Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mỗi người, đều có một đoạn chuyện cũ khó quên.

Mỗi một đoạn chuyện cũ , đều ẩn chứa vô số thăng trầm.

Bạch Mộc Trần vốn tưởng rằng mình có thể quên, cũng đã quên đi, nhưng khi mọi việc diễn ra trước mắt hắn mới hiểu được, có một số việc, sợ rằng cả cuộc đời này mình vĩnh viễn cũng không thể nào quên. Bởi lẽ hắn càng muốn quên, ký ức lại càng thêm rõ ràng.

Huyền Thanh, là một nam nhân dã tâm bừng bừng, hùng tài đại lược, cũng là tông chủ của Thiên Nhất Môn tại Thần Châu Tu tiên giới.

Khi còn ở hạ giới, tu vi của Huyền Thanh vô cùng cao thâm, lực áp tà ma, từng đưa Thiên Nhất Môn từng bước tiến tới đỉnh phong , chỉ thiếu một chút nữa là có thể nhất thống cả Thần Châu Tu Tiên giới. Đây là một người vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào , có lẽ đối với Tu tiên giới vô cùng tàn khốc và thực dụng mà nói, chính những người như hắn mới có thể đạt được thành tựu càng cao, nhưng đối với Bạch Mộc Trần mà nói, đối phương chính là căn nguyên cừu hận của chính mình.

Vì báo thù, Bạch Mộc Trần đã ẩn phục trên trăm năm , dựa vào thủ đoạn dẫn động Cửu Cửu Thiên kiếp để cùng đối phương đồng quy vu tận , cuối cùng cơ hồ hủy diệt toàn bộ đạo thống truyền thừa của Thiên Nhất Môn dưới hạ giới, Cho nên, có thể nói cừu hận giữa bọn họ đã không đội trời chung.

“Không...... Không có khả năng ?!”

Nhìn thấy Huyền Thanh hoàn toàn không một chút hao tổn nào xuất hiện ở đây, đầu tiên Bạch Mộc Trần khẽ giật mình , ngay sau đó cảm xúc lập tức tràn ngập cừu hận, sát khí ẩn hiện trong nội tâm.

Trên thế gian quyết nhiên sẽ không có người có khí tức giống nhau đến thế, hơn nữa tên gọi cũng không khác biệt, cho nên tại thời điểm Bạch Mộc Trần vừa thấy được Huyền Thanh , hắn đã khẳng định, đối phương chính là Huyền Thanh thượng nhân đứng đầu Thần Châu Thiên Nhất Môn.

Tựa hồ phát giác ra có nguy hiểm gì, Huyền Thanh vô ý thức quan sát phương hướng của Bạch Mộc Trần, làm hắn thiếu chút nữa không thể kiềm chế được mà xuất thủ. Bất quá, Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ tình cảnh của mình hiện tại, vội vàng cúi đầu xuống , tận lực làm cho biểu hiện của mình không khác gì so với những người khác.

May mắn, dựa vào thân phận và địa vị hiện nay của Huyền Thanh, đối với Tiên nô không một chút hứng thú , tùy ý lướt mắt qua , cũng không để ở trong lòng.

Dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp , không một ai có thể đào thoát, nhưng Huyền Thanh lại hảo hảo sống sót , hơn nữa còn trở thành đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, hắn rốt cuộc đã đạt được cơ duyên cùng kỳ ngộ khoáng thế tới mức nào!? Về phần tướng mạo của Huyền Thanh trở về thời còn trẻ, ngược lại không có gì kỳ lạ , thiên kiếp tẩy lễ vốn dĩ có thể làm cho người khác thoát thai hoán cốt, huống chi là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông!

“Đệ tử truyền thừa......”

Tâm tình của Bạch Mộc Trần dần bình phục, đem oán niệm cưỡng chế ở trong lòng.

Đệ tử truyền thừa thì thế nào? Thiên kiêu thì sao chứ?

Nhớ năm đó, Huyền Thanh ở Tu tiên giới vô cùng bất phàm, không ai bì nổi, cuối cùng còn không phải bị Bạch Mộc Trần ép vào đường cùng hay sao, thiếu chút nữa thì cả sơn môn đều hủy diệt. Bạch Mộc Trần vốn đã là nhân vật Phi Thăng cảnh , nếu không phải vì báo thù, bây giờ đã trở thành tiên sĩ. Mà Huyền Thanh khi đó , tuy cũng rất xuất chúng, nhưng chỉ là tu tiên giả Quy Nhất cảnh , so với Bạch Mộc Trần kém một cảnh giới.

Nếu nói là thiên kiêu, Bạch Mộc Trần lại không kém gì hắn. Sự kiên trì của hắn, chính là tín niệm cố chấp. Mà điểm truy cầu của hắn, chính là hi vọng đối với tương lai. Hắn tuy không biết trên người Huyền Thanh rốt cuộc đã phát sinh ra sự kiện gì , nhưng chỉ cần Huyền Thanh còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Xoay chuyển ánh mắt, Bạch Mộc Trần nhìn về phía bóng dáng mỹ lệ xinh đẹp bên cạnh Huyền Thanh.

Mộ Dung Ngưng Yên, thiên chi kiều nữ của nhà Mộ Dung ở Thần Châu Tu Tiên giới, là người có thân thể Cửu âm huyết mạch , chẳng những thiên tư vô cùng cao, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, một lòng muốn trấn hưng gia tộc mà không ngừng cố gắng , vì thế nàng có thể hy sinh hết thảy, kể cả tình cảm của mình.

Chính một nữ nhân như thế , nàng đã từng đưa Bạch Mộc Trần vào hoàn cảnh đầy mỹ hảo , nhưng đồng thời cũng thương tổn tới hắn vô cùng sâu sắc.

Hai người bọn họ tương thức tại hồng trần, tương vong vu giang hồ(1).

Bọn họ ái mộ lẫn nhau, cùng chung sức trải qua hoạn nạn.

Mà hiện tại, bọn họ không còn bất cứ một chút quan hệ nào.

Đúng vậy, bọn họ không còn quan hệ gì , tại thời điểm mà Mộ Dung Ngưng Yên lựa chọn gia tộc, bọn họ đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ, còn lại chỉ là lạnh lung và thản nhiên. Mặc dù như vậy, Bạch Mộc Trần vẫn khó có thể quên được đối phương, thường thường cũng tưởng niệm tới nữ nhân đã thương tổn chính mình này.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhược thị vô tình hà vi tiên?

Vốn dĩ, Bạch Mộc Trần cho rằng vĩnh viễn cũng không gặp lại Mộ Dung Ngưng Yên, lại không ngờ đối phương xuất hiện ngay tại chỗ này. Có lẽ, quyết định của Mộ Dung Ngưng Yên lúc trước là đúng.

Vừa nghĩ tới bộ dạng của chính mình hiện giờ, tâm tư của Bạch Mộc Trần vô cùng phức tạp. Chẳng bao lâu trước , hắn cũng là tiên đạo kỳ tài , có hi vọng chấn hưng lại sư môn, nhưng bây giờ thì sao, hiện tại bất quá là một Tán tiên , một tiên nô ti tiện , phải chịu sự áp chế khắp nơi , bị người khác coi thường , hi vọng liền trở nên xa vời.

Mộ Dung Ngưng Yên thì ngược lại , là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông cao cao tại thượng , địa vị rất cao, thân phận lại tôn quý, so sánh với Bạch Mộc Trần lúc này, phảng phất một người ở trên trời, người kia ở dưới mặt đất , bọn họ dường như không phải người của cùng một thế giới.

Ý niệm này xuất hiện , tâm tư của Bạch Mộc Trần trở nên vô cùng phức tạp, trầm mặc không nói gì.

Trong thoáng chốc, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, từng màn ký ức trong đầu lóe lên rồi vụt tắt , để lại càng nhiều cảm xúc đau xót và thù hận.

Tiêu tán , cuối cùng sẽ mất đi.

Ký ức, cuối cùng sẽ không quên. Ký ức về những năm tháng đã qua cũng chưa từng biến mất.

Hôm nay, hắn còn nhớ rõ.

Trên Cảnh Lan Tập, không khí vô cùng tiêu điều , đấu nô trường bị phá hủy đến mức không thể nhận ra.

Thiên Cơ Minh không tiếp tục động thủ nữa , cuối cùng vẫn lựa chọn rút lui.

Bọn họ đã bắt được thiếu chủ của Thiên Vi Phủ , còn có tiểu thư và thiếu gia của Tứ đại gia tộc , nhiệm vụ coi như đã hoàn thành một cách viên mãn , không cần phải tiếp tục liều mạng. Mặc dù nhiệm vụ lần này tuy không hoàn mỹ , nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

Tả Nhĩ Lam cùng Huyền Thanh, Mộ Dung Ngưng Yên cũng không truy kích. Chuyện lần này rõ ràng không liên quan tới bọn hó, bọn họ không cần phải vì mấy người không quan trọng mà chịu mạo hiểm , vì vậy ba người tự mình rời đi.

Không sai, đúng là không quan trọng.

Đừng tưởng Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc là những thế lực không nhỏ, là có thể được Thái Nhất Tông coi trọng , nếu không phải để thuận lợi cho việc chỉnh hợp các thế lực, Thiên Vi Phủ chưa hẳn đã lọt vào pháp nhãn của Thái Nhất Tông.

Người của Thái Nhất Tông rời đi , ba vị Thiên tiên trấn thủ Cảnh Lan Tập liền trợn tròn mắt , với thực lực của bọn hắn, làm sao có thể là đối thủ của Thiên Cơ Minh.

Có thể làm gì được. Bọn họ không dám tùy tiện truy kích, ba người bọn hắn lại không thể chậm chễ một chút nào , cho dù chỉ là biểu hiện ra bên ngoài mà thôi, bọn hắn cũng không thể để Thiên Cơ Minh tùy tiện rời đi, nếu không làm sao có thể công đạo với Thiên Cơ Minh và tứ đại gia tộc được.

Nhìn nhau một lát , ba vị Thiên tiên âm thầm kêu khổ trong lòng, sau đó đều tự mình điều động thủ hạ đuổi theo.

Đi.

Là khu vực đã bị tàn phá nặng nề, không có người nào nguyện ý lưu lại.

Chỉ thấy tiên dân trên khán đài hai mắt nhìn nhau, lập tức giải tán.

Cũng nên rời đi, cũng nên giải tán.

Thoáng một cái, đấu nô trường đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn thấy được khung cảnh hoang tàn.

“Đại ca...... Đại ca không xảy ra chuyện gì thật là quá tốt!”

Kêu lên một tiến , Nam Môn Khiếu Vân nhanh chóng chạy về phía của Nam Môn Vô Song , thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần, trong mắt tràn đầy oán độc.

“Người này lại nổi điên muốn làm gì đây!?”

Nam Môn Phi Vũ thấy tình hình như vậy , liền đoán được nhị ca nhất định muốn qua đó để nói xấu , nhất thời không cam lòng, cũng đi qua bên đó.

Lúc này, người của Tam đại thị tộc đều đã bình phục lại tâm thần , những người còn lại tụ tập với nhau.

(1): Nguyên văn: Tương vong vu giang hồ, trích từ câu “Tương nhu dĩ mạt bất nhược tương vong vu giang hồ”

Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

(2): Nguyên văn: Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão. Là một câu thơ nằm trong bài thơ “Kim đồng tiên nhân từ hán ca” của tác giả Lý Hạ. Nghĩa là nếu ông trời mà có tình cảm thì cũng âu sầu mà già đi, biểu thị cảm xúc bi thương mãnh liệt.

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK