Tổ phòng thư phòng trên Vọng Thiên Phong.
Lúc này, Nam Môn Tiêu Viễn đang tĩnh tọa ở phía trước bàn, nhìn một cái ngọc giản đỏ như máu mà suy nghĩ đến xuất thần, u sầu vấn vương trên trán, giống như đang phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn vậy.
Ngay mới vừa rồi, Nam Môn Vô Song sử dụng huyết mạch bí thuật đưa tin tức tới, Phủ chủ của ba đại Tiên Phủ tựa như đã đạt thành một hiệp định chung nào đấy, mấy ngàn cao thủ của các Tiên phủ đều tụ tập tới Cảnh Lan Lĩnh, có thể nói là khí thế to lớn. Đây cũng không phải một tin tức tốt lành gì! Nam Môn thị tộc truyền thừa hương khói đã mấy ngàn năm, hôm nay tình thế nguy nan sớm tối.
Cơ nghiệp gì chứ, hoài bão gì chứ, nếu như không có thực lực cường đại, hết thảy cũng chỉ là một mảnh mây trôi. Nam Môn Tiêu Viễn bỗng nhiên cảm thấy già nua, hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn khi ban đầu phát hiện ra quáng mạch, thậm chí không tiếc hy sinh lợi ích của tộc nhânđể bảo vệ bí mật. . .
Khi đó chính mình hùng tâm tráng chí đến cỡ nào, cho rằng bản thân có thể bày mưu nghĩ kế, nhưng kết quả tính toán tường tận tới bao nhiêu, thất bại lại trong gang tấc, cuối cùng ngay cả thị tộc cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Buồn cười, thật quá buồn cười!
Từ đầu tới cuối, Nam Môn thị tộc chúng ta trong mắt người khác, chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi. . . .
Từng dòng suy nghĩ miên man hiện lên trong đầu của Nam Môn Tiêu Viễn, ngay lúc này, phía ngoài có tiếng bước chân chậm chậm tới gần.
"Chuyện gì vậy? !"
"Hồi bẩm Gia chủ, Văn Dương chấp sự của nội đường dẫn theo Bạch Mộc Trần muốn cầu kiến, có để cho bọn họ vào hay không. . ."
"Được, ta đã biết rồi. Ngươi dẫn Bạch Mộc Trần đi tới tiểu lâm uyển, một lát nữa ta sẽ tới. . . Còn Văn Dương chấp sự, ngươi nói với hắn cứ đi lo chuyện của mình đi."
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." . . .
————————————
Tiểu lâm uyển, phồn tú như gấm, điệp vũ tung tăng.
Thắng cảnh nơi này, từng cọng cây ngọn cỏ đều do tổ tiên của Nam Môn thị tộc đích thân gieo xuống, ý nghĩa phi phàm,chính vì vậy bình thời không cho phép người ngoài đi vào, chỉ dùng để tiếp đãi một số khách quý quan trọng mà thôi. . . .
Bên dưới thạch đình, Bạch Mộc Trần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vừa mạn bất kinh tâm phẩm hương trà, vừa yên lặng trầm tư.
"Ha ha, thật là không nghĩ tới chính mình chỉ là một tiên nô, lại cũng có ngày được hưởng đãi ngộ như thế này. Chẳng qua là, hiện tại Nam Môn thị tộc nếu không trừ bỏ được nguy cơ, Nam Môn Tiêu Viễn thân là Gia chủ, chẳng lẽ còn có thời gian nhàn hạ tới để ngắm hoa phẩm trà hay sao sứ . . ."
Bạch Mộc Trần cười cười tự giễu, lại ngầm thở dài.
"Mộc Trần tiểu hữu. . ."
"Tiểu nhân bái kiến Gia chủ." Nhìn thấy Nam Môn Tiêu Viễn sải bước mà đến, Bạch Mộc Trần ngay lập tức đứng dậy bái kiến.
"Mộc Trần tiểu hữu không nên khách khí, mời ngồi mời ngồi." Nam Môn Tiêu Viễn cũng không nhận lễ, giơ tay lên muốn mời Bạch Mộc Trần cùng ngồi xuống.
". . ."
Sau khi ngồi xuống, hai người thưởng trà, nhưng đều riêng mình trầm mặc. Đối với người giống như Bạch Mộc Trần, Nam Môn Tiêu Viễn từ xưa đến nay đã nhìn không thấu, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương là một người vô cùng tài năng, ngay cả Đại Trưởng lão Nam Môn Vệ Quặc cũng nể mặt hắn ba phần. Nếu không phải đối phương chỉ là một tán tiên, Nam Môn thị tộc nho nhỏ này chưa chắc đã có thể giữ chân được hắn. Nhưng càng như thế, Nam Môn Tiêu Viễn càng không yên lòng, thậm chí còn có một tia sát niệm. Chẳng qua vì nhiều loại nguyên nhân khác nhau, Nam Môn Tiêu Viễn đành phải tạm bỏ qua ý niệm này, thậm chí đối đãi với Bạch Mộc Trần càng thêm lễ độ. Mà lúc này thị tộc gặp phải biến cố, tai họa ngay trước mắt, Nam Môn Tiêu Viễn cũng cần sớm chuẩn . . . .
Về phần tâm tư của Nam Môn Tiêu Viễn, Bạch Mộc Trần cũng hiểu được rõ ràng , chính mình là người từ bên ngoài tới, lại có thủ đoạn không tầm thường, tự nhiên sẽ để người ta kiêng kỵ vài phần. Chẳng qua Bạch Mộc Trần cũng không chẳng thèm để ý những chuyện này, thứ nhất quả thật là hắn không có lòng bất chính, thứ hai hắn đã sớm tính toán sau khi xong chuyện nơi đây, sẽ rời khỏi Nam Môn thị tộc, đi tìm tin tức của đám người Tiêu Thần. . . .
Chốc lát sau, Nam Môn Tiêu Viễn nhìn Bạch Mộc Trần vẻ mặt đang bình tĩnh , rốt cục mở miệng nói: "Mộc Trần tiểu hữu, thật ra lần này mời ngươi tới đây, là muốn nói lời xin lỗi."
"Nga?" Bạch Mộc Trần khẽ nhíu nhíu mày, giọng nói thản nhiên nói: "Gia chủ muốn nói về chuyện Ức Khổ tiểu thư bị tập kích hay sao?"
"Đúng vậy." Nam Môn Tiêu Viễn có chút lúng túng gật đầu nói: "Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi, chính là mấy đứa tiểu bối náo loạn, chờ nguy cơ của thị tộc được giải trừ, ta chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho mẹ con Ôn Nhã."
"Ha ha." Bạch Mộc Trần cũng không phủ định cười cười, sau đó thở dài nói: "Gia chủ đã nói quá lời, chuyện trong thị tộc, tiểu nhân vốn chỉ vô tình tham gia, chẳng qua Ôn Nhã phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư có đại ân đối với tiểu nhân, cho nên tiểu nhân hi vọng các nàng có thể sống một cuộc sống bình an vui vẻ là được rồi . Thật ra, duy trì một gia tộc cũng không dễ dàng gì, muốn thăng bằng ích lợi của các bên là khó càng thêm khó, tiểu nhân biết sự khó xử của Gia chủ, nhưng mà, công đạo chính là công đạo, Gia chủ thiếu các nàng một lời giải thích a."
". . ." Sắc mặt của Nam Môn Tiêu Viễn trầm xuống, trong lòng nhất thời cảm thấy không vui. Nghĩ chính mình đường đường là người đứng đầu thị tộc, sao có thể để cho người khác dạy bảo mình như thế? Huống chi thân phận của đối phương chẳng qua chỉ là một tiên nô!
"Gia chủ, Hạ giới thế tục chúng ta có câu, gọi là lời thật vốn khó nghe." Bạch Mộc Trần không để ý đến sắc mặt của Nam Môn Tiêu Viễn , tiếp lời nói: "Có lẽ tiểu nhân nói ra những lời không dễ nghe, nhưng mà tiểu nhân tuyệt đối không có tâm tư muốn làm hại gia chủ và thị tộc . . .
Gia chủ hẳn là nên nói chuyện cùng Ôn Nhã phu nhân một chút."
"Ách." Sắc mặt của Nam Môn Tiêu Viễn biến đổi lại, nhưng hết lần này tới lần khác không thể nào phản bác. Hắn làm sao lại không biết mình và thị tộc đã thiếu Ôn Nhã một sự công bằng, nhưng đúng như lời của Bạch Mộc Trần, thân là Gia chủ, hắn cần cân bằng lợi ích các bên, cần duy trì sự đoàn kết trong thị tộc , hắn không thể nào vì mẹ con của Ôn Nhã mà phá hư hết thảy. Huống chi, cảm giác ngăn cách, một khi đã sinh ra, sẽ rất khó có thể tiêu trừ.
"Gia chủ gọi tiểu nhân tới đây, không chỉ vì chuyện của Ôn Nhã phu nhân chứ?" Bạch Mộc Trần không tiếp tục nói đến chuyện này, ngược lại chuyển sang chủ đề khác.
Nam Môn Tiêu Viễn điều chỉnh tâm tư, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nghe Tân Dung phu nhân nói, Mộc Trần tiểu hữu đang dạy cho Tiểu Vũ, hơn nữa thành tích rất văn hoa? Không nghĩ tới tiểu hữu ngoại trừ biết cách uyện chế tiên phù, dạy dỗ người khác cũng thật giỏi giang, tiểu hữu thật đại tài!"
"Gia chủ quá khen mất rồi, bản chất của Tam thiếu gia không kém, có thể tiến bộ như thế, đều bởi vì hắn khắc khổ chăm chỉ, cùng tiểu nhân thật sự không có quan hệ quá nhiều ." Chuyện này cũng không phải Bạch Mộc Trần khiêm nhường, mà hắn thật sự cảm thấy như vậy. Từ khi Nam Môn Phi Vũ học kiếm tới nay, Bạch Mộc Trần cũng không phải chuyên tâm dạy dỗ cho hắn , chỉ là ở thời điểm giảng giải cho Tiểu Ức Khổ, cho phép đối phương ở bên cạnh cùng nghe. Vì vậy, Nam Môn Phi Vũ có thể có tiến bộ như thế, cũng là kết quả tự mình cố gắng.
Bất quá Nam Môn Tiêu Viễn cũng không đánh giá như thế, con của hắn trước nay thế nào, hắn là người rõ ràng nhất, nếu không phải hôm trước tự mình khảo nghiệm tu vi của Nam Môn Phi Vũ , hắn tuyệt đối không thể nào tin, tiên đạo căn cơ của con mình cư nhiên thâm hậu như vậy.
"Mộc Trần tiểu hữu. . ." Nam Môn Tiêu Viễn muốn nói lại thôi, trên trán tràn đầy nếp nhăn.
Mà đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thấy Nam Môn Tiêu Viễn có vẻ mặt như thế, không khỏi nói: "Gia chủ có lời gì, cứ nói ra đừng ngại."
Do dự một hồi, Nam Môn Tiêu Viễn vẫn nói thẳng: "Mộc Trần tiểu hữu, ta muốn để cho Tiểu Vũ bái tiểu hữu vi sư, không biết tiểu hữu nghĩ như thế nào?"
"Cái gì? !" Bạch Mộc Trần nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới Nam Môn Tiêu Viễn lại nói ra như vậy, đến tột cùng chuyện này là như thế nào? ! . . .
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK