Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên trên lầu , khí thế đột nhiên bao trùm , nghiêm nghị mà tới. Đối mặt với sự bức bách của Nguyễn Hằng , Tổ Nhược Đồng theo bản năng cố gắng tránh né , nhưng bản thân lại như rơi vào trong vũng bùn , không thể tự kiềm chế được. Ngay tại thời khắc nguy cấp này, một thân ảnh cao lớn liền chắn trước mặt Tổ Nhược Đồng , ngạnh sinh chống đỡ một chiêu này.

“Bồng!” Một thanh âm nặng nề vang lên , chỉ thấy Nam Môn Vô Song lui lại đằng sau mấy bước, suýt nữa té ngã, khóe miệng còn lưu lại một chút máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương. Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên một trận hoảng sợ. Đối với thực lực của Nam Môn Vô Song, bọn họ đương nhiên hiểu rõ , không nghĩ tới cùng là Cửu phẩm Chân tiên, Nam Môn Vô Song lại chênh lệch quá nhiều so với Nguyễn Hằng . Xem ra bên ngoài vẫn đồn đại Nam Môn Vô Song không kém Nguyễn Hằng , quả thực chỉ là người không hiểu biết nói hươu nói vượn mà thôi. Võ Tây Lăng tiến lên từng bước, sóng vai cùng đứng với Tổ Nhược Đồng, không hề có ý muốn rút lui. Dù rằng nội bộ Tam đại thị tộc có mâu thuẫn , nhưng tại thời điểm đối mặt với kẻ thù , bọn họ chính là cùng chung một lòng.

“Sao ? Ba người các ngươi muốn động thủ cùng bản thiếu sao ?”

Nguyễn Hằng chậm rãi đứng lên, uy thế vô hình chợt đè xuống ba người :“Nam Môn Vô Song , đừng tưởng cô cô của ngươi tiến vào Nguyễn gia chúng ta , ngươi liền tự cho rằng mình có thể làm gì, ở trong mắt ta, ngươi bất quá chỉ là một con chó mà thôi ! Còn có hai người các ngươi , Tam đại thị tộc cái gì chứ , bất quá là một đám thổ gà ngõa cẩu mà thôi.”

“......” Thân thể Nam Môn Vô Song khẽ run lên , ẩn chứa dưới sự bình tĩnh bên ngoài là thật sâu hận ý. Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng đều cảnh giác , chuẩn bị đề tùy thời đều có thể xuất thủ. Song phương giằng co, không khí ngưng trọng dị thường.

......

Sự tình đã phát triển tới mức này , nếu như không điều hòa được , chắc chắn càng không thể vãn hồi, bởi thế Tả Nhĩ Lam cuối cùng cũng quyết định ra mặt. “Đủ rồi, tất cả đều dừng tay lại!”

Tả Nhĩ Lam nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhất thời làm cho khí thế của Nguyễn Hằng tiêu tán không còn . Tiếp theo, Tả Nhĩ Lam nhìn qua mọi người và nói :“Chẳng lẽ, các ngươi thực sự muốn động thủ hay sao ? Mọi người đều vì lợi ích riêng , nếu như đã hợp tác, tự nhiên phải chấp nhận nguyên tắc lợi ích rõ ràng, nếu không thì ai sẽ thật tình xuất lực chứ . Mọi người xem nếu như này thì thế nào ? Ta liền thay mặt Nguyễn Hằng sư huynh làm chủ, Tứ đại gia tộc đem nửa thành lợi nhuận chia sẻ cho Tam đại thị tộc , về sau mọi người vẫn hợp tác được với nhau.”

“Nửa thành sao ?” Bốn người Âu Lạc Dung Mai nhìn ý của Nguyễn Hằng , thấy đối phương không hề phản đối, tất nhiên tự hiểu mà chấp nhận. “Ai! Nửa thành thì nửa thành đi, cùng lắm thì chúng ta chịu chút thiệt thòi, không gây tổn thương đến hòa khí là được.”

Âu Phù Nhạc thể hiện một chút không cam lòng trên mặt , kỳ thật trong lòng đã rất vui mừng . Đây đơn giản là không công mà chiếm tiện nghi , có được nửa thành đã là rất tốt rồi , nào có tâm tình phản đối! Dù sao mạch khoáng xuất hiện ngoài ý muốn , lại có Thái Nhất Tông, có phủ chủ đại nhân ở trên đầu, bọn họ nhiều nhất chỉ là phái đi vài tên Thiên tiên cao thủ tới khoáng trường. Ba tên Thiên tiên cao thủ, đối với thế gia vạn năm như bọn họ cũng chẳng tính vào đâu. Sắc mặt của Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng lại hết sức âm trầm , không có chút ý tứ thỏa hiệp nào .

“Sao , các ngươi được nửa thành mà vẫn không vui sao ?” Ánh mắt Nguyễn Hằng lại mang theo vài phần trêu tức, tựa hồ như muốn nói, có giỏi thì các ngươi thử cự tuyệt xem a, để xem bổn thiếu gia thu thập các ngươi như thế nào !

“Nửa thành không có vấn đề......” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng , Tổ Nhược Đồng liền ưng thuận , nhưng lại nói:“Bất quá, chúng ta hy vọng Thiếu tông đại nhân có thể đáp ứng một điều kiện nho nhỏ của chúng ta.”

“Điều kiện có nhỏ hay không, nói rồi mới biết được.”

Tả Nhĩ Lam cảm thấy ngoài ý muốn liền quan sát Tổ Nhược Đồng , không tự chủ khẽ mở to mắt . Nữ nhân này từ lúc vào đây đến giờ , nói chuyện tuy không nhiều, lại ẩn ẩn như người đứng đầu ba nhà , tựa hồ đối phương còn thông minh hơn so với tưởng tượng của mình.

Tổ Nhược Đồng không biết Tả Nhĩ Lam đang suy nghĩ trong lòng , nói thẳng nói:“Không dám dối gạt Thiếu tông, Tam gia thị tộc chúng ta từ trước cho tới nay đều rất ngưỡng mộ Thái Nhất Tông, cho nên hy vọng Thiếu tông có thể nói giúp cho chúng ta, mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển người , liền để cho Tam gia thị tộc chúng ta một ít danh ngạch.”

“A!” Tả Nhĩ Lam vốn đoán rằng bọn hắn sẽ đòi thêm quyền lợi , không nghĩ tới đối phương lại đưa ra yêu cầu đơn giản như thế, làm nàng có chút bất ngờ . Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận , tựa hồ chỉ có như vậy mới là thù lao tốt nhất cho Tam đại thị tộc , ít nhất Thái Nhất Tông có thể cho bọn họ một cơ hội để quật khởi

“Điều kiện của các ngươi chỉ đơn giản như vậy sao ?”

“Nếu như phức tạp , chỉ sợ Thiếu tông sẽ không đáp ứng .” Tổ Nhược Đồng vẻ mặt tuy lạnh nhạt, trong ánh mắt lại hiện lên một tia thâm ý.

Tả Nhĩ Lam mỉm cười, vuốt cằm nói:“Ngươi thật là thông minh, ta cũng rất thích hợp tác với người thông minh , điều kiện của ngươi ta có thể đồng ý , từ nay về sau, mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển đệ tử ta sẽ cho các ngươi mười cái danh ngạch , còn cụ thể những người nào , tự các ngươi quyết định là được.”

“Đa tạ Thiếu tông.” Tổ Nhược Đồng trịnh trọng thi lễ, Tả Nhĩ Lam hào phóng phất tay áo, chậm rãi hướng tới bên ngoài ban công , nhìn chăm chú xuống nô trường phía bên dưới. Đấu nô dường như sắp bắt đầu.

......

------------ “Thùng thùng thùng !” Một loạt tiếng trống vang lên , đấu nô trường đang huyên náo cũng dần dần yên tĩnh lại. Không bao lâu sau, dưới sự chú ý của mọi người, một trung niên nam tử thân hình to béo bước vào giữa trung tâm của đấu trường . Người này đỉnh đầu bóng lưỡng , cẩm bào khoan thân, lộ ra cái bụng thật to , rất giống như một vị hòa thượng ở thế tục , trên mặt thủy chung duy trì nét tươi cười thân thiết. “Chư vị lão bằng hữu, tân bằng hữu, mọi người hảo, ta chính là chủ của nô trường này, Lạc Thiên Quang , đương nhiên, cũng có rất nhiều vị yêu thích mà gọi ta là Lạc Quang Quang ......” Nói rồi , Lạc Thiên Quang sờ sờ lên cái đầu trọc lóc của mình , làm cho mọi người cười ầm lên . “Ta tin rằng mọi người đều hiểu được , nếu như lão Lạc ta đã đứng chỗ này , vậy thì đấu nô sẽ lập tức bắt đầu. Về phần quy củ của đấu nô, không cần ta nói mọi người chắc hẳn cũng rất rõ ràng , nếu có tiền thì thử vận may , không có tiền thì có thể hô hào trợ khí , chúng ta chỉ có một nguyên tắc, cam đoan làm cho mọi người gào thét, hào đi......” Lạc Thiên Quang ở trung tâm nô trường nói một hồi , có thể nói là miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, mang tới tiếng cổ vũ không ngừng.

...... Trên phía bắc của khán đài , đám người Nam Môn Khiếu Vân không đi cùng với Nam Môn Vô Song , mà dẫn người của chính mình đến đây tham gia náo nhiệt , trên mặt hiện rõ thần sắc kích động và hưng phấn.

“Ha ha! Ức Khổ, Lạc bàn tử này có phải là thực sự khôi hài hay không ? Hắn há mồm ra là có thể nói người chết thành sống , làm ta buồn cười chết mất thôi .” Nam Môn Phi Vũ ôm bụng cười, bộ dáng của hắn ,so với Nam Môn Khiếu Vân cũng không kém bao nhiêu. Tiểu Ức Khổ không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát ánh mắt của Bạch Mộc Trần , người nọ đang nhìn lên ban công cách đó không xa, sắc mặt lộ rõ vẻ suy tư. “Bạch đại thúc, có chuyện gì sao?” Tiểu Ức Khổ nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Bạch Mộc Trần , có một cảm giác đứng ngồi không yên :“Nếu không, chúng ta về nhà thôi?”

“Ách!” Nam Môn Phi Vũ đang tại thời điểm hưng phấn , nghe thấy Tiểu Ức Khổ nói muốn về nhà , nhất thời giống như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu . “Nghe ta nói này Ức Khổ , nơi này nhiều thứ hay như vậy , đừng đi đâu cả ! Ngươi xem, đấu nô sẽ lập tức bắt đầu, vô cùng phấn khích , cam đoan ngươi sẽ rất thích , hơn nữa đại ca còn chưa trở về, chúng ta nếu cứ như thế mà bỏ đi, đại ca sẽ rất tức giận. Hay là ta mua cho ngươi thứ gì để ăn , lại mua cái gì đó để chơi......”

Nam Môn Phi Vũ một bên nháy mắt với Bạch Mộc Trần , một bên ra sức khuyên bảo , cực kỳ giống một tên lừa gạt đã lừa không biết bao nhiêu cô gái . “Tiểu thư không cần lo lắng, không có chuyện gì cả.” Bạch Mộc Trần lấy tay khẽ vỗ vỗ đầu Tiểu Ức Khổ , nở một nụ cười làm làm đối phương an tâm . Mà ngay tại lúc này , ở giữa nô trường Lạc Thiên Quang nói một chút , khiến cho Bạch Mộc Trần chú ý.......

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK