Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người vừa đến là một lão giả mặc áo đen, dù nói là một lão giả, nhưng trên mặt không có nửa điểm già nua, trái lại lại mang theo vài phần anh khí, tràn đầy sức sống.

Nam Môn Vệ Quặc, vốn là Đại trưởng lão đời thứ tư của Nam Môn thị tộc, tu vi đã đạt tới Thất phẩm Thiên Tiên. Trong lịch sử của Nam Môn thị tộc trải dài mấy ngàn năm, hắn được xem là một trong những người có thiên tư trác tuyệt nhất, là một người có hi vọng có thể đột phá bình cảnh của Cửu phẩm Thiên Tiên, kế thừa vinh quang của tổ tiên đời thứ nhất.

Tính cách của người này rất trầm ổn, hơn nữa tuyệt đối trung thành với thị tộc, giống như tên gọi của hắn, “Vệ Quặc” chính là ý chỉ luôn luôn thủ hộ cho gia tộc, tuyệt đối không để kẻ nào ức hiếp. Hơn nữa chính bởi sự tồn tại của hắn, Nam Môn thị tộc mới có thể trấn áp những gia tộc khác , vững vàng ở vị trí thị tộc đứng đầu của dãy núi Cảnh Lan.

“Đệ tử bái kiến lão tổ.”

Sau khi Nam Môn Tiêu Viễn làm lễ bái kiến, chủ động tránh sang một bên, mời lão giả này ngồi ở vị trí thủ tọa, còn chính mình đứng ở bên cạnh. Thấy Gia chủ cũng đã đứng dậy, Nam Môn Chính Đình và Nam Môn Vô Song cũng không tiện ngồi xuống, liền đứng thẳng ở vị trí của chính mình.

Đợi cho lão giả ngồi xuống, Nam Môn Tiêu Viễn mới nói: "Lão tổ, người cảm thấy Bạch Mộc Trần này là người như thế nào? "

“Người này không tầm thường chút nào.”

Nam Môn Vệ Quặc trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: "Từ khi hắn mới đặt chân lên Vọng Thiên Phong, lão phu đã quan sát hắn, người này làm việc cẩn thận phi thường, từ bên ngoài quan sát cũng khó có thể nhận ra một điểm gì khác biệt. Nhưng lão phu để ý, nha đầu Cung Tuyết kia không hề đưa lệnh bài thông hành qua cấm chế cho hắn. Như vậy người này có thể cứng rắn chống cự được lực lượng của cấm chế ở Vọng Thiên Phong.”

"Cái gì!? "

Ba người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh hãi, lông mày nhíu lại.

Cấm chế của Vọng Thiên Phong từ xưa tới nay là thủ đoạn cực mạnh của Nam Môn thị tộc, cho dù bình thường ít khi kích hoạt cấm chế, nhưng uy lực của nó tuyệt đối không thể coi thường được. Vậy mà hiện tại có người nói, một Tiên nô nho nhỏ có thể cứng rắn chống cự áp lực của cấm chế mà bước lên đỉnh núi, đây quả thật giống như là sỉ nhục cùng đùa giỡn, đồng thời cũng là tín hiệu cảnh báo sự nguy hiểm.

Nếu không phải do chính miệng Nam Môn Vệ Quặc thừa nhận , Nam Môn Tiêu Viễn không bao giờ tin đó là sự thật được.

“Lão nhị, chuyện này quan trọng như thế, tại sao Cung Tuyết chưa hề nhắc tới?”

Nam Môn Tiêu Viễn quay đầu nhìn về phía Nam Môn Chính Đình, quát hỏi. Người này chỉ có thể cười khổ một cách bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy oan ức vô cùng. Làm sao hắn có thể đoán được phu nhân của mình nổi điên gây ra những chuyện gì được. Hơn nữa càng đáng giận hơn, ngươi đã thấy mọi chuyện như thế, nhưng lại chẳng nói với ai một tiếng nào!

“Ai! Thôi, chuyện này để lúc khác hãy nói.”

Nam Môn Tiêu Viễn cũng hiểu rõ sự khó xử của huynh đệ của mình, dù sao Cung Tuyết cũng là đệ tử của Thái Nhất Tông, mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng thân phận như thế, đừng nói là Nam Môn Chính Đình, cho dù Gia chủ như Nam Môn Tiêu Viễn cũng không dám chỉ trích nặng lời.

“Lão tổ, vậy người thấy Bạch Mộc Trần này có thực lực ra sao?”

Nam Môn Vô Song đột nhiên mở miệng hỏi, mà đây cũng là vấn đề tất cả mọi người đều muốn biết.

Bọn họ đoán thực lực của Bạch Mộc Trần dù mạnh mẽ đi nữa, nhiều nhất cũng là Cửu phẩm Chân Tiên mà thôi, hơn nữa nghe nói hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, lúc ở đấu nô trường chẳng qua là bộc phát ra sức mạnh nhất thời mà thôi. Tiên nô như thế, thực lực không quá cao, sử dụng dễ dàng, hơn nữa cũng không phải lo hắn sẽ gây ra chuyện gì, bởi vì bọn họ có đầy đủ thủ đoạn để chế phục đối phương.

Nhưng hiện giờ phán đoán kỹ càng, tất cả dường như chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi.

“Thực lực của hắn sao, khó mà nói rõ.”

Sắc mặt của Nam Môn Vệ Quặc có chút nghiêm trọng, nói: “Tu vi của hắn cũng tạm được, nhưng thần thức của hắn thì mạnh mẽ phi thường. Lúc ta thử quan sát hắn, phát hiện thần niệm của hắn thoáng rung động một chút ,như vậy hắn cũng biết được sự có mặt của lão phu. Nếu như phải động thủ, tất nhiên hắn không thể thắng được lão phu, nhưng lão phu muốn chế trụ được hắn, cũng không dám đảm bảo thành công tuyệt đối. Hơn nữa, lão phu chưa từng chứng kiến hắn thi triển thủ đoạn của mình, khó mà phán đoán chính xác thực lực của hắn được.”

"Này "

Nghe lão giả này đánh giá , ba người cảm thấy nội tâm trở nên trầm trọng.

Nam Môn Vệ Quặc là một vị Thất phẩm Thiên Tiên đường đường chính chính, ngay cả hắn cũng nói khó có thể chế trụ hoàn toàn, những người khác chẳng phải càng không có khả năng hay sao. Có thể cường lực chống cự cấm chế của Vọng Thiên Phong, điều này nói rõ Bạch Mộc Trần có năng lực để ra vào nơi này.

Có thể dùng một chiêu đánh chết một vị Cửu phẩm Thiên Tiên, cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể giết chết bất cứ ai trong ba người bọn họ.

Vừa rồi …. Gần như vậy …. Nếu quả thật hắn muốn liều mạng mà nói….

Nam Môn Tiêu Viễn càng nghĩ càng cảm thấy lạnh hết sống lưng. Đồng thời hắn cảm thấy rất may mắn vì mình không có hành động quá khích nào, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

“Thật ra…”

Khẽ dừng một chút, Nam Môn Vệ Quặc lãnh đạm nói: “Ta nói hắn không tầm thường, cũng không phải bởi nguyên nhân như thế. Theo ta được biết, tuổi thật của người này chỉ có ba trăm bốn mươi. Mà tiên lịch đã trải qua hàng trăm triệu năm qua, ta chưa từng nghe ai nhắc tới, người có số tuổi như thế đã có thể vượt qua được Tán tiên kiếp cả. Cho dù là La Hạo Nhiên đứng đầu trong Tán tiên, cũng không thể có tài năng phi thường như thế. Không chừng sau này, thành tựu mà hắn đạt được còn vượt xa so với La Hạo Nhiên ấy chứ! ”

Nam Môn Chính Đình cảm thấy không phục nói: “Lão tổ, không phải Chính Đình không tin lời người nói, nhưng có phải có chút phóng đại quá mức hay không chứ. Ta đoán là hắn may mắn gặp được một chút kỳ ngộ, nên mới có thành tựu như thế mà thôi.”

“Ba trăm bốn mươi tuổi đã có thể vượt qua Tán tiên kiếp, ngươi cho rằng hắn chỉ dựa vào may mắn hay sao?”

Nam Môn Vệ Quặc phất tay áo nói: “Không cần biết là hắn có gặp được kỳ ngộ hay không, nhưng thực sự là hắn đã vượt qua được Tán tiên kiếp, ví dụ như Hồn kiếp, nếu không phải có nghị lực tôi luyện trong sinh tử, làm sao có thể vượt qua được chứ. Trong đám Tiên nô của Nam Môn thị tộc chúng ta, người đi độ kiếp cũng không hề ít, nhưng trừ Nhạc Mục ra, tất cả những người khác đều chết dưới Tán tiên kiếp.”

“Lão tổ, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Nam Môn Tiêu Viễn nghiêm mặt, mọi chuyện cũng đã xảy ra, trước mắt cần thiết nhất chính là giải quyết vấn đề như thế nào.

"Làm gì bây giờ? "

Nam Môn Vệ Quặc cũng ngưng trọng cười nhạt nói: “Theo ý kiến của lão phu, mọi chuyện cứ để tự nhiên đi. Hắn là Tiên nô, muốn sinh tồn độc lập ở trong Tiên giới cũng chẳng dễ dàng gì, lựa chọn tốt nhất chính là phụ thuộc vào một thế lực nào đó. Nếu hắn đã nguyện ý ở lại nơi này, lẽ nào chúng ta lại không dám nhận lấy hắn?”

“Lão tổ nói rất đúng, hiện tại là lúc chúng ta rất cần người, cũng không cần để ý trong lòng hắn còn có tính toán gì không, chỉ cần có thể lợi dụng một cách hợp lý, hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho Nam Môn thị tộc chúng ta.”

Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đồng thời cũng đang tính toán phương thức để thu phục Bạch Mộc Trần.

Nam Môn Chính Đình lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Lão tổ, người cảm thấy lời nói của Bạch Mộc Trần này có thể tin tưởng được mấy phần?”

“Là thật hay là giả, thực sự quan trọng tới thế sao?”

Nam Môn Vệ Quặc lơ đễnh nói: "Nếu như hắn nói thật, chẳng lẽ chúng ta sẽ đem người bắt trói hắn lại? Nếu như hắn nói dối, chẳng lẽ chúng ta có thể đi tới phía đông Phượng Lân để chứng thực hay sao?”

Nam Môn Tiêu Viễn cũng nhận ra vấn đề này, nhíu mày nói: “Vậy chẳng phải đang nói, không cần biết là thật hay là giả, chúng ta cũng không thể kiểm chứng được lời hắn nói là đúng hay sai sao, biết đâu hắn tự bịa ra cho mình một thân phận thì sao!”

"Không không không."

Nam Môn Vệ Quặc lắc đầu nói: "Bản thân ta cảm thấy hắn nói thật, ít nhất là về lai lịch của hắn, cũng một phần do tin tức này khó lòng chứng thực, hắn cũng không cần phải bịa ra một chuyện có liên quan tới Tam đại tiên tông, tự nhiên lại gây ra hiềm khích khiến người khác nghi ngờ làm gì. Tình huống như vậy, hắn đã nói rõ hắn từng ở dãy núi Thiên Uyên, hơn nữa cũng đã tham dự vào cuộc tạo phản này, như vậy cũng giải thích được lý do tại sao hắn chấp nhận ở lại nơi đây… Các thế lực của Tiên giới trước giờ đều thống nhất ăn ý trong việc xử lý những Tiên nô phản bội, một khi thân phận của hắn bị bại lộ, hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.”

“Vậy theo như người nói, có thể sử dụng người này, bất quá phải cẩn thận một chút.”

Nam Môn Tiêu Viễn khẽ vuốt cẳm, cảm khái nói: “Đáng tiếc người này một lòng trung thành với mẹ con Ôn Nhã, cũng không toàn tâm toàn ý cống hiến cho Nam Môn thị tộc chúng ta.”

Nam Môn Vệ Quặc cười nói: "Chuyện này cũng không sao, chỉ cần mẹ con Ôn Nhã là người của Nam Môn thị tộc là được. Mà muốn thu phục người này, chỉ dựa vào hai chữ “ân uy” sợ rằng khó có thể thành công được, có đôi khi nên dựa vào một chút nhân tình… Thật ra, vấn đề khúc mắc đều ở trên người của hai mẹ con nàng. Ban đầu chỉ vì lấy đại cục làm trọng, mới để cho bọn họ gặp nhiều uất ức. Mọi chuyện hiện tại cũng đã qua rồi, nếu vẫn đối xử với họ như thế, làm cho Tiểu Ngũ một mạch vì tìm kiếm khoáng mạch mà gặp phải bất trắc ở dưới suối vàng cũng không được yên lòng. Ngươi tự mình đi tìm Ôn Nhã nói chuyện với nàng đi!”

“Vâng, ta sẽ làm thế.”

Nam Môn Tiêu Viễn trịnh trọng gật đầu, trong lòng cũng âm thầm thoải mái.

Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Nam Môn Vệ Quặc đứng dậy đang định chuẩn bị rời đi.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn quay đầu lại nói: “Nghe nói có người ngộ ra được một bộ công pháp cho Tán tiên, ngươi đi thăm dò một chút, tiện thể tìm một bộ về nghiên cứu xem sao. Mặt khác, mua thêm vài Tiên nô, cũng có lúc cần dùng đến. Nếu thật sự có công pháp cho Tán tiên, các thế lực khắp nơi sẽ đại loạn, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước một chút thì hơn.”

Nam Môn Tiêu Viễn khẽ ngây người, sau đó mới giật mình tỉnh lại và nói: “Ta ở Thiên Vi Phủ cũng từng nghe tiểu muội nhắc tới, Thiên Cứu Phủ dường như đang chuẩn bị có hành động, một khi hai bên xung đột, sợ rằng dãy núi Cảnh Lan cũng không thể an bình được.”

“Phải, trường phong ba ở dãy núi Cảnh Lan cũng chưa dập tắt được.”

Nam Môn Vệ Quặc mang theo vẻ mặt sầu lo mà rời đi, đám người Nam Môn Tiêu Viễn cũng tự đi làm việc của riêng mình.


Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK