảng thời gian ngắn thì hắn lại sắp xếp lại giá sách một lần, hoặc là đọc một vài quyển sách coi như là tiêu khiển. Dù sao Tán Tiên không cần tu luyện nên có rất nhiều thời gian để tiêu xài.

Chẳng qua, trong một lần sắp xếp lại các quyển sách thì Tư Đồ Hôi ngẫu nhiên phát hiện bên trong mấy bộ điển tịch có nhiều thêm một chút nội dung, có khi là chú giải, có khi là bổ sung. . . Nếu là một bộ, hai bộ trong những điển tịch khác thì cũng không sao, nhưng những điển tịch mà hắn sắp xếp lại chính là các loại điển tịch trụ cột trong tiên đạo ngũ nghệ.

Mấy điển tịch này chỉ có Bạch Mộc Trần sờ đến, còn những người khác căn bản không có hứng thú đối với mấy thứ này. Nói cách khác là mấy chú giải cùng bổ sung này đều do Bạch Mộc Trần lưu lại, không ngờ hắn đều xem qua tiên đạo ngũ nghệ.

Khó có thể tưởng tượng ra một tiên nô không ngờ có thể đọc qua tiên đạo ngũ nghệ, thậm chí còn lưu lại chú giải. Chỉ có người có kiến thức rất sâu về tiên đạo ngũ nghệ thì mới có thể làm được chuyện như vậy.

Ôm đủ loại nghi hoặc cùng tò mò, Tư Đồ Hôi bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Mộc Trần.

Nhưng mà càng âm thầm quan sát thì Tư Đồ Hôi là phát hiện ra người tên Bạch Mộc Trần này sâu không lường được. Đối phương cơ hồ cả ngày chỉ ở trong thư lâu, nếu không lật xem rất nhiều điển tịch thì chỉ nghiên cứu luyện chế tiên phù mà không thấy nghỉ ngơi, giống như không biết mỏi mệt là gì.

Tư Đồ Hôi cũng là Tán Tiên, hơn nữa còn là Tán Tiên một kiếp cho nên hắn biết rất rõ nỗi khổ của Tán Tiên. Do không có phương pháp tu luyện nên sau mỗi lần Tán Tiên tiêu hao tâm lực thì phải cần rất nhiều thời gian để phục hồi thể lực. Thế nhưng Bạch Mộc Trần chẳng những chưa bao giờ nghỉ ngơi, vậy mà lúc nào cũng trong trạng thái dồi dào minh mẫn.

Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Bạch Mộc Trần không cần nghỉ ngơi mà hắn có thể thông qua tu luyện để hồi phục trạng thái của mình.

Đúng vậy, bí mật mà Tư Đồ Hôi phát hiện chính là Bạch Mộc Trần có thể tu luyện giống như Tiên Sĩ chính thống. Đây vốn là một chuyện cực kỳ hoang đường, nếu như Tư Đồ Hôi nói ra bí mật mà mình phát hiện này cho những tiên nô khác trong Nam Môn thị tộc thì chắc chắn cái mà hắn nhận được là các ánh mắt khinh bỉ.

Không phải nói, Tán Tiên cần Tiên Chủng làm vật thay thế mới có thể tu luyện sao? Vì sao Bạch Mộc Trần có thể? Chẳng lẽ hắn từng tìm được loại như Tiên Chủng này ư?

Tư Đồ Hôi nảy ra ý nghĩ như vậy khiến ngay chính hắn cũng bị dọa tới mức hết cả hồn! Tiên Chủng cũng không phải là củ cải trắng, nó là thứ mà ít nhất là Tiên Sĩ cảnh giới Thiên Tiên trở lên mới có thể ngưng kết ra. Vì thế chỉ là một tiên nô thì sao có có được vật trân quý như thế?

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nếu không phải Tiên Chủng thì sao Bạch Mộc Trần có thể tu luyện, chẳng lẽ còn có phương pháp tu luyện khác ư?

Đã vài lần Tư Đồ Hôi muốn hỏi trực tiếp Bạch Mộc Trần nhưng lại sợ đối phương giận dữ nên vẫn do dự và không mở miệng ra hỏi được.

. . . . .

"Tư Đồ huynh đang suy nghĩ gì vậy?"

Chẳng biết Bạch Mộc Trần đi ra khỏi thư lâu từ khi nào và đi đến trước mặt Tư Đồ Hôi mà người sau tựa hồ đang thất thần nên không biết là Bạch Mộc Trần xuất hiện.

"Hả! A. . . Hóa ra là Bạch huynh đi ra, sao hôm nay lại ra sớm như vậy?"

Tư Đồ Hôi trả lời có chút thất thố, hiển nhiên không nghĩ rằng bình thường Bạch Mộc Trần vốn ở trong thư lâu mười ngày nửa tháng mới đi ra, nhưng hiện tại mới qua ba ngày mà đối phương đột nhiên đi ra khiến Tư Đồ Hôi không thích ứng được, đành phải cười cười xấu hổ với Bạch Mộc Trần.

"Gặp chút vấn đề khiến trong lòng hơi phiền muộn nên đi ra đi một chút."

"A, Vậy. . . Vậy không quấy rầy Bạch huynh nữa."

Tư Đồ Hôi ra vẻ muốn nói lại thôi khiến Bạch Mộc Trần thấy thế không khỏi nhíu mày: "Tư Đồ huynh, ngươi có điều gì muốn nói ư?"

Tư Đồ Hôi rùng mình rồi nói ấp úng: "Bạch huynh không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

"Nghỉ ngơi?"

Bạch Mộc Trần ngẩn người rồi suy tư một chút mới hiểu được ý của đối phương: "Tư Đồ huynh muốn hỏi vì sao ta có thể tu luyện ư?"

"Ách! A. . . Ừ."

Nghe Bạch Mộc Trần hỏi thẳng như thế khiến Tư Đồ Hôi không biết nên nói gì mới tốt mà chỉ gật đầu thật mạnh và nhìn đối phương với ánh mắt đợi chờ.

Chỉ nghe Bạch Mộc Trần nói với giọng thờ ơ: "Thật không dám đấu diếm, Bạch mỗ từng có kỳ ngộ lấy được một viên Tiên Chủng nên có thể tu luyện."

Tư Đồ Hôi kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần và không nói nên lời.

Chẳng trách đối phương có thể được gia chủ tôn trọng, hóa ra người ta đã không còn là Tán Tiên bình thường nữa.

Trong sự hâm mộ còn có theo vài phần thất vọng, hai người hàn huyên vài câu rồi Bạch Mộc Trần đi thẳng tới khu vực có điển tịch tiên phù được xếp đặt ngay ngắn trên giá sách. Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK