Trong gian phòng bên cạnh, Vân Tố lặng im nằm trên giường gỗ, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại
Lúc này, Bạch Mộc Trần và Ôn Nhã sánh vai đi đến, Tiểu Ức Khổ đi phía sau lưng hai người.
"Tiên sinh, ngươi nói để cho Khổ nhi bái sư, sao lại dẫn chúng ta tới đây? "
Ôn Nhã nội tâm tò mò , cho nên mở miệng muốn hỏi rõ ràng, chẳng lẽ chuyện bái sư của con gái mình, cùng với cô nương bị thương đang nằm trên giường đó có liên quan hay sao?
Chỉ thấy Bạch Mộc Trần khẽ vuốt cằm nói: “Hiện giờ ta không biết rõ tung tích của Cổ tiền bối, mà cô nương này chính là con gái của Cổ tiền bối, để nàng thay mặt chứng kiến lễ bái sư đi.”
"Thì ra là như vậy."
Ôn Nhã hiểu rõ ràng, cũng không có ý kiến gì cả. Chẳng qua nàng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, một người là con gái của vị đại tông sư về đan đạo, một người lại là Tán tiên vô cùng thần bí được người khác nhờ cậy, thân phận hai người này tuyệt đối không đơn giản chút nào!
“Khổ nhi, còn không nhanh chóng tiến lên hành lễ.”
Ôn Nhã để cho Tiểu Ức Khổ đi tới trước giường, quỳ xuống.
Nhận được truyền thừa, ân trọng như núi, thân làm đệ tử tất nhiên phải dập đầu hành lễ. Một ngày làm thầy, suốt đời là cha, kể cả là thế tục nơi hạ giới hay tiên sĩ nơi tiên giới, người không biết tôn sư trọng đạo, vĩnh viễn sẽ bị người đời phỉ nhổ.
"Vân Tố cô nương "
Bạch Mộc Trần hướng về phía Vân Tố đang hôn mê mà nói: "Tại hạ nhận được đại ân của Cổ tiền bối, lại chưa thể báo đáp được gì, bởi vậy chỉ có thể cố gắng tìm một vị đệ tử có tư chất thượng giai, vì Cổ tiền bối kế tục truyền thừa. Hiện nay không biết tung tích của Cổ tiền bối ở nơi nào, cho nên hi vọng Vân Tố cô nương thay mặt người để chứng kiến lễ bái sư này, mong Vân Tố cô nương chớ nên trách tội.”
Hơi dừng một chút, Bạch Mộc Trần chuyển qua phía Tiểu Ức Khổ, vẻ mặt nghiêm nghị mà nói: “Cổ tiền bối cũng không phải người cổ hủ, hoàn cảnh trước mắt, mọi thứ đơn giản là được, ta tin tưởng Cổ tiền bối có biết cũng sẽ không trách tội. Vậy bây giờ, mời tiểu thư dập đầu hành lễ với Cổ tiền bối ba lần đi.”
“Vâng, đệ tử Ức Khổ, hôm nay bái nhập thành môn hạ của sư tôn, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, mâu thân và đại thúc…”
Tiểu Ức Khổ dứt lời, vẻ mặt đầy thành kính bái lạy.
Một lạy, đại biểu sự tôn trọng đối với sư trưởng…
Hai lạy, đại biểu cho việc tiếp nhận truyền thừa…
Ba lạy, đại biểu cho trách nhiệm đối với tương lai…
Mặc dù tiểu cô nương này không biết tên của sư tôn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự tôn trọng sư trưởng của nàng.
Sau đó, Bạch Mộc Trần đi tới trước mặt Tiểu Ức Khổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm ở mi tâm của nàng.
"Tiểu thư, bộ « Thảo Mộc Tập » này chính là tâm huyết cả đời của Cổ Thiên Hành tiền bối , hiện tại ngươi cố gắng tập trung tinh thần , ta sẽ dùng phương pháp chú linh quán đính để đem điển tịch này truyền lại cho ngươi..."
Vừa dứt lời, chỉ thấy tâm linh của Bạch Mộc Trần khẽ lóe lên, hóa thành một luồng linh quang tích tụ trên hai đầu ngón tay.
Huyền quan khai dung…tâm tức tương y… giai bản tĩnh định …hư tâm an thần… thần khí tương chú … thiên minh trung hĩ... chu thiên hỏa phù... miên miên bất tuyệt...
(Đại khái là khai mở tâm thần, tâm khí tương thông, an định tâm thần, linh khí ngưng tụ, vận chuyển một vòng, liên miên không dứt)
Trúc trắc, ảo diệu, huyền bí, uyên bác.
Từng ký hiệu màu vàng, từ đầu ngón tay của Bạch Mộc Trần ngưng tụ, rót vào mi tâm của tiểu Ức Khổ, làm nàng cảm nhận được sự thống khổ.
“Hư vô mờ ảo, khẽ điểm là thông suốt… Đây chính là phương pháp chú linh quán đính hay sao?!”
Cho dù Ôn Nhã đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một màn trước mắt này quả nhiên quá mức rung động.
Chú linh quán đính là một loại thần thông bí thuật, chỉ có bậc đại trí mới có tư cách thi triển bí thuật này. Từ nhỏ Ôn Nhã đã từng nghe các vị trưởng bối nhắc tới, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến điều đó.
Trong giây lát, trong lòng Ôn Nhã sinh ra một dự cảm mãnh liệt, giống như quyết định của mình lúc này thật chính xác. Có một nhân vật như vậy chiếu ứng, con gái mình chắc chắn sẽ có một ngày thành tài.
…..
Đầm lầy sương đỏ, dọc theo Hồng Diệp Lâm.
Lúc này, một đội ngũ đang chậm rãi di chuyển ở giữa rừng, cầm đầu chính là Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử đám người.
"Vũ bá, ngươi nghĩ như thế nào? "
"Đại tiểu thư, ngươi thực sự quyết định hợp tác với những người này hay sao? "
"Vũ bá, ngươi nghĩ hiện giờ chúng ta có lựa chọn nào khác ư? Đám người này quả thật là một đám côn đồ a, không thể hi vọng bọn chúng nổi lòng thương xót mà tha cho chúng ta. Ta khẳng định, nếu không phải chúng ta còn có điểm có thể lợi dụng, chỉ sợ bọn chúng đã diệt trừ chúng ta lâu rồi. Hừ!”
Trong đội ngũ, đám người của , Phong Thần Ỷ Mộng và Vũ bá bị áp giải đi về phía trước, chung quanh bọn họ là một đám Tiên nô hung thần ác sát.
Mấy ngày vừa qua, tiếp xúc nhiều hơn với đám người của Tiểu Thần, Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy rung động càng nhiều. Vốn dĩ trong ấn tượng của nàng, Tán tiên chỉ là một đám nô bộc, một đám người yếu ớt để mặc cho kẻ khác giết chết, bọn họ không có tự do, lại càng không có bất cứ một quyền lợi gì…Nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến đám Tiên nô này sử dụng thủ đoạn vô cùng tàn bạo, nghiền nát từng con từng con Tiên thú, nhận thức của nàng dường như hoàn toàn sụp đổ.
Rõ ràng chỉ là tiên phù cấp một, vì sao trong tay đám Tiên nô này, xuất thủ xuất thần nhập hóa, uy lực mạnh mẽ vô cùng?
Rõ ràng chỉ là một đội ngũ không hề có kỷ cương, luật lệ, vì sao bọn họ có thể phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, không có nửa điểm sai sót?
Rõ ràng chỉ là một đám người yếu ớt , vì sao bọn họ có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường hãn như vậy?
Nếu chỉ là một đối một, Phong Thần gia tùy ý để một tên hộ vệ xuất thủ, cũng có thể dễ dàng đem bọn họ đánh cho tan tác, nhưng nếu nói đến chiến đấu tập thể, Phong Thần Ỷ Mộng cũng hiểu rõ thế nào là tuyệt vọng.
Mấy chục con Nhị phẩm Tiên thú, bị mấy trăm Tiên nô này phục kích, giống như một đám đậu phụ dễ dàng bị bóp nát, nhanh chóng bỏ trốn khắp nơi.
Mỗi lần tưởng tượng lại cảnh hàng trăm đạo phong mang sắc bén cắt lên người Tiên thú, sắc mặt của nàng trắng bệch, cả người không lạnh mà run.
Rơi vào tay đám côn đồ như thế, đám người Phong Thần Ỷ Mộng làm sao còn có dung khí mà phản kháng.
Sự thật đã chứng minh, một đám thương nhân bình thường gặp phải một đám hung đồ tàn bạo như thế, cũng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện phản kháng làm gì. Phương pháp để thoát khỏi tình huống như vậy cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là thỏa hiệp, chấp nhận vị thế thấp hơn mà thỏa hiệp.
Vũ bá cũng hiểu rõ được đạo lý này, nhưng bảo hắn làm sao có thể chấp nhận đây! Hắn vốn là một người từng trải, lăn lộn trải nghiệm biết bao sóng gió, chết đối với hắn không có gì đáng sợ, nhưng Phong Thần Ỷ Mộng còn rất trẻ, nàng không thể chết ở nơi này. Bởi vậy ngoại trừ thở dài không cam lòng, hắn còn có thể làm gì được!
Người già, suy nghĩ nhiều, lo lắng lại càng nhiều hơn.
Có lẽ đúng như đám người Trần Tịch đã nói, tình huống hiện tại đã là xấu nhất rồi, làm sao có thể xấu hơn được nữa? Nếu hai bên có thể hợp tác với nhau thật tốt, tất nhiên là cục diện hai bên đều có lợi, nói không chừng còn là cơ hội để Phong Thần gia quật khởi.
Chỉ với một tia hi vọng, Phong Thần Ỷ Mộng và Vũ bá tìm đến đám người của Tiểu Thần, biểu đạt rõ suy nghĩ của mình.
Do đó, dưới sự chủ đạo của Tiểu Thần và Trần Tịch, hai bên đã định ra một loạt những điều ước hợp tác. Mà Phong Thần Ỷ Mộng và Vũ bá chỉ có thể âm thầm rơi lệ, bộc lộ ra tâm tình vô cùng đau khổ trầm thống của mình.
Nhân cơ hội này, Tiểu Thần cũng điều tra tình huống bên ngoài một chút, nhất là tin tức về ba Đại Tiên Tông cùng với “Cổ Trần”.
Sự kiện khoáng nô ở dãy núi Thiên Uyên nổi loạn, không mảy may gây ra tổn thất gì tới ba Đại Tiên Tông. Nhưng hành vi của bọn họ tạo cho đối phương không ít phiền toái, đặc biệt là công pháp giúp Tán tiên tu luyện lưu hành khắp nơi, giống như lén đâm cho đối phương một nhát. Chuyện này làm đám người của Tiểu Thần vui mừng không dứt, bọn họ chính là những người vô cùng căm hận những Tiên Tông này.
Chỉ tiếc rằng, sau sự kiện ở khoáng trường, vẫn không có một chút tin tức nào liên quan tới “Cổ Trần”.
Không có tin tức gì cũng chính là một tin tức tốt, ít nhất việc này nói rõ “Cổ Trần” không bị ba Đại Tiên Tông bắt giữ.
Đám người Tiểu Thần cũng chỉ cầu mong như vậy.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK