Nam Môn thị tộc, trên Vọng Thiên Phong.
Gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn cùng Nam Môn Chính Đình đứng sóng vai nhau, đều đang nhìn tình hình phía bên ngoài đại trận, trong mắt khó nén nổi hiện rõ thần sắc lo lắng. Ở phía sau bọn họ phân ra là Mai Tình và Tân Dung hai vị phu nhân đang đứng, thần sắc cũng vô cùng ngưng trọng.
Từ một khắc mà Bạch Mộc Trần bước ra khỏi đại trân, tất cả mọi người trong Nam Môn thị tộc đều đang chú ý xem chuyện này phát triển tới đâu.
"Lão gia, làm như vậy thật sự có tác dụng hay sao? "
Tân Dung hướng về phía Nam Môn Tiêu Viễn mà hỏi, người sau chỉ lắc đầu thở dài nói: "Có tác dụng hay không chỉ có thể chờ đến cuối cùng mới biết được, so với việc ngồi im chờ chết, còn không bằng được ăn cả ngã về không, nói không chừng thật sự sẽ có kỳ tích phát sinh."
Mai Tình nghe thấy thế, khẽ nhíu chân mày, hừ lạnh nói: "Coi như là muốn được ăn cả ngã về không, cũng không nên để cho một tên tiên nô ra mặt như thế chứ. Nếu để cho thượng tiên cho rằng Nam Môn thị tộc chúng ta cố tình làm bọn họ mất mặt, chỉ sợ..."
Chỉ sợ điều gì, không cần nói mọi người cũng biết.
Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt thâm trầm, nhìn phía dưới thong thả nói: "Chuyện đã đến nước này, đã không thể vãn hồi được nữa rồi , nhất niệm sinh, nhất niệm tử. Hơn nữa Đại Trưởng lão bọn họ cũng đã đồng ý, như vậy chỉ có bước vào tử địa, mới có thể có tân sinh."
"Nhưng mà..."
Mai Tình còn muốn tiếp tục tranh luận, không ngờ có một thân ảnh đột ngột hạ xuống đem lời nói của nàng cắt đứt. "Cung Tuyết bái kiến Gia chủ, hai vị phu nhân..."
Người vừa tới chính là Cung Tuyết, sau khi làm lễ bái kiến liền yên lặng đứng ở bên cạnh của Nam Môn Chính Đình. Bởi vì người này là đệ tử của Thái Nhất Tiên Tông, tuy ở trong Nam Môn thị tộc nhiều năm, mặc dù không có người nào dám vô lễ trước mặt của nàng, bất quá sau lưng không ngừng nói lời không hay, ngay cả đạo lữ Nam Môn Chính Đình đối với nàng cũng dần dần có nhiều điểm bất hòa.
"Cung quản sự, mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng chưa? "
Nghe thấy Nam Môn Tiêu Viễn hỏi thăm, Cung Tuyết vội vàng đáp lời nói: "Gia chủ yên tâm, tất cả đệ tử trẻ tuổi của dòng chính nhất mạch cùng với mười hai phòng cũng đã được bí mật đưa vào tổ từ, có Đại Trưởng lão bọn họ quan sát, một khi Tam đại Tiên Phủ làm khó dễ, sẽ lập tức đưa những người này rời đi.”
"Vậy là tốt, như thế ta cũng cảm thấy yên tâm! Bọn họ đều là hi vọng của Nam Môn thị tộc , tuyệt đối không thể có nửa điểm sai sót.”
"Chỉ bất quá. . ."
Thấy sắc mặt Cung Tuyết có nét do dự, Nam Môn Tiêu Viễn không khỏi ngây người hỏi: "Chỉ bất quá cái gì? Cung quản sự cứ nói đừng ngại."
"Thật ra cũng không có gì."
Cung Tuyết nét mặt hơi mất tự nhiên nói: "Hai mẹ con Ôn Nhã vẫn ở trong Tàng Thư Lâu biệt viện, không muốn rời đi. . . Các nàng, các nàng nói, tin tưởng ở Bạch Mộc Trần, cũng tin tưởng Nam Môn thị tộc nhất định sẽ bình an vượt qua đại kiếp này."
"Ách! "
Nam Môn Tiêu Viễn nhìn Cung Tuyết một cái thật sâu, rồi sau đó cảm thấy có chút buồn cười nói: "Không nghĩ tới a, Nam Môn thị tộc giáo trăm đệ tử, kết quả là còn không kiên định bằng hai mẹ con nàng, bỏ đi bỏ đi . . . chuyện năm đó quả thật hồ đồ a! "
Đối với chuyện xảy ra năm đó, Nam Môn Tiêu Viễn vẫn có chút áy náy trong lòng, vốn định bù đắp lại cho mẹ con Ôn Nhã, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương không nhận.
"Nếu bọn họ đã tin tưởng Bạch Mộc Trần, vậy thì cứ để bọn họ ở lại đi."
Dứt lời, Nam Môn Tiêu Viễn chuyển hướng sang nói với Nam Môn Chính Đình: "Nhị đệ, ngươi cùng Cung quản sự đi tới tổ từ trước đi, nếu lần này Nam Môn thị tộc thật sực gặp nạn, tương lai của thị tộc hoàn toàn phải dựa vào các người rồi."
"Đại ca, ngươi. . . Ngươi thật không đi sao? "
Nam Môn Chính Đình hai mắt phiếm hồng, thanh âm có chút nghẹn ngào. Không giống với tộc nhân khác, hai người bọn họ chính là đồng bào huyết mạch, mặc dù có đôi lúc sẽ vì chuyện trong thị tộc mà xảy ra tranh chấp, nhưng thân tình nhiều năm như vậy , sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được .
"Nhị đệ, không cần nói gì nữa."
Nam Môn Tiêu Viễn lắc đầu nói: "Tai họa của thị tộc lần này chính là do ta một tay gây nên, cũng để ta chết đi là được, chỉ cần huyết mạch của Nam Môn không dứt, sẽ có một ngày các ngươi trở lại. Hơn nữa, các ngươi không nên quá mức bi quan, Bạch Mộc Trần đi lần này, nói không chừng sẽ có cơ hội. . ."
"Oanh ---- "
Lời còn chưa dứt, trên trời chân khí cuồn cuộn như sóng tản ra.
"Chuyện gì xảy ra? ! "
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn ra bên ngoài trận. Chỉ thấy Tam đại Tiên Phủ cả ngàn tiên sĩ mọi người kiếm giương nỏ trương, cùng hướng về phía Bạch Mộc Trần, giống như sắp sửa động thủ.
"Không tốt! Là Thiên Tiên uy thế, chẳng lẽ họ Bạch kia đã chọc giận Thiên Tiên sao! Ta đã nói rồi, người này là một cái mầm họa mà! "
“ Đủ rồi! "
Cung Tuyết vừa sợ vừa giận, tức giận há miệng mắng chửi, Nam Môn Chính Đình giận dữ quát lớn.
Mai Tình cùng Tân Dung hai vị phu nhân cũng không khỏi lo lắng vô cùng.
"Nhị đệ, các ngươi đi trước đi! "
Trong ánh mắt của Nam Môn Tiêu Viễn hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ
"Dạ, đại ca. . . Ngươi, cố gắng bảo trọng."
Nam Môn Chính Đình căm giận rời đi, Cung Tuyết sợ lại xuất hiện biến cố gì, lập tức bám theo rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Nam Môn Tiêu Viễn đưa lưng về phía Mai Tình cùng Tân Dung nói: "Hai vị phu nhân, các ngươi, cũng đi đi sao! "
"Lão gia."
"Đi thôi, đi nhanh đi! "
"Dạ, lão gia bảo trọng "
Phía ngoài Nam Môn thị tộc đại trận, một ánh mắt bất thiện rơi vào trên người Bạch Mộc Trần, nhưng người sau chẳng những không biểu hiện ra nửa điểm sợ hãi, ngược lại khẽ cười cười, cười vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đối với Tam đại Tiên Phủ mà nói, lại dị thường chói mắt.
"Không cần để ý sao? Nếu quả thật muốn động thủ, chư vị đại nhân cũng không cần chờ đợi tới lúc này rồi, càng không cần dùng lời nói để uy hiếp."
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Liễu Đạo Tề mấy vị Thiên Tiên: "Hơn nữa, cho dù thật sự là chư vị đại nhân dám ra tay, bọn ta cũng chưa chắc không có sức chống lại. Đến cuối cùng , mặc dù Nam Môn thị tộc bị diệt, Tam đại Tiên Phủ giống như trước cũng đừng mong có thể hoàn hảo rời đi. Có không ít đệ tử của Nam Môn thị tộc tu hành ở bên ngoài, một ngày nào đó bọn họ sẽ báo thù cho Nam Môn thị tộc."
"Các ngươi còn muốn sao báo thù? Hắc hắc, chỉ dựa vào các ngươi ư? Quả thực làm người ta chết cười! "
Đỗ Sơn cười giận dữ, Liễu Đạo Tề và Cốc Nhược Hoài cũng hờ hững cười một tiếng . Một tên tiên nô lại dám ở trước mặt của một đám Thiên Tiên nói đến hai chữ "báo thù", làm sao có thể để người khác nén cười được chứ?
Chung quanh hàng ngàn tiên sĩ không khỏi phụ họa cười theo, giống như đây là chuyện đáng cười nhất mà từ khi sinh ra bọn họ mới được nghe.
"Cười đã chưa? Cừu hận hai chữ này thật sự quá mức nặng rồi, thật sự không đáng cười một chút nào."
Đối mặt với sự châm biếm trào phúng của mọi người, Bạch Mộc Trần không hề để ý, nói: "Cừu hận thứ này, là có thể kéo dài cùng với truyền thừa. Ngày mà chư vị đại nhân phá trận, chính là lúc mà Nam Môn thị tộc tiêu vong, đây chính là mối hận hủy nhà diệt tộc, là mối thù bất cộng đái thiên. Chỉ cần Nam Môn thị tộc còn có một đệ tử tồn tại, sẽ vĩnh viễn không quên mối cừu hận ngày hôm nay. . ."
Đỗ Sơn mặt dữ tợn nói: "Vậy thì như thế nào, bất quá chỉ là một đám chó nhà có tang, còn có thể tạo nên phong ba gì chứ ! "
Bạch Mộc Trần thừa nhận nói: "Vị đại nhân này nói không sai, bọn họ có lẽ chẳng thể làm gì Tam đại Tiên phủ, nhưng mà Nam Môn thị tộc sẽ đem tướng mạo của các vị ghi nhớ, sau đó nấp trong chỗ tối. . . hậu nhân của Nam Môn thị tộc có thể từng điểm từng điểm báo thù, từng bước từng bước trả thù. Hạ giới thế tục có một câu nói: quân tử báo thù, mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sớm đến muộn. Mặc dù bọn họ không đối phó được với chư vị đại nhân, nhưng các ngươi luôn luôn sẽ có thân nhân, bằng hữu hoặc người quen. . . Nói khó nghe mà nói, bọn họ vì báo thù, có thể làm tiểu nhân, có thể không quan tâm tới hết thảy, thời thời khắc khắc ở trong bóng tối quan sát các ngươi, giám thị các ngươi, chỉ cần Nam Môn thị tộc còn một tia huyết mạch, sẽ không buông tha cho đoạn cừu hận này, cho đến khi các ngươi chết đi, cho đến khi các ngươi cửa nát nhà tan, hoặc là Nam Môn thị tộc huyết mạch biến mất. . . Như thế, cừu hận mới có thể kết thúc. "
Một đoạn lời nói, xung quanh trở nên yên lặng không tiếng động, nụ cười phảng phất đọng lại.
Đây. . . đây coi là cái gì?
Đàm phán? Hay là uy hiếp?
Cừu hận, nhất là từ trong miệng một tiên nô nói ra, trong ngôn ngữ mang theo vài phần thương cảm, còn có một loại bất đắc dĩ và đạm mạc.
Không có nửa điểm tàn nhẫn, lại làm người ta cảm thấy trái tim lạnh lẽo như bang. Không có nửa điểm hung lệ , lại làm người ta cảm giác vô cùng áp lực.
Chung quanh không tiếng động, nhưng nồng đậm sợ hãi lan tràn trong lòng của mỗi người!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK