Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chấp sự đại nhân (quản lý - manager), ngài cầm mấy thứ này về đi, nhà chúng ta không nhận đâu."

"Ôi! Ôn phu nhân, ngươi hà tất phải như thế?"

"Đâu có, chỉ là vô công bất thụ lộc thôi "

Ở trong viện, Nam Môn Văn Dương đang dây dưa với Ôn Nhã, một người thì tha thiết mang phần thưởng đến còn người kia dù thế nào đi nữa cũng không chịu nhận.

Với tư cách là chấp sự phòng khách thì hiện tại Nam Môn Văn Dương vô cùng bực bội.

Vốn chuyện ban thưởng như này thì không cần đến một người đường đường là chấp sự đến làm, nhưng gia chủ tự mình ra lệnh phải trấn an mẹ con Ôn Nhã cho nên Nam Môn Văn Dương không thể không đến. Thế nhưng nhiệm vụ này nhìn như đơn giản nhưng vì sự kiêu hãnh của Ôn Nhã làm cho Nam Môn Văn Dương xấu hổ không thôi.

Đúng vậy, Ôn Nhã là một người kiêu hãnh, đồng thời cũng là một nữ nhân có lòng tự trọng rất cao, thậm chí xứng với hai chữ "cố chấp" là đằng khác. Ngày trước nàng nhất định không đi cầu xin Nam Môn gia chủ mà thà bị ốm đau bệnh tật dày vò nhiều năm nên hôm nay nàng tất nhiên không nhận sự bố thí của người ta, cho dù đối phương cũng không có ý bố thí.

Bạch Mộc Trần yên lặng đứng ở một bên nhìn hai người đang giằng co mãi, trong lòng cảm thán sự ấm lạnh của tình người. Sự thật chính là sự thật mà không có chút tình cảm nào đáng nói. Nếu mình không xuất hiện, nếu mình không có chút giá trị để lợi dụng, nếu không phải Nam Môn thị tộc đang thừa nhận áp lực cực lớn thì Nam Môn Tiêu Viễn sao lại để tâm đến một người như Ôn Nhã.

Dù rằng không muốn nói nhưng lại không thể không thừa nhận rằng hết thảy ích lợi đều bắt nguồn từ thực lực mà thôi.

"Ôn di, Văn Dương thúc phụ, các ngươi đang làm gì thế? "

Nam Môn Phi Vũ đi thẳng vào sân và nhìn Ôn Nhã cùng Nam Môn Văn Dương với vẻ kinh ngạc vì tình huống hình như khác với tưởng tượng của mình.

"Tam thiếu gia, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta khuyên nhủ Ôn phu nhân đi! "

Nam Môn Văn Dương nhìn thấy Nam Môn Phi Vũ xuất hiện nên quá đỗi vui mừng. Hắn biết cả thị tộc từ trên xuống dưới chỉ có vị tam thiếu gia trước mắt này có quan hệ mật thiết nhất với mẹ con Ôn Nhã nên nếu đối phương mở miệng giúp đỡ thì chắc nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành tốt.

"A? ! "

Nam Môn Phi Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Văn Dương thúc phụ, ngươi cứ nói cho ta biết xem có chuyện gì đã? "

"Này . . . . ."

Nam Môn Văn Dương do dự một lúc rồi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Nhã, sau đó cẩn thận mở miệng nói: "Chuyện là như thế này, gia nô Bạch Mộc Trần của Ôn phu nhân có công cứu chủ tại Đấu Nô Trường cho nên gia chủ bảo ta mang phần thưởng đến. Vốn đây là chuyện tốt, nhưng. . . nhưng là Ôn phu nhân nàng không muốn nhận phần thưởng của gia chủ nên ta thật sự không thể trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ a! "

"A, hóa ra là như vậy! "

Nam Môn Phi Vũ giật mình rồi gật đầu liên tục và nói: "Nên thưởng nên thưởng, lần trước thật sự rất hung hiểm đấy, nếu không phải có lão Bạch che chở thì chỉ sợ chúng ta cũng không về được."

Dứt lời, Nam Môn Phi Vũ quay sang nói với Ôn Nhã: "Ôn di, một khi lão cha đã ban cho thì ngài hãy nhận đi thôi, nếu không nhận thì phí quá, huống chi các ngươi xứng đáng để nhận nó mà."

Mấy tháng không gặp dường như Nam Môn Phi Vũ đã trưởng thành và chín chắn hơn.

Nếu là bình thường nghe thiếu niên nói như vậy thì hơn phân nửa là Ôn Nhã sẽ đáp ứng, nhưng lần này đề cập đến ân oán năm đó, mà uất ức tích tụ nhiều năm đâu có thể chỉ vì mấy câu nói mà hết được. Năm đó mẹ con nàng bị đuổi xuống núi mà đâu có thấy gia chủ ra mặt đâu? Đâu có thấy tộc nhân nào quan tâm trợ giúp đâu?

Mỗi khi nhớ lại khuất nhục năm đó thì Ôn Nhã liền cảm thấy vô cùng nhục nhã và giận dữ, điều này vẫn canh cánh trong lòng nàng đến tận hôm nay.

Thấy Ôn Nhã lặng yên không nói, Nam Môn Phi Vũ hơi xấu hổ. Tuy rằng tuổi hắn không lớn nhưng hắn cũng biết rõ sự cực khổ mà mẹ con Ôn Nhã phải chịu mấy năm nay. Chuyện như vậy nếu phát sinh trên người hắn thì chỉ sợ cũng rất khó để không sinh ra oán niệm.

"A đúng rồi. . ."

Nam Môn Văn Dương thấy tình hình như vậy liền vỗ mạnh vào đầu rồi lấy từ trong ngực ra một ngọc giản và nói: "Đây là thứ gia chủ lệnh cho ta giao cho ngươi, bảo là ngươi xem qua thì sẽ hiểu."

Ôn Nhã nghi hoặc nhận lấy ngọc giản, phía trên nó có một cấm chế nhỏ để phòng ngừa người khác nhìn lén nội dung trong ngọc giản. Hiển nhiên, ngay cả Nam Môn Văn Dương cũng không biết bên trong ngọc giản có ghi nội dung gì.

"Ồ. . . Đây là..."

Nhìn nội dung trong ngọc giản, đầu tiên Ôn Nhã hơi nghi hoặc, rồi sau đó trở nên phẫn nộ, rồi lại hóa thành vẻ bất đắc dĩ và cuối cùng ngơ ngác đứng sững tại đương trường.

"Ôn di, ngài làm sao vậy? "

Nghe tiếng gọi khe khẽ của Nam Môn Phi Vũ, Ôn Nhã mới hồi phục lại tinh thần.

"Tiên sinh, ngài thấy sao? "

Ôn Nhã không để ý đến Nam Môn Phi Vũ cùng Nam Môn Văn Dương mà quay sang hỏi Bạch Mộc Trần.

Thấy Ôn Nhã hỏi ý kiến của một gia nô, Nam Môn Phi Vũ cũng không cảm thấy có gì khác thường nhưng Nam Môn Văn Dương lại vô cùng kinh ngạc.

Nếu nói hiện tại bên trong Nam Môn thị tộc này còn có một người đáng để Ôn Nhã tín nhiệm thì người đó chắc chắn là Bạch Mộc Trần. Có thể nói không chút nào khoa trương rằng sự xuất hiện của Bạch Mộc Trần hoàn toàn thay đổi vận mệnh cực khổ của mẹ con Ôn Nhã.

Nội dung trong ngọc giản không nhiều lắm, chỉ có vài câu kể lại rõ ràng tình huống năm đó.

Nam Môn Hồng An từng là trưởng chi thứ ba và cũng chính là trượng phu của Ôn Nhã và phụ thân của tiểu Ức Khổ. Hơn mười năm trước bởi vì thăm dò mỏ quặng mà bị chết ở chỗ sâu trong dãy núi Cảnh Lan cùng với thân tộc của hắn. Nhưng mà chuyện xảy ra chưa được bao lâu thì Nam Môn tộc nhân chi thứ tư mượn cơ hội này để cưỡng đoạt đỉnh núi của chi thứ ba và đuổi mẹ con nàng xuống núi.

Chuyện này xảy ra khiến cho người đứng đầu thị tộc là Nam Môn Tiêu Viễn vô cùng tức giận, tiếc là việc này liên lụy đến vài vị trưởng lão trong thị tộc nên Nam Môn Tiêu Viễn không thể không mở một con mắt nhắm một con mắt. Hơn nữa để tránh lộ ra sự vui mừng về mỏ quặng khiến người khác ngờ vực nên Nam Môn Tiêu Viễn cố ý giấu diếm cái chết của bọn người Nam Môn Hồng An, thậm chí nhiều năm như vậy cũng chẳng quan tâm đến mẹ con Ôn Nhã cho đến khi chuyện về mỏ quặng đã ổn.

Căn cứ theo nội dung trên ngọc giản thì có vẻ như hành động ngày trước của Nam Môn Tiêu Viễn là bất đắc dĩ. Hắn vừa muốn giữ gìn sự hòa thuận trong thị tộc, vừa phải chịu đựng sự khiển trách của lương tâm, nhìn qua có vẻ thân bất do kỷ nhưng trên thực tế thì đây chẳng qua là Nam Môn Tiêu Viễn đang tìm cớ mà thôi.

Đường đường là tộc trưởng đứng đầu một gia tộc mà ngay một đôi cô nhi quả phụ cũng không thể an bài cho tốt sao? Mặc kệ người khác có tin hay không chứ có đánh chết thì Bạch Mộc Trần cũng không tin. Xét đến cùng, vẫn là bởi vì tư lợi trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn thôi, hắn nghĩ mình không cần phải vì hai người không quan trọng mà khơi mào mâu thuẫn giữa chi trưởng và chi thứ.

Mặt khác, nội dung trong ngọc giản cũng có ý nhắc nhở. Bạch Mộc Trần hiểu nếu Ôn Nhã còn khăng khăng muốn đoạt lại hết thảy mọi thứ của mình thì người của chi thứ tư sẽ không chịu để yên, mà Nam Môn Tiêu Viễn cũng sẽ không can thiệp vào chuyện đó.

Nói đi nói lại thì cái gọi là bồi thường của Nam Môn Tiêu Viễn trên thực tế là một thủ đoạn để cân bằng.

Xem ra, đây chính là công đạo mà Nam Môn Tiêu Viễn hứa hẹn.

Bạch Mộc Trần cười lạnh trong lòng nhưng lại nói với vẻ tỉnh bơ: "Một khi phu nhân đã hỏi thì thứ cho tại hạ nói thẳng . . . Gia chủ có lòng hóa giải đoạn ân oán này tất nhiên là vì sự hòa thuận trong thị tộc, chẳng lẽ thực sự phu nhân muốn cự tuyệt sao? Bây giờ tiểu thư còn rất nhỏ nên cần một hoàn cảnh tương đối yên ổn, nếu không có thị tộc che chở thì con đường sau này sẽ rất khó khăn. . ."

Ý trong lời nói của Bạch Mộc Trần đã rất rõ ràng rằng hiện tại không phải là lúc trở mặt với thị tộc, trừ phi Ôn Nhã hạ quyết tâm rời khỏi thị tộc.

"Tiên sinh nói có lý."

Tuy Ôn Nhã còn chút vướng mắc nhưng vẫn đành gật đầu.

Thấy cảnh tượng như vậy, Nam Môn Văn Dương thử thăm dò: "Ôn phu nhân, vậy mấy phần thưởng này có phải là..."

"Cứ để lại đi và thay ta tạ ơn gia chủ."

Ôn Nhã trả lời rất kiên quyết khiến Nam Môn Văn Dương không khỏi giật mình. Vừa rồi hắn mất nhiều nước miếng như vậy mà còn không bằng một câu của người ta, dựa vào cái gì mà một tiên nô nho nhỏ lại có thể được tôn trọng như thế?

Trong lúc Nam Môn Văn Dương còn đang buồn bực thì căn phòng tiểu Ức Khổ đang ở đột nhiên truyền đến một đợt chấn động và tiên linh chi khí ở xung quanh bỗng nhiên dao động kịch liệt.

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK