Trong nhà chia làm ba gian, bố cục đơn giản , trang trí mộc mạc . Chỉ bất quá , rất nhiều chỗ trồng thêm tiên hoa linh thảo , làm cho khung cảnh có phần thanh nhã.
Sau khi đem “ huyết nhân ” đưa vào thiên phòng , hai mẹ con liền quay lại phòng khách .
……
Trầm mặc trong chốc lát , Tiểu Ức Khổ cúi đầu nói :“ Mẹ , người đang tức giận sao? ”
“ Nói đi , bây giờ ngươi định làm như thế nào ? ”
Ôn Nhã chỉ bình tĩnh nhìn nữ nhi của mình , thủy chung không có một lời trách cứ nào.
Tiểu Ức Khổ khăng khăng nói :“ Khổ Nhi thấy người đó bị thương quá nặng, nên mới quyết định đem hắn về chữa trị, xin mẹ đừng nóng giận . ”
“ Ngươi ……”
Ôn Nhã vẻ mặt buồn thiu nói :“ Ai ! Mẹ đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần , lòng người khó đoán …… Phụ thân ngươi cùng các vị trưởng bối đã chết như thế nào chứ ? Những thứ được gọi là tộc nhân kia đối xử với chúng ta ra sao ? Năm đó những điều ta dạy ngươi chẳng lẽ ngươi đã quên hết ? Ngươi tùy tiện đem một người xa lạ về nhà , vạn nhất hắn là người xấu thì sao? Hoặc giả hắn đang bị cừu nhân đuổi giết thì sao ? Đến lúc đó chỉ sợ tổn hại đến chính mình . ”
“ Mẹ , ta …… ta xem hắn không giống người xấu . ”
Tiểu Ức Khổ nhỏ giọng phản bác , càng cúi đầu thấp hơn.
Ôn Nhã nhíu mày một cái , lạnh lùng dạy dỗ :“ Biết người biết mặt nhưng không biết lòng , người tốt người xấu dựa vào mắt thường có thể phân biệt được sao ? Năm đó tại thời điểm chúng ta cường thịnh , chung quanh chẳng phải toàn những gương mặt hòa ái thân thiện , nhưng sau khi chúng ta thất thế , ngươi xem có phải chung quanh toàn những gương mặt âm hiểm độc ác. ”
Tiểu Ức Khổ hồi tưởng lại quá khứ , ánh mắt có chút ướt át , chần chừ nói :“ Mẹ , người nọ không giống như vậy , hắn …… hắn và Nhạc gia gia cùng là một dạng , đều là tiên nô . ”
“ Hừ , tiên nô thì không phải người xấu sao ? ”
Ôn Nhã lớn tiếng phủ nhận , tuy nhiên vẻ mặt lại hòa hoãn không ít .
Tiểu Ức Khổ trong miệng “ Nhạc gia gia ” , chính là quản gia của phụ thân nàng , hơn nữa còn là một vị Nhị kiếp Tán tiên , chẳng những tuyệt đối trung thành với Nam Môn thị tộc , lại còn hết mực yêu quý nàng, đáng tiếc tại nhiều năm trước không vượt qua được Tam kiếp mà chết đi , làm nàng vô cùng thương tâm .
Ôn Nhã đối với tiên nô cũng không có thành kiến gì, cũng không thấy một tiên nô nho nhỏ có thể làm gì được mình , bất quá hắn trong lòng thủy chung có một chút nghi ngờ , “ huyết nhân ” kia đến tột cùng thì xuất hiện như thế nào , rõ ràng thân là Tán tiên, bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống , quả thật là một kỳ tích .
……
Trầm ngâm trong giây lát , Ôn Nhã mới nói :“ Khổ Nhi , vậy ngươi muốn xử lý người nọ như thế nào? ”
“ Mẹ , ta ……”
Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu lên , cổ lấy hết dũng khí nói :“ Mẹ , người cũng đã mang về , chúng ta cho hắn tạm thời ở trong nhà đi , hơn nữa thương thế của hắn nặng như vậy , cũng hại không được chúng ta , nếu như mẹ không yên lòng , đợi hắn tỉnh dậy sẽ bảo hắn rời đi . ”
“Cái con tiểu nha đầu nhà ngươi , thật không để cho người khác yên tâm chút nào . ”
Ôn Nhã gật đầu một cái rồi mới nói :“ Ai ! Được rồi , lần này tha cho ngươi một lần , nếu như nha đầu ngươi sau này còn tùy tiện làm thế, ta sẽ thực sự nổi nóng đấy . ”
Tiểu cô nương nghe thấy vậy , khuôn mặt lập tức lộ rõ vẻ mừng rỡ :“ Ta biết mẹ sẽ không nổi nóng mà , mẹ là tốt nhất , a a a !”
“ Cái con quỷ tinh linh này !”
Ôn Nhã tức giận ôm lấy nữ nhi , vuốt ve một hồi.
……
Hai mẹ con nói chuyện với nhau , từng chữ một đều truyền tới bên kia bức vách .
Đang nằm trên giường , “ huyết nhân ” tựa hồ nghe được hết mọi chuyện , mí mắt hơi rung động mấy cái .
Có được bao nhiêu người , có thể trải qua tang thương mà không đổi, có được bao nhiêu người , có thể chịu đựng khó khăn mà bất biến.
“ Xích tử như ngọc , thuần nhã băng tâm . ”
(Ý nói nội tâm chất phác ,thành thực, hết long…)
Đây chính là ấn tượng của Bạch Mộc Trần đối với tiểu cô nương kia.
Không sai , “ huyết nhân ” giờ phút này đang nằm ở trên giường chính là Bạch Mộc Trần .
Ngày đó sau khi Bạch Mộc Trần bị cuốn vào hỗn loạn gió lốc , hắn vốn cho rằng chính mình chắc chắn sẽ chết , không ngờ tại thời điểm mấu chốt,「 Thần Bí Ngọc Phiến 」 lại lần thứ ba xuất hiện, lan tỏa ra một tia màu đen bao phủ toàn thân hắn , cứu sống tính mạng của hắn .
Trải qua một phen trắc trở , Bạch Mộc Trần lại gặp phải một đạo khí lưu khác , hai phía chạm vào nhau , trực tiếp đem hắn quăng ra khỏi vực sâu không gian , rơi vào Hắc Phong Nhai .
Mặc dù bây giờ Bạch Mộc Trần không hề nguy hiểm tới tánh mạng , nhưng hiện tại thương thế của hắn quá nặng , thân thể gần như hỏng mất, căn bản không thể động đậy được, cũng may thần thức của hắn đã tạm thời thanh tĩnh , có thể cảm nhận được mọi việc phát sinh chung quanh .
……
Nhớ lại ba trăm năm đã qua , đây là lần thứ ba Bạch Mộc Trần đến trước bờ vực tử vong .
Tại phàm giới độ kiếp, tại quáng trường thiêu đốt linh hồn, tại vực sâu rơi vào hỗn loạn gió lốc.
Đối với một người đã trải qua ba lần đối mặt với tử vong mà nói , tâm trí Bạch Mộc Trần sớm đã vững như bàn thạch, tựa hồ không có gì có thể dao động tâm tư của hắn . Vậy mà hành động của tiểu cô nương lại làm cho tâm trí dường như đã đóng băng ấy xuất hiện từng vết nứt .
Sinh mạng rất trân quý sao ?
Dĩ nhiên rất trân quý !
Như vậy , mỗi người đều yêu quý sinh mạng của chính mình sao ?
Đó là chuyện đương nhiên !
Ở trên thế gian này , có lẽ không ít người đều cảm thấy yêu quý sinh mạng, trân trọng sinh mạng, nhưng tại lúc có một sinh mạng sắp sửa biến mất trước mắt của họ , có người lựa chọn đứng nhìn, có người lựa chọn im lặng , có người lựa chọn giễu cợt , lại còn có người lựa chọn tàn nhẫn.
Những người này , chỉ coi trọng ích lợi và sinh mạng của chính mình , lại không hề quan tâm tới sự sống và cái chết của người khác , bọn họ không phải những người chân chính biết quý trọng sinh mạng .
So sánh ra , tại thời điểm tiểu cô nương ra tay trợ giúp Bạch Mộc Trần không có quá nhiều suy nghĩ , lại càng không tồn tại bất cứ mục đích hay động cơ nào , chẳng qua là đơn thuần cứu giúp một sinh mạng đang đứng trước bờ vực tử vong . Chính bởi vì sự đơn thuần này mới biểu lộ được tâm tính đáng quý biết bao.
Thiên địa sinh dưỡng vạn sinh linh , sinh mạng vốn không nhan sắc .
Chỉ cần hiểu được cảm ơn , hiểu được quý trọng , hiểu được bao dung , vậy mới có thể hiểu được ý nghĩa của sinh mạng.
Đúng vậy , Bạch Mộc Trần vô cùng cảm kích , cũng vô cùng cảm động .
Nhớ tới sự quan tâm của Cổ Thiên Hành , nhớ tới tình cảm của đám người Tiểu Thần , lại càng nhớ tới nhiệt huyết của hàng ngàn quáng nô , xem ra tiên giới cũng không hẳn chỉ có lạnh lùng cùng tàn khốc , còn có rất nhiều điều đáng nhớ , còn có rất nhiều thứ muốn trân trọng.
Trong lúc lơ đảng , một giọt nước mắt từ khóe mắt của Bạch Mộc Trần chảy xuống .
……
Tại vùng đất cực bắc ,nơi vạn dặm băng tuyết , khắp nơi nơi đều là một màn trắng xóa.
Mặc dù tiên giới không có bốn mùa , nhưng tại không ít địa phương khí hậu khác biệt rất lớn.
Đứng ở trên đỉnh núi , đám người Tiểu Thần đang hướng mắt nhìn về xa xăm , một cảm giác lạnh lẽo lượn lờ vây quanh bọn hắn .
Ba năm , đối với con đường tu tiên dài dằng dặc mà nói , chỉ đơn thuần như một cái chớp mắt , nhưng đối với đám người Tiểu Thần mà nói , đó là sự xoay chuyển của vận mệnh, là sự giãy giụa giữa sinh cùng tử , là sự khởi đầu cho một tương lai mới . Bọn họ dùng hết ba năm ,chạy trốn từ Thiên Uyên sơn mạch tới phương bắc , kiên trì qua chiến đấu cùng hi sinh cho tới tận bây giờ . Trải qua bao khó khan cực khổ , hôm nay phía trước bọn hắn , là một vùng ao đầm rộng lớn , bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đỏ, không khí chung quanh thật âm trầm và quỷ dị.
Không sai , đó chính là Hồng Vụ Chiểu Trạch trong truyền thuyết , một địa phương cực độ nguy hiểm .
Chỉ cần đi vào ao đầm , cho dù là Tam đại tiên tông cũng không làm gì được họ.
……
“ Con mẹ nó Thiên tôn tại thượng , chỉ cần đi qua được ao đầm , chúng ta sẽ an toàn ,Tam đại tiên tông chỉ xứng đáng hít rắm của ta , cáp cáp cáp cáp !”
Tiểu Thần giơ lên hai tay hưng phấn, trên mặt hiện rõ một nụ cười mệt mỏi .
Phía sau lung hắn truyền tới tiếng cười của đám quáng nô khác .
Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử cười khổ một tiếng , đối với tên huynh đệ thích đùa giỡn này , bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu .
Thật ra thì đối với tương lai , hai người đều không quá mức lạc quan . Sự ảnh hưởng do bạo loạn của quáng nô mang tới vẫn còn chưa biết mất, các địa phương đối với tiên nô từ nơi khác đến vô cùng bài xích , thậm chí không ít tiên sĩ vì giải thưởng của Tam đại tiên tông mà truy sát bọn hắn . Hơn nữa , Hồng Vụ Chiểu Trạch chính là vùng đất hung hiểm , bên trong hung cầm mãnh thú vô số , còn có sương mù màu đỏ ăn mòn tâm trí con người , muốn thay đổi vận mệnh thật dễ vậy sao .
Dĩ nhiên , dù khổ cực khó khăn hơn nữa, bọn họ cũng tuyệt đối không lùi bước , tuyệt đối không từ bỏ. Bởi vì ở trong lòng họ , vẫn kiên trì từng chút hi vọng, vẫn đang khích lệ tinh thần .
Lòng người tại bất tri bất giác đang dần dần trưởng thành hơn .
Sau khi đã trải qua giông bão , quay đầu lại nhìn một chút , tất cả những khổ cực gian nan đã trở thành quá khứ.
Tiến về phía trước , tiếp tục đi trên con đường dẫn tới hi vọng .
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK