Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến khi bọn người Xích Hổ rời đi, mấy người Tiểu Thần mới từ trong kinh ngạc định thần lại.

Giờ này, Bạch Mộc Trần đã thay đỗi khuôn mặt, nên chẳng ai có thể nhận ra hắn nữa.

Tiêu Thần cùng Trần Tịch đưa mắt nhìn nhau, không tùy tiện tiến lên phía trước. Trong mắt họ, đối phương lai lịch không rõ ràng, lời nói lại quá mức kinh người, không biết có mục đích gì, cho nên nội tâm đương nhiên phải cảnh giác.

“ xin hỏi, các … Các hạ là người phương nào? Tại sao lại giúp bọn ta?”.

Tiêu Thần khách khí chắp hai tay trước ngực tỏ vẻ cảm tạ, trên thực tế bọn hắn cũng xác thực cần phải cảm tạ Bạch Mộc Trần, nếu đối phương không đột nhiên xuất hiện, thì cuộc chiến hôm nay dù không chết nhưng tổn thương là điều khó tránh.

“ Tại hạ tên là Cổ Trần, Cổ trong từ “cổ lão”, Trần trong từ “hồng trần”…Về phần tại sao phải giúp các vị, bởi vì các vị đáng giá để ta giúp.".

Bạch Mộc Trần mỉm cười, ánh mắt mang theo thiện ý đảo qua từng người một. Những ngày này, hắn vẫn đi qua từng huyệt động một, nhưng mà nơi nơi đều là tuyệt vọng cùng chết lặng, điều này khiến hắn vô cùng thất vọng.

Đúng, thật sự rất thất vọng.

Với tình trạng như vậy của phần lớn quáng nô, Bạch Mộc Trần có thật sâu cảm giác vô lực. Nếu như ngay cả mình cũng buông thả cho bản thân, vậy hắn nên lấy cái gì để cứu vớt linh hồn những quáng nô này, may thay khi thấy mấy người tiêu thần chống lại cường thế lại khiến hắn cảm giác được một tia hi vọng, dù là mờ nhạt nhưng có đôi khi chính là một ngôi sao chỉ đường trong cái thế giới tối tăm này. Vì vậy, một ý nghĩ điên cuồng đang từ từ hiện lên trong đầu hắn.

" tại hạ Tiêu Thần, đa tạ Cổ huynh vừa rồi đã xuất thủ tương trợ.".

Tiêu Thần cảm giác đối phương không có ác ý, liền cung kính tiến lên bái tạ, những người còn lại cũng nhao nhao chào.

Bạch Mộc Trần nhìn một chút, trong những người này, Tiêu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử ba người này hắn tự nhiên còn nhớ rõ, lúc trước chính mình suýt nữa đã chết ở tiên nô mỏ quặng, đúng là bởi vì xuất thủ cứu ba người này. Đồng thời hắn cũng nhờ đó mà thoát khỏi trói buộc của quặng mỏ, khôi phục lại tự do, nghiêm túc mà nói, hắn cùng mấy người này còn có một phần nhân quả quan hệ.

Về phần những người khác, sau khi được Tiêu Thần giới thiệu, Bạch Mộc Trần liền biết được, những người này đều là cùng ba người Tiêu Thần bị bán vào tiên nô quặng mỏ, bởi vì không cam lòng chịu ức hiếp xảo trá, vì chung chí hướng nên họ đã cùng ba người bọn hắn tụ lại một chỗ.

"Cổ huynh, ngươi đắc tội với bọn Xích Hổ, chỉ sợ về sau sẽ rất phiền toái, chính ngươi phải cẩn thận một chút.".

Tiểu Thần tuy nhiên không cho rằng Xích Hổ có năng lực đi trả thù Bạch Mộc Trần, có thể hắn vẫn là nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Trần Tịch cũng nói: "Xích Hổ bọn hắn không coi vào đâu, bất quá kẻ đứng sau lưng bọn hắn ...".

" không sao.".

Bạch Mộc Trần nhè nhẹ gật đầu, nhưng lại không quá bận tâm.

Hắn ở Thiên Uyên Sơn Mạch hơn ba mươi năm, đối với tình hình nơi này hết thảy đều quen thuộc, những quáng nô thủ lĩnh này bên ngoài thì bá đạo cường thế , trên thực tế sau lưng chúng đều có người giật dây, chính là tam đại cự đầu ở trong quáng nô.

Thiên Kiếm Tông Hồng Vũ, Ngự Khí Tông Điền Ngọc Sơn, Thiên Huyễn Tông Hầu Vận.

Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, ba tên này chính là quân cờ dưới chân tam đại tiên tông , dùng để cân đối mâu thuẫn giữa các tiên nô, nắm giữ tất cả tin tức bên trong quáng nô, đây gọi là kế " dùng nô chế nô".

Dưới tình huống bình thường, tam đại cự đầu ít khi lộ diện, bản thân bị tam đại tiên tông khống chế, phụ trách giám sát tiến độ thu thập của quáng nô. Lúc trước, Bạch Mộc Trần thế đơn lực bạc, tự nhiên sẽ không cùng những tên đó phát sinh xung đột, nhưng hiện tại hắn đã có ý khác, không tránh khỏi cùng bọn hắn phát sinh quan hệ.

Đây là một ván bài cực kỳ nguy hiểm, không sống thì chết. Muốn đánh tan cục diện này, biện pháp tốt nhất là bồi dưỡng một lực lượng mới, mà mấy người Tiểu Thần chính là lựa chọn tốt nhất.

Hiểu được tình huống trước mắt, Bạch Mộc Trần đột nhiên cất lời hỏi: "Đúng rồi, ta như thế nào cảm giác hiện tại trong quặng nô thiếu rất nhiều tiên nô, chẳng lẽ gần đây xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay sao?".

"Ách? ! Cổ huynh. . . Không biết?".

Tiểu Thần cùng mấy người Trần Tịch nhìn nhau một cái, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong nội tâm chợt nhói đau, Tiểu Thần thấp giọng đáp: "Cổ huynh, khoảng thời gian trước Tử Tiêu Cung phái sứ giả tới, thu thập năm ngàn tiên nô trong mỏ quặng, nghe nói là Tiên Ma chiến trường đang mở ra, cần một lượng lớn tiên nô làm binh lính, cho nên bây giờ Thiên Uyên Sơn Mạch quạnh quẽ rất nhiều.".

"Thì ra là thế.".

Nghe xong nguyên do, Bạch Mộc Trần bừng tỉnh đại ngộ, khó trách đối phương vừa rồi kinh ngạc như thế, đã xảy ra việc lớn như thế, chỉ cần là quáng nô tất nhiên phải biết, chính mình như thế càn rỡ thô lỗ hỏi thăm, chẳng phải là nói cho người khác biết, lai lịch của mình có vấn đề sao.

Quả nhiên không sai, Bạch Mộc Trần nhích nhích cái mũi tỏ vẻ xấu hổ, cười cười nói: "lai lịch của Cổ mổ, chư vị về sau tất sẽ biết, bất quá bây giờ kính xin mọi người tạm thời giữ bí mật dùm cho.".

Cho dù không nói ra, có thể nghe được thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần, mọi người vẫn vui vẻ đáp ứng, dù sao bọn hắn cũng không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.

Sau một phen hàn huyên , nhận được ám chỉ của Tiểu Thần, những tiên nô khác từ từ rời đi, chỉ còn lại ba người Tiểu thần ở lại.

"Cổ huynh. . .".

Do dự một chút, Tiểu Thần thần sắc nghiêm nghị: "Hôm nay tại đây chỉ có ba người huynh đệ bọn ta, có gì Cổ huynh đừng ngại cứ ngại nói thẳng, chuyện hôm nay, ngoài ba người bọn ta ra, tuyệt sẽ không có người thứ tư biết được, nếu như trái lời, ta Tiểu Thần sẽ bị hồn phi phách tán!".

"Ha ha, tiểu tử này cũng rất cơ trí.".

Âm thầm khen một câu, Bạch Mộc Trần thu lại dáng vẻ tươi cười nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng đã đoán được, bất quá hiện tại các ngươi cái gì cũng không muốn nghĩ đến, điều gì cũng không muốn làm. . .".

Thấy Tiểu Thần muốn mở miệng, Bạch Mộc Trần khẽ xua tay rồi nói: "Các ngươi trước hết nghe ta nói hết đã, về phần làm như thế nào, là quyết định của mấy người. Kỳ thật Cổ mỗ đã từng là quáng nô ở thiên uyên sơn mạch, chỉ là nhờ cơ duyên xảo hợp mới khôi phục lại thân phận tự do, ta vốn đợi qua mấy hôm nữa liền rời đi, nhưng ta vẫn hy vọng trước khi đi có thể làm một việc.".

" vì chúng ta?".

Trần Tịch bỗng nhiên xen vào một câu, chỉ thấy Bạch Mộc Trần cười mà không nói.

"Ngươi. . . Ngươi rốt cục là muốn làm gì? !".

Tiểu Thần nắm chặt nắm đấm, trong nội tâm chợt dâng lên một dự cảm không sao hiểu được.

Bạch Mộc Trần có chút trầm ngâm, trên mặt cũng lộ ra vẻ ưu thương: " Việc ta sắp làm đích thực rất khó khăn, ngay cả bản thân ta cũng không biết có thành công hay không, bây giờ các ngươi cũng chưa nên biết rõ, bởi vì thực lực của các ngươi đang còn quá yếu, biết nhiều quá đối với các ngươi cũng không phải là chuyện tốt. Có lẽ, ta cũng không giúp được gì cho các ngươi, ta chỉ là cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội cải biến vận mệnh.".

"Ngươi, vì sao lại nói những điều này cho bọn ta?".

Trần Tịch lần nữa ngắt lời.

Bạch Mộc Trần cười cười, thần tình lạnh nhạt: "Kỳ thật, ta không biết các ngươi có đáng tin hay không, nhưng là ta nguyện ý đánh cuộc một phen, vừa nãy ta cũng đã nói, các ngươi đáng để ta giúp, cũng đáng để ta vì các ngươi mà đánh cuộc.".

"Vậy rốt cục ngươi muốn bọn ta làm gì?".

Tiểu Thần ẩn ẩn cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm một thuở, hắn không cho rằng đối phương lừa gạt mình, bởi vì trên người mình cũng không có gì để người khác phải lừa gạt. Nếu như nắm chặt lấy cơ hội này, nói không chừng có thể cải biến vận mệnh của bọn hắn.

"Ta không thể tự mình ra mặt, cho nên cần các ngươi hỗ trợ tích lũy lực lượng”.

Bạch Mộc Trần nhìn thẳng đối phương, nói ra mục đích của mình: "Mặt khác, trước tiên ta sẽ truyền cho các ngươi một ít đồ vật, có những thứ này, các ngươi mới có thể sống ở đây dễ hơn một chút. Nếu sau này còn có người tìm các ngươi gây phiền toái, ta sẽ thay các ngươi âm thầm giải quyết, nhưng không thể để cho người khác biết rõ sự tồn tại của ta, một khi có việc, các ngươi có thể lưu lại ký hiệu ở huyệt động này, ta sẽ đi tìm các ngươi.".

nói xong, Bạch Mộc Trần không chờ đối phương phản ứng, vận chuyển pháp quyết rút ra một tia thần niêm, rồi hóa thành ba đạo ấn ký, bắn thẳng đến thiên linh cái của ba người.

.....

Thần niệm tiến nhập vào cơ thể, diễn sinh ra một bộ pháp quyết.

"phồn tinh quyết! ? Đây là. . .".

Mấy người Tiểu Thần trong lòng vô cùng chấn động, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, dựa theo pháp quyết mà tu luyện.

Một hồi sau, trên mặt ba người lộ vẻ sợ hãi, bọn hắn rất rõ ràng giá trị của bộ pháp quyết này.

Bạch Mộc Trần thấy tình cảnh như vậy, gật đầu cười.

Đương lúc hắn muốn rời đi, bỗng nhiên dừng chân lại quay gót hướng về phía ba người nhìn lại.

"Nguyên Minh Tử, kỳ thật. . . Ngươi cũng không tồi. . .".

Nhìn thân ảnh người nọ có chút run run, Bạch Mộc Trần chân thành nói: "Nhát gan không có nghĩa là nhu nhược, có lẽ đó là thái độ cẩn thận đối với sinh mạng. Ít nhất lúc ngươi lòng đương sợ hãi, ngươi không có vứt bỏ bằng hữu để mong thoát thân , việc ngươi dùng tính mạng bảo vệ họ. Cái này so với trí tuệ còn đáng quý hơn, so với lực lượng còn quan trọng hơn, cho nên so với nhiều người ngươi còn mạnh mẽ hơn . . . Tiểu huynh đệ, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, người yếu mềm thì luôn bị mê hoặc trong khốn cảnh, luôn bị huyễn tưởng trong tuyệt vọng, mà người dũng cảm thì từ thất bại mà đi lên, trong khó khăn mà kiên cường”.

Từ thất bại mà đi lên, trong khó khăn mà kiên cường …..

Người đã rời đi, tiếng nói vẫn còn vang vọng lại.

Nguyên Minh Tử cả người run run, cắn chặt môi, bất giác không thốt nên lời.

Chỉ có điều, bên cạnh Tiểu Thần cùng Trần Tịch nhìn thấy rõ ràng đôi mắt ấy đã ngân ngấn lệ.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK