Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vào bên trong lầu các , nội đường rộng rãi và sáng ngời .

Tại trong góc , có không ít tiên dân đang làm việc chăm chỉ , không ai để ý tới Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ xuất hiện .

Bạch Mộc Trần quan sát chung quanh một hồi , mọi chuyện trong nội đường đều hoạt động một cách trình tự , bộc lộ ra một cảm giác áp lực , làm cho người khác không dám sinh ra vọng tưởng điều gì .

“ Bạch đại thúc , vừa rồi rất cám ơn ngươi . ”

Tiểu Ức Khổ cúi đầu đa tạ Bạch Mộc Trần, giọng nói mang theo vài phần thân cận. Tiểu cô nương này tâm tư vốn đơn thuần , chỉ cần người khác đối xử tốt với nàng , nàng sẽ ghi nhớ tới trong lòng , rất rõ ràng , Bạch Mộc Trần vừa rồi ra tay bảo vệ, vì vậy nhận được sự tin tưởng của nàng .

“ Tiểu nha đầu này , tâm tư có chút nặng nề . ”

Bạch Mộc Trần nghe vậy liền thấy buồn cười , âm thầm thở dài một tiếng. Đây chẳng qua là một hành động đơn thuần , hắn cũng không cảm thấy việc mình làm có gì quá to tát , không tưởng là trong lòng một tiểu hài tử mệnh khổ lại giống như chống đỡ cả bầu trời .

……

Trong lúc trầm mặc , hai người liền đi tới cuối của lầu các .

Ở phía trước không xa là một tòa thần kỷ cao tầm nửa trượng , trên đó hương khói nghi ngút không ngừng , trên đó thờ phụng hai bức họa cổ xưa. Trong đó một bức là trời cao đất rộng , ở trên đó là thương tùng độc lập, một bức khác là biển mây mịt mờ , cô phàm viễn hành .

Chính là :

Thế gian phù hoa lộng bạch phát , mãn mục thương lương tẫn thị thương .

Thương tùng độc lập bàn thạch cố , thiên ba miểu miểu vong bỉ phương .

Thơ như họa , họa như thơ , hai loại cảnh tượng hoàn toàn bất đồng , lại có thể bộc lộ hết được sự cô độc cùng tang thương trong lòng người vẽ tranh , đó rốt cuộc là một loại cảm thương như thế nào ? Là thiên địa tuy vô hạn , nhưng lại chỉ có một mình ta !

Tâm thần của Bạch Mộc Trần bị hai bức cổ họa hấp dẫn , bất giác suy nghĩ miên man .

Trăm năm tu tiên , nhìn sinh tử vô thường ……

Thiên địa vô cùng vô tận , lại luôn bị một bức màn vô hình che phủ ……

Hôm nay , thân nhân và bằng hữu ở nơi đâu ? Hồng nhan tri kỷ lại ở chỗ nào ?

Cô độc , thì ra là đây mới là cô độc !

Bỗng nhiên quay đầu lại , Bạch Mộc Trần phát giác lệ nóng dâng trào , tâm tư bình tĩnh lại nổi lên xao động .

“ Bạch đại thúc , ngươi làm sao vậy ? ”

Nhận thấy vẻ mặt của Bạch Mộc Trần khác thường , Tiểu Ức Khổ quan tâm hỏi thăm một câu .

“ Ta không sao , chẳng qua là nhìn thấy ý cảnh bên trong bức họa kia , trong lòng có chút thương cảm thôi . ”

Bạch Mộc Trần chợt như tỉnh lại , hít một hơi thật sâu , cố gắng gắng bình phục lại tâm tư .

“ Nga . ”

Tiểu Ức Khổ tựa hiểu tựa không gật đầu một cái rồi nói:“ Bạch đại thúc quả là có con mắt tinh tường , hai bức họa này là vật truyền thừa của nội đường , nghe nói là do Lão tổ tông đời thứ nhất lưu lại , ta cũng chỉ là nghe mẫu thân nói cho ta biết mà thôi . ”

Dứt lời , tiểu cô nương đi lên trước , cung kính hướng về hai bức cổ họa làm lễ .

“ Thì ra là như vậy . ”

Bạch Mộc Trần như có suy nghĩ liền gật đầu một cái , ánh mắt thỉnh thoảng lưu chuyển ở phía trên bức cổ họa . Hắn phát hiện được toàn bộ đại điện đều được bố trí cấm chế , chính là cùng hai bức cổ họa này liên quan mật thiết , như vậy xem ra , Nam Môn lão tổ truyền thừa lại huyết mạch của gia tộc này, đúng là một người vô cùng xuất chúng.

“ Bạch đại thúc , địa phương kia chính là Tam phòng ……”

Sauk hi hoàn lễ , Tiểu Ức Khổ chỉ ba phiến ngọc môn ở bên trái rồi nói :“ Bạch đại thúc , trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đi Khách phòng ghi danh, sau này nếu có công việc gì , đều muốn đến nơi đó để báo lại. ”

“ Ừ . ”

Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần đi vào đại môn Khách phòng.

……

Khách phòng chia làm hai tầng trên dưới , tầng trên là chỗ ở của quản sự , những người không có nhiệm vụ không thể bước vào , tầng dưới lại là chỗ để xử lý công việc , hai mẹ con Ôn Nhã chính là làm công ở Khách phòng .

“ Ức Khổ bái kiến Văn Dương thúc phụ ……”

Đi tới trước thạch đài , Tiểu Ức Khổ hướng về phía trung niên nam tử thi lễ một cái.

Người này tên là Nam Môn Văn Dương , thuộc về phụ hệ một mạch , phụ trách trông coi sự vụ hàng ngày của Khách phòng, địa vị gần bằng với Quản sự.

“ Ngươi có chuyện gì ? ”

Vẻ mặt của Nam Môn Văn Dương cực kỳ lãnh đạm , liếc mắt nhìn tiểu cô nương một chút, rồi lại đem ánh mắt nhìn tới Bạch Mộc Trần .

“ Tiên nô ? ! Nhất kiếp Tán tiên !”

Đối với chuyện đã xảy ra ở tộc hội trước đó vài ngày, Nam Môn Văn Dương cũng có nghe qua , hôm nay liền liên tưởng một chút , không khó để phán đoán ra thân phận của Bạch Mộc Trần.

Tiểu Ức Khổ vội vàng giải thích :“ Bẩm báo Văn Dương thúc phụ , Bạch đại thúc là mẫu thân từ Ôn gia mang tới , Cung quản sự bảo chúng ta dẫn hắn tới Khách phòng báo danh . ”

“ Cung quản sự an bài sao ? ”

Nam Môn Văn Dương nghe thấy vậy thần sắc hơi ngẩn ra , sắc mặt trở nên mất tự nhiên .

Tiểu Ức Khổ trong lời nói “ Cung quản sự ” , chính là Tông phòng Quản sự Cung Tuyết . Phải biết rằng , Tông phòng nắm giữ toàn bộ mọi việc liên quan tới phân phối nhu cầu của đệ tử, vì vậy quyền lợi của Cung Tuyết không ai dám bảo không lớn , mọi người đều phải nhìn sắc mặt nàng mà làm việc .

Bất quá nói đi thì phải nói lại , chỉ là một tên Tiên nô , sao lại có thể phiền tới Cung quản sự an bài ?

Nam Môn Văn Dương cẩn thận suy nghĩ , nhất thời hiểu được đầu mối trong đó.

Ở trong tiên gia thị tộc, tất cả tư nguyên trên danh nghĩa đều nắm trong tay của thị tộc , tất cả đều do thị tộc thống nhất điều phối , nhưng vẫn có những thứ thuộc sở hữu riêng của bản thân . Tỷ như một cô gái gả vào Nam Môn thị tộc , mọi vật trên người nàng đem từ nhà mẹ đẻ tới đều thuộc về nàng . Theo lý thuyết , Ôn Nhã mang tới Tiên nô từ Ôn gia , vốn nên lưu lại để phục vụ chính mình , chỉ cần báo lên cho nội đường một tiếng là được . Vậy mà , Cung Tuyết lại hết lần này tới lần khác bảo đối phương đem người đưa đến nội đường để ghi danh , cái này rõ ràng là muốn đem Tiên nô của Ôn gia “ tịch thu ” a .
Vốn dĩ chỉ là một tiên nô mà thôi , Nam Môn thị tộc cũng không thèm để vào trong mắt , nhưng cái Tiên nô này lại độ kiếp ngay trong lúc tộc hội , kinh động tới mọi người , tự nhiên muốn trừng phạt một cái mới được .

Hiểu được điều này , Nam Môn Văn Dương trong lòng cơ bản hiểu rõ chính mình phải làm như thế nào.

“ Tiểu tử , nói lên tiên ấn đi !”

Nghe được yêu cầu của Nam Môn Văn Dương, Bạch Mộc Trần đưa ngón tay điểm hướng mi tâm , tin tức trong tiên ấn hiện ra ở trước mặt đối phương .

“ Bạch Mộc Trần …… Nhất kiếp Tán tiên …… Thần Châu Huyền Ất Môn …… chân linh ba trăm bốn mươi năm …… Tiên tịch bạch nô ……”

“ Cái gì ! ? Ba trăm bốn mươi năm đã đạt tới Nhất kiếp Tán tiên ! ? ”

Nam Môn Văn Dương kêu lên một tiếng kinh ngạc , dọa cho Tiểu Ức Khổ giật mình .

Ở trong trí nhớ của Tiểu Ức Khổ, nàng chưa từng thấy qua vị tộc thúc này của mình thất thố như thế, hơn nữa phản ứng cùng với mẫu thân mình giống nhau như đúc . Càng là như thế , tiểu cô nương càng cảm thấy vị Bạch đại thúc này không phải là người bình thường .

Đối với chuyện này , Bạch Mộc Trần đã sớm chuẩn bị xong giải thích , vì vậy hắn lặng lẽ nói :“ Đại nhân không cần kinh ngạc , tại hạ mặc dù tu hành năm tháng không dài , nhưng là ăn được một loại dị quả ngoài ý muốn, mới làm cho tiên nguyên mạnh thêm ……”

Ngay lập tức , Bạch Mộc Trần tùy ý dàn dựng ra một câu chuyện chính mình rơi vào tuyệt cảnh , thiên tân vạn khổ mới tìm được một con đường thoát và gặp được kỳ ngộ, câu chuyện có lý có tình , để cho người khác không tin không được .

“ Hừ , không nghĩ tới một tên tiên nô như ngươi , lại có được cơ duyên như vậy. ”

Quả nhiên , nghe xong câu chuyện của Bạch Mộc Trần, Nam Môn Văn Dương không hề nói thêm nhiều . Tiên giới vốn là một thế giới tràn đầy huyền bí , thứ không thiếu nhất chính là cơ duyên cùng kỳ tích , bất kỳ chuyện gì cũng có thể phát sinh , tự nhiên không có gì hoài nghi .

“ Bạch Mộc Trần đúng không ? ”

Nam Môn Văn Dương tự biết mình thất thố , cho nên có chút khó chịu :“ Ngoài ra , ngươi có đặc thù kỹ thuật gì không? ”

“ Kỹ thuật ? ”

Bạch Mộc Trần đầu tiên là ngẩn ra , ngay sau đó mới hiểu ra .

Có thể nói , tiên gia thị tộc thu dưỡng tiên nô , đều dung để làm những công việc nặng nhọc , dù sao tiên đạo một đường , cố gắng không ngừng , bởi vậy vì một ít tạp vụ mà trì hoãn tự thân tu hành , hiển nhiên là việc làm không sáng suốt. Cho nên phần lớn thị tộc liền đặc biệt chọn lựa một ít tiên nô có kỹ thuật để sai bảo , thí dụ như luyện đan coi lửa , chế khí khắc phù , hoặc là trông coi linh thú , tiên bồ vân vân .

“ Hồi bẩm đại nhân, tại hạ có thể luyện chế tiên phù . ”

“ Nga ! Ngươi có thể luyện chế tiên phù ? Mấy cấp ? ”

Nam Môn Văn Dương nghe vậy thì sửng sốt , không nghĩ tới đối phương lại có khả năng chế phù, đây chính là một nghề yêu cầu khá cao trong tiên đạo ngũ nghệ .

“ Cấp một . ”

Nghe được Bạch Mộc Trần trả lời , Nam Môn Văn Dương vẻ mặt khinh thường nói :“Tiên phù cấp một , cho đồng tử chơi sao ? Hừ ……”

“ Cái này ……”

Bạch Mộc Trần nhất thời im lặng , không biết nên nói cái gì cho phải .

Thật ra thì trong đám tiên nô , có thể luyện chế Tiên phù cấp một đã coi như là xuất chúng , chỉ tiếc Nam Môn thị tộc đối với luyện chế tiên phù cũng không coi trọng , Bạch Mộc Trần ở trong mắt Nam Môn Văn Dương dĩ nhiên là mất đi giá trị . Trên thực tế , phần lớn tiên gia thị tộc cũng sẽ không bỏ quá nhiều tâm tư ở phù đạo , bởi vì tiên phù cao cấp rất khó luyện chế , mà tiên phù cấp thấp lại không có chút tác dụng nào , thật sự là quá mức vô dụng .

“ Thôi , ngươi đi bồ viên làm việc , nơi đó cần người giúp một tay trông chừng ……”

Vừa nói , Nam Môn Văn Dương từ trong ngực lấy ra một quả ngọc ấn , lấy đặc thù thủ pháp in ở trước ngực Bạch Mộc Trần:“ Đây là nội đường cấm phù , phù này sẽ xác định thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường , tất nhiên không có việc gì , nếu là ngươi có dị tâm …… hừ hừ hừ !”

Nam Môn Văn Dương thanh âm chợt lạnh lẽo , lỗ rõ hàm ý uy hiếp , không cần nói cũng biết .

Bạch Mộc Trần thần sắc bình tĩnh , trên mặt không có biểu lộ ra nửa điểm khác thường . Suy nghĩ một chút cũng phải , Nam Môn dù sao cũng là thị tộc đã tồn tại vạn năm, nếu là không có thủ đoạn cấm chế Tiên nô, đó là điều để cho người khác cảm thấy kỳ quái .

“ Xem ra , mình phải ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian. ”
Bạch Mộc Trần khóe miệng lộ ra một tia khổ sở , Tán tiên làm nô , mình khi nào mới có thể thoát khỏi số mạng như vậy!

Sau một hồi, hai người cùng nhau rời đi Khách phòng .
……



Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK