Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hồng Diệp Lâm bỗng trở nên yên lặng như tờ.

Sau một hồi yên tĩnh thì trong rừng tràn ra một đám dã nhân mặc da thú.

Mỗi người bọn họ đều tụ tập thành các nhóm và kết trận với nhau, trong lúc họ di chuyển vẫn luôn duy trì một sự ăn ý đặc biệt, mỗi một động tác của họ đều đơn giản nhưng lại rất kinh nghiệm, mà bắt mắt nhất chính là đạo nô ấn khắc sâu trên mi tâm (ấn đường) của bọn họ.

Đúng vậy! Bọn họ đều là tiên nô, là từ tiên nô trốn ra từ trong mỏ quặng Tiên Nô (Tiên Nô quáng trường).

Trải qua sáu năm nhưng nhóm bọn họ vẫn ngoan cường mà sống cho đến hiện tại, cho dù trước mắt chỉ còn lại không đến năm trăm người nhưng bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa sẽ tiếp tục cố gắng để mà sống sót tiếp.

Đám người tách ra hai bên rồi ba người tiến lên phía trước, đúng là Tiêu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử.

So với ngày xưa thì trên mặt ba người đã không còn chút non nớt nào mà chỉ có sự trầm ổn cùng lạnh lùng nghiêm nghị do sương gió mài giũa, toàn thân bọn họ toát ra một cỗ sát khí lẫm liệt giống như một vị tướng lĩnh thân kinh bách chiến chốn sa trường.

Thân là thủ lĩnh một đám tiên nô nhưng hôm nay nhóm ba người Tiêu Thần cũng không phải đều tiến bộ như nhau, mà nổi bật nhất là Nguyên Minh Tử.

Mượn dùng lực lượng của Tiên Chủng nên không lâu sau Nguyên Minh Tử đã thành công ngưng tụ ra một cái mạch luân. Bởi vì Tiên Chủng của Quách Nam không bị tổn thương chút nào nên hiệu quả của nó so với tình huống ban đầu của Bạch Mộc Trần còn tốt hơn một chút, tốc độ luyện hóa tiên nguyên ước chừng tăng hơn gấp bốn lần. Tuy rằng tốc độ như vậy vẫn còn lâu mới bằng Tiên Sĩ bình thường nhưng so với Tán Tiên bình thường thì mạnh hơn rất nhiều mà cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Có sự trợ giúp của Tiên Chủng lại có thêm thần thức cường đại nên hiện tại Nguyên Minh Tử xem như là đệ nhất cao thủ trong đám người. Trên cơ bản thì việc bọn họ có thể sinh tồn cho đến nay ngoại trừ sự đoàn kết ra thì Nguyên Minh Tử có công lớn nhất.

Đương nhiên, Tiêu Thần cùng Trần Tịch cũng là những người không thể thiếu. Trong bọn họ thì một người có năng lực lãnh đạo xuất chúng, vào thời điểm nguy nan sẽ nhanh trí nghĩ ra phương pháp đối phó. Còn người kia thì luôn cẩn thận bình tĩnh, trí kế phi phàm. Mà sát trận hiện tại các tiên nô đang kết ra là do hai người bọn họ diễn luyện mà thành trong quá trình chiến đấu không ngừng.

"Đây mà cũng là thương đội ư? Quá là yếu đi!

Tiêu Thần đi đến mảnh đất trống rồi nhìn nhìn đám người Phong Thần Ỷ Mộng đang hôn mê với vẻ hứng thú, sau đó sai người dùng tơ vàng mà Hồng Ban Kim Bối Chu phun ra để trói chặt bọn họ. Loại tơ vàng này không chỉ vô cùng cứng cỏi mà còn có thể giam cầm tu vi nên rất thích hợp để trói người.

Mà bên kia, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử cũng đang điều động mọi người xử lý thi thể của Hồng Ban Kim Bối Chu.

Đối với trường hợp như vậy thì chẳng biết bọn họ đã gặp bao nhiêu lần rồi nên xử lý rất nhanh, vèo một cái đã xử lý tiên thú sạch sẽ và thu thập lại hết thảy vật liệu có tác dụng.

Đi săn tiên thú là chủ ý của Trần Tịch, vừa để rèn luyện thực lực của mọi người cũng vừa để lo lắng cho chuyện tương lai.

Cuộc sống bây giờ của bọn họ cũng coi như không tồi, nhưng một ngày nào đó bọn họ sẽ phải rời đi địa phương này. Một khi đã nhất định phải rời đi thì phải tính toán cho kỹ chuyện tương lai sau này, nhưng dù là tu luyện để tự bảo vệ mình hay xây dựng thế lực thì đều không tránh khỏi có liên quan đến Tiên thạch. Mà Đầm Lầy Sương Đỏ (Hồng Vụ Chiểu Trạch) này dù hung hiểm nhưng cũng một nơi ẩn chứa tài phú khổng lồ, chỉ cần vận dụng thích đáng thì thu hoạch của bọn hắn sẽ rất nhiều.

"Đại nhân, có phát hiện! "

Một gã Tiên nô cầm một hạt châu to bằng mắt rồng đưa tới trước mặt Tiêu Thần và nói: "Đại nhân nhìn xem, đây là thứ lấy trong thi thể của đại gia hỏa kia nhưng không biết là cái gì. . ."

Đại gia hỏa mà người này nói chính là con Hồng Ban Kim Bối Chu đầu đàn bị bọn họ phân thây lúc nãy.

Tiêu Thần nhận hạt châu để ước lượng thì chỉ cảm thấy bên trong tràn ngập một cỗ khí tức cuồng bạo mà thần thức khó có thể thẩm thấu vào. Nhóm người bọn hắn săn bắn không ít tiên thú nhưng đây vẫn là lần đầu tiên phát hiện thứ như này, trước kia bọn hắn chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy trong xác những tiên thú khác.

"Lão Trần, ngươi thấy sao? "

Tiêu Thần hỏi Trần Tịch, người sau cầm lấy hạt châu nhìn nhìn rồi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết đây là cái gì nhưng chắc là thứ tốt. Con nhện quái kia cũng không đơn giản, vừa rồi bị trọng thương như vậy mà còn không chết, so với tiên thú trước kia chúng ta gặp được thì cường đại hơn nhiều, trước tiên cứ thu lại, nói không chừng sau này lại có tác dụng."

"Ừ."

Tiêu Thần thu hồi hạt châu rồi ánh mắt lại dừng ở trên người đám người Phong Thần Ỷ Mộng.

"Tiêu Thần, theo ngươi nên xử lý những người này như thế nào? "

Nguyên Minh Tử đi đến bên người Tiêu Thần, người sau liếc nhìn rồi nói: "Có gì mả phải xử lý, hỏi cho rõ lai lịch, lưu lại thứ cần dùng rồi sau đó hủy thi diệt tích thôi, chẳng nhẽ còn phải nuôi bọn họ và mời bọn họ ăn uống ư."

Hủy thi diệt tích?! Sát tính thật nặng!

Đối với cách nói giết người như uống nước của Tiêu Thần thì chẳng những mọi người không bài xích mà ngược lại còn lộ ra vẻ phấn khởi.

Ngẫm lại cũng đúng, bọn họ có thể sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt tại Đầm Lầy Sương Đỏ thì đã sớm tôi luyện ra một tâm tính sắt máu nên tất nhiên sẽ không sinh ra chút đồng tình cùng cảm thông nào với địch nhân. Tuy những người trước mắt này không phải là địch nhân nhưng bọn họ lại có cừu hận theo bản năng đối với Tiên Sĩ.

Hàn quang trong mắt Nguyên Minh Tử lóe ra, chỉ chờ Trần Tịch gật đầu thì hắn sẽ không chút do dự hạ sát thủ tàn nhẫn.

"Giết sao? "

Trần Tịch nghĩ ngợi rồi phát hiện Tiêu Thần nói rất đúng.

Nhóm người này chắc là thương đội của gia tộc nào đó, chẳng qua từ quy mô mà nhìn thì có thể khẳng định là gia tộc không lớn, thực lực kém cỏi đến mức ngay cả Thiên Tiên cũng không có.

Đúng vậy, mấu chốt chính là chỗ này. Không có Thiên Tiên nghĩa là không có Tiên Chủng, mà người như vậy đối với bọn họ mà nói thì không chút tác dụng nào, còn không bằng giết sạch cho nhanh.

"Nhưng cứ giết như vậy thì thật là rất đáng tiếc ."

Trần Tịch thuần túy là loại người vắt cổ chày ra nước, nếu chưa lấy được dù chỉ một chút chỗ tốt cuối cùng thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Không còn cách nào khác a, hiện tại nhóm người bọn họ nghèo khổ đến phát điên rồi, cứ nhìn trên người bọn họ thì thấy ngay một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng chưa có. Huống chi, Tiên thạch mang đi từ mỏ quặng Tiên Nô đã dùng gần hết rồi, nếu không tìm ra biện pháp thì những ngày sau sẽ rất khó sống.

"Tiêu Thần, mập mạp. . ."

Giọng nói Trần Tịch đột nhiên hơi nặng nề: "Ngươi nghĩ sau này chúng ta nên làm gì bây giờ? "

"Sau này ư? "

Tiêu Thần rùng mình còn Nguyên Minh Tử trầm mặc.

Không phải bọn họ không nghĩ về tương lai mà là không dám.

Thoát khỏi sự trói buộc của ba đại tiên tông không có nghĩa là bọn họ có thể sống thoải mái theo ý mình. Tiên Giới to lớn nhưng không có nơi nào để Tán Tiên có thể sống yên ổn, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện hùng bá một phương mà chỉ muốn sống thoải mái, muốn tự do thực sự cho nên bọn họ phải đấu tranh. Chỉ có điều, tự do chưa bao giờ thuộc về bọn họ.

Có đôi khi, còn sống cũng là một điều xa xỉ.

"Hiện tại chúng ta quá yếu, mặc dù đi ra ngoài thì có thể làm gì chứ? "

Trần Tịch nhìn mọi người xung quanh và nói với vẻ chua xót: "Chúng ta là Tiên nô, vận mệnh đã quyết định chúng ta chỉ có thể bị người khác áp bức, làm nô lệ, làm tỳ nữ. Một khi đã như vậy thì việc gì chúng ta phải rời đi nơi này? Ít nhất ở trong này sẽ không ai bắt chúng ta làm nô lệ. . . Đúng vậy, Đầm Lầy Sương Đỏ quả thật vô cùng hung hiểm, chỉ cần sai lầm một chút thôi sẽ tan xương nát thịt nhưng cũng bởi vì như thế nên Đầm Lầy Sương Đỏ có thể thành lá chắn cho chúng ta, thậm chí lấy nó làm căn cơ để từ từ phát triển."

"Lão Trần, suy nghĩ của ngươi không sai, nhưng . ."

Tiêu Thần cũng hơi động tâm nhưng vẫn lo lắng: "Chúng ta có mấy trăm người thì biết lấy đâu ra tài nguyên để mà tu hành? Chúng ta cũng không biết luyện đan chế khí nên không thể cầm một đống vật liệu lớn mà sinh sống được? "

"Cho nên chúng ta cần lưu bọn họ lại."

Trần Tịch liếc nhìn đám người Phong Thần Ỷ Mộng, trên khuôn mặt quê mùa cục mịch lộ ra vẻ tươi cười. Tiêu Thần cùng Nguyên Minh Tử nhìn nhau, trong mắt lộ ra từng tia sáng trần trụi.

Thấy tình cảnh này, các tiên nô cảm thấy từng trận gió lạnh xẹt qua trong lòng rồi bất giác rùng mình một cái. Sau đó ai cũng nhìn đám người Phong Thần Ỷ Mộng với ánh mắt cảm thông vô cùng.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK