Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Lạch cạch. . . Lạch cạch. . . ’ ’

Mũi kiếm lạnh như băng đâm rách làn da, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đá xanh, giống như hoa mai nở rộ. Không khí trở nên trầm trọng , tâm thần mỗi người đều căng thẳng.

Mai phu nhân nhìn Bạch Mộc Trần đầy tức giận, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Không. . . Đừng, đừng giết ta. . . Ta, ta là Nhị thiếu gia của thị tộc, cha ta là Gia chủ, mẹ ta là hậu duệ thế gia, ngươi không thể giết ta, không thể giết ta."

Nam Môn Khiếu Vân giống như phát điên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp, mà lần thứ nhất hắn cảm thấy như vậy cũng là Bạch Mộc Trần gây ra.

Được rồi, hắn thừa nhận chính mình rất sợ chết, mặc dù chuyện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với mất mạng.

Thấy con mình hèn nhát như thế, Mai phu nhân vừa tức giận, vừa cảm thấy bi ai. Đồng dạng là hài tử do chính mình sinh ra, con trưởng Nam Môn Vô Song hiểu chuyện như vậy, so với đệ tử thế gia cũng không kém chút nào, vì sao đứa thứ hai lại trở nên như thế, tại sao chuyện lại thành ra như vậy?

"Ba ! "

Lại một cái tát nữa, Mai phu nhân tát Nam Môn Khiếu Vân ngã nhoài ra mặt đất.

"Ta. . . Ta tại sao. . ."

Vừa nói tới đây, Nam Môn Khiếu Vân vẻ mặt mờ mịt nhìn khắp chung quanh, ánh mắt của mọi người. . . Có thất vọng, có coi thường, có sát ý, có khinh bỉ.

Nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, Nam Môn Khiếu Vân nhất thời đùng đùng nổi giận.

"Nhị thiếu gia."

Bạch Mộc Trần tiến lên hai bước, thản nhiên nói: "Khi ngươi đối mặt với một địch nhân cường đại hơn so với ngươi, ngàn vạn lần không nên cố gắng kích giận hay uy hiếp đối phương, bởi vì, không phải người nào cũng bình tĩnh xem xét hậu quả, cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể từ từ thỏa hiệp. . . Làm giống như ngươi, thật sự rất nguy hiểm."

"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . ."

Nhìn Bạch Mộc Trần tiến tới gần, thân thể của Nam Môn Khiếu Vân không tự chủ được mà co rúm lại.

"Không có gì, tại hạ chẳng qua chỉ có thiện ý nhắc nhở Nhị thiếu gia thôi."

"Ngươi. . . Ngươi không được làm loạn. . ."

"Dĩ nhiên, tại hạ luôn luôn không gây loạn, mà là nghĩ kỹ rồi mới làm. . ."

Bạch Mộc Trần cười cười nhẹ nhẹ : "Đúng như những điều ta vừa nói, nếu như vừa rồi ta giết ngươi, Mai phu nhân nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù, Gia chủ cũng sẽ như thế. . . Đã như vậy, ta phải nghĩ ra một phương pháp phù hợp hơn."

"Phương. . . Phương pháp gì?"

Nam Môn Khiếu Vân mí mắt giật giật, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.

"Thật ra thì có rất nhiều phương pháp. . ."

Bạch Mộc Trần thẳng thắn nói: "Ví dụ như, ta sẽ tiếp tục trợ giúp cho Nam Môn thị tộc, để cho Nam Môn thị tộc càng ngày càng phát triển. Nhờ vậy Gia chủ cùng Đại Trưởng lão bọn họ sẽ càng ngày càng tín nhiệm ta. . . Sau đó, ta sẽ nắm trong tay một chút quyền lợi, âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, thuận tiện tạo một chút địch nhân cho thị tộc. . . Tới lúc đó, ta sẽ âm thầm thiết kế, khích bác quan hệ giữa Gia chủ cùng các chưởng phòng, tạo ra mâu thuẫn trong thị tộc. . . Cuối cùng, ta sẽ đem Nam Môn thị tộc đẩy vào vực sâu, mà ngươi sẽ chết trong tột cùng thống khổ. . . Nhị thiếu gia, ngươi cảm thấy biện pháp này có tốt hay không, có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn hay không? "

Chung quanh mọi người chết lặng, sống lưng lạnh cóng.

Ma quỷ! Người này là ma quỷ!

"Ngươi. . . Ngươi, Bạch. . . Bạch tiên sinh nói đùa, a. . . Ha ha.”

Thanh âm của Mai phu nhân khẽ run, nàng cố gắng che giấu sự sợ hãi trong nội tâm của mình. Trong ấn tượng của nàng, Bạch Mộc Trần là một người rất thông minh, có năng lực có thủ đoạn, đối đãi với mọi người rất khoan dung, hẳn phải dễ dàng thân cận mới đúng. Nhưng chỉ tiếp xúc đôi chút, Mai phu nhân bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi đến phát điên.

"Ngươi .. ngươi... ngươi…"

Nam Môn Khiếu Vân co rúm thân thể, làm sao còn dám gào thét.

Giọng nói của Bạch Mộc Trần mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: "Cho nên, nếu như ta là Nhị thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không giống vừa rồi, ngang ngược càn rỡ, cáu giận làm loạn. Càng sẽ không mở miệng uy hiếp, động một chút nói cái gì ngươi chết ta sống, đó chỉ là lời nói của trẻ con mà thôi. . ."

Dừng một chút, vẻ mặt của Bạch Mộc Trần chuyển sang lạnh lẽo nói: "Nhị thiếu gia, nếu như ngươi thật sự muốn giết ta, vậy ngươi không nên nói cho ta biết, càng không nên biểu hiện ra ngoài.Ngươi hẳn phải đem cừu hận ghi khắc trong lòng, sau đó không tiếc hết thảy để kết giao với ta, đến gần ta, thậm chí giao hảo, theo ta học tập, hiểu rõ hết thảy ưu điểm cùng khuyết điểm của ta. Tại thời điểm mấu chốt nhất, cho ta một đòn trí mạng, để cho ta vĩnh viễn không thể siêu sinh. . ."

Mai phu nhân đã hoàn toàn khiếp sợ, mà Nam Môn Khiếu Vân thì tâm tình lạnh lẽo, ngay cả hận cũng không dám hận.

Ngay cả hai mẹ con Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ cũng cảm thấy hoảng hốt, Bạch Mộc Trần hắn. . . hắn đang muốn dạy hư tiểu hài tử hay sao? Ách! Không đúng, Nam Môn Khiếu Vân tiểu tử kia vốn đã quá hư hỏng, nơi nào còn cần người khác tới dạy nữa.

"Mai phu nhân không nên khẩn trương.”

Đang lúc mọi người suy nghĩ mông lung, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Sở dĩ tại hạ đem hậu quả nói ra, chính là hi vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra. Thật ra tất cả các loại âm mưu quỷ kế chỉ là tiểu đạo, chỉ có người nhàn rỗi không có việc gì mới có thể cả ngày suy tư để hãm hại người khác, mà cường giả chân chính, cho tới bây giờ đều là không ngừng vươn lên, cho dù thiên tân vạn khổ, đối diện vô số gian nguy, cũng vẫn đường đường chánh chánh."

Lời này giống như nói cho mẹ con Mai phu nhân nghe được, vừa như là đang nói cho Tiểu Ức Khổ cùng Nam Môn Phi Vũ, mà chính Ôn Nhã nghe xong cũng rất nhiều cảm xúc.

"Vậy. . . Bạch tiên sinh, Khiếu Vân nghịch tử này, ngươi xem. . ."

Đợi cho tâm tư bình phục, Mai phu nhân lúc này mới mở miệng lần nữa, trên trán khó giấu vẻ thấp thỏm. Làm chủ mẫu của một gia tộc, nàng chưa bao giờ thất thố giống như hôm nay. Cho dù tại thời điểm Tam đại Tiên Phủ vây lấy thị tộc, nàng cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi. . . Nhưng mà, đối mặt với Bạch Mộc Trần. . . Nàng thật sự có chút sợ con người làm cho người ta hoàn toàn nhìn không thấu này , hoặc là nói, đối phương căn bản cũng không che giấu chính mình, nghĩ như thế nào liền nói như thế, thẳng thắn để cho người ta không thể tin được, nhưng lại không thể không tin.

"Đại phu nhân, có thể đem Nhị thiếu gia lưu lại. . ."

"Tốt."

Đối với yêu cầu của Bạch Mộc Trần, Mai phu nhân lập tức đáp ứng, tựa hồ cũng không lo lắng tới an toàn của Nam Môn Khiếu Vân . Bởi vì nàng biết rõ, nếu quả thật đối phương muốn giết chết Nam Môn Khiếu Vân, tuyệt đối là chuyện rất dễ dàng, thậm chí sẽ không lưu lại nửa điểm dấu vết. Cho dù Gia chủ có hoài nghi, cũng không thể vì cái chết của một đứa con hư hỏng mà làm khó đối phương được.

Thôi đi thôi đi, chỉ cần có thể lưu lại được tính mạng cho con mình, mặc kệ đối phương đánh đập hành hạ cũng có việc gì, cùng lắm thì chịu khổ một thời gian, chờ Bạch Mộc Trần mấy người nguôi giận , sẽ để cho Gia chủ khuyên can.

Vừa nghĩ như thế, Mai phu nhân chỉ biết nhìn Nam Môn Khiếu Vân một chút, lại liếc mắt nhìn Bạch Mộc Trần đám người một cách thâm sâu, ngay sau đó rời đi biệt viện, để lại Nam Môn Khiếu Vân vẻ mặt dại ra.

"Mẫu. . . Mẫu thân, đừng bỏ ta lại, đừng. . . Phốc! "

Tức giận công tâm, Nam Môn Khiếu Vân phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất xỉu ngã lăn ra đất.

"Tam thiếu gia, làm phiền ngươi trước dẫn Nhị thiếu gia đi đi sao, chờ tới khi hắn tỉnh hãy mang tới gặp ta. "

"Nga nha. . . Tốt! "

Nghe thấy Bạch Mộc Trần phân phó, Nam Môn Phi Vũ vội bước lên phía trước đem Nam Môn Khiếu Vân đỡ dậy, sau đó rời đi. Ôn Nhã thấy Bạch Mộc Trần tâm sự trầm trọng , cũng không muốn quấy rầy, cho nên dẫn theo Tiểu Ức Khổ đi khỏi.

Gió mát khẽ mơn trớn, trong viện chỉ còn lại một mình Bạch Mộc Trần.

"Ngươi, tại sao lại không giết hắn? "

Một thanh âm đột nhiên truyền đến từ phía sau của Bạch Mộc Trần, quay đầu nhìn lại, chính là Vân Tố đang mặc một thân áo trắng.

"Thì ra là Vân Tố cô nương. . ."

Bạch Mộc Trần không nghĩ rằng Vân Tố đột nhiên xuất hiện, không khỏi khẽ ngẩn người, tiếp theo cười khổ nói: "Chẳng lẽ ở trong mắt của Vân Tố cô nương, tại hạ thật sự là một đại ma đầu giết người không chớp mắt hay sao? "

"Chẳng lẽ không đúng như vậy? "

Vân Tố hơi nghi ngờ nói: "Nhìn ngươi sát khí nội liễm trong cơ thể, người chết ở trên tay ngươi hẳn là không ít sao? Người khác có thể phát hiện không ra, nhưng không thể nào giấu được linh giác của ta. "

"Ách? ! "

Bạch Mộc Trần không khỏi bật cười, lại có chút ít bất đắc dĩ nói: "Vô luận giết người hay là bị giết, cũng không phải là chuyện vui vẻ, chẳng lẽ Vân Tố cô nương cảm thấy ta nên giết hắn sao? "

Vân Tố nhàn nhạt gật đầu: "Trong mắt thiếu niên kia tràn đầy oán hận, nếu ngươi không giết hắn, sớm muộn sẽ có một ngày hắn trả thù ngươi, cho dù ngươi không sợ hắn, nhưng người như vậy cũng rất phiền phức, không bằng giết đi cho xong chuyện. "

Hai chữ "giết người", phát ra từ trong miệng Vân Tố, không hề có sát ý, phảng phất như chuyện đương nhiên ― chuyện như vậy cũng có thể so sánh với quan hệ giữa cự nhân cùng con kiến , cự nhân có thể không thèm để ý tới con kiến, cũng không đồng nghĩa với việc cự nhân có thể cho phép con kiến bò qua bò lại ở trên người mình.

Bạch Mộc Trần nhất thời không phản bác được, hắn cảm giác mình và đối phương hoàn toàn không có cùng một sinh mệnh tầng thứ, hoàn toàn không thể trao đổi với nhau.

Bạch Mộc Trần suy nghĩ một hồi, vẫn là giải thích: "Cổ ngữ có nói, cứu người phải cứu cấp, giết người phải giết tâm. . . Giết tâm tức là diệt sát tâm ma, chém đi cái ác của mình. Nếu Nhị thiếu gia có thể chém đi ác niệm trong lòng, tự nhiên là chuyện tốt nhất, nếu quả nhiên chém không hết ác niệm, vậy cũng chỉ có thể hung ác hơn với hắn, hắn mới sợ hãi thôi. . . Ta vừa rồi lời nói mặc dù là nói thật, chưa chắc không có ý tứ hù dọa hắn. "

"Thì ra là vậy? "

Vân Tố chợt hiểu ra, khẽ vuốt cằm

Bạch Mộc Trần cười cười, nhìn phía xa nói: "Thật ra ta đến cùng sẽ phải rời đi , mà Ôn Nhã phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư sẽ sống ở nơi này, đây dù sao cũng là nhà của các nàng , nếu như hôm nay ta thật sự giết Nhị thiếu gia, như vậy Ôn Nhã phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư, tất nhiên sẽ xuất hiện mẫu thuẫn với Nam Môn thị tộc, thậm chí sau khi ta rời đi sẽ làm khó các nàng, đây không phải là chuyện mà ta hi vọng , ta hi vọng. . . các nàng có thể sống thật vui vẻ. "

"Đây chính là ý nghĩ chân thật của ngươi sao? "

"Đúng vậy."

Vân Tố chuyện hiểu chuyện không nhìn Bạch Mộc Trần, nàng đột nhiên cảm thấy, tâm tư của một người có thể trở nên phức tạp như thế.


Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK