Kể từ ngày Ôn Nhã được Gia chủ ban thưởng, hai mẹ con nàng một lần nữa vào tầm chú ý của mọi người. Mà đám người trước đây luôn chầu chực hòng chiếm tiện nghi của bọn họ, cũng dần dần bỏ đi ý niệm trong đầu.
Còn về việc tiểu Ức Khổ kết đan, đối với Nam Môn thị tộc mà nói, chỉ là một vấn đề nhỏ bé không đáng kể, cũng không có quá nhiều người để ý đến.
….
Thời gian giống như dòng nước chảy, chậm rãi trôi qua, không nguyện ý dừng lại chờ đợi bất cứ người nào.
Chỉ chớp mắt, ba năm đã qua đi.
Cuộc sống ở Tĩnh Viễn Cư bình lặng giản đơn, Vân Tố vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, nhưng khí sắc của nàng đang hồi phục từng ngày, tinh thần cũng ngày một mạnh hơn, chẳng qua không biết bao lâu nữa nàng mới có thể thức tỉnh.
Ôn Nhã đã hoàn toàn phục hồi thương thế, thần thái cũng thanh sảng rất nhiều, hàng ngày lại ngắm nhìn con gái mình khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, diện mạo nàng luôn thường trực nét cười. Trải qua nhiều năm gian khổ, tâm tính cũng được rèn luyện trở nên kiên cường hơn bao giờ hết, vì vậy con đường tu luyện đã trở nên thuận lợi rất nhiều.
Tiểu Ức Khổ được miễn hết các công việc tạp vụ, ngay cả Linh Bồ Viên cũng chẳng mấy khi lui tới, cả ngày chỉ ở trong nhà chú tâm tu luyện và học tập, cộng thêm với chăm sóc linh điền của mình, cuộc sống trôi qua vừa phong phú lại vừa vui vẻ.
Nhắc tới tiểu Ức Khổ, không thể không nói, nàng là một học sinh rất khá, mặc dù tư chất không quá ưu việt, nhưng ngộ tính và linh tính rất cao, lại thêm chăm chỉ, nhiệt tình. Không cần người khác nhắc nhở, nàng vẫn thành thật hoàn thành những yêu cầu do Bạch Mộc Trần sắp xếp.
Nam Môn Phi Vũ vẫn theo thói cũ, thỉnh thoảng đến Tĩnh Viễn Cư tìm tiểu Ức Khổ chơi đùa, con chồn tiên nhỏ thì luôn quấn quýt bên hai đứa nhỏ này.
…
Bọn họ có thể sống cuộc sống không lo không nghĩ, trái lại, Bạch Mộc Trần lại có không ít chuyện.
Thời gian ba năm ở trên Tiên giới, chỉ như muối bỏ biển, chẳng thấm tháp vào đâu so với tháng năm tu tiên dài đằng đẵng. Nhưng với Bạch Mộc Trần mà nói, ba năm vừa qua chính là ba năm vô cùng bận rộn. Gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn an bài cho hắn một gian tĩnh thất ở Khách phòng, còn sai người mang tới ba đạo ấn phù cấp hai, một đạo ấn phù cấp ba cùng vô số tài liệu để luyện chế tiên phù.
Từ đó về sau, Bạch Mộc Trần trừ thời gian tu luyện và đọc sách, phần lớn thời gian còn lại dùng để luyện chế tiên phù, ngay cả thời gian dạy dỗ tiểu Ức Khổ cũng bị thu hẹp rất nhiều.
Cũng chính vì quá nhiều việc phải xử lý, Bạch Mộc Trần liền thỉnh cầu Nam Môn Tiêu Viễn cho hắn ở lại Tàng Thư Lâu.
Đối với việc này, Nam Môn Tiêu Viễn không hề do dự mà đồng ý, thuận tiện đem Tàng Thư Lâu giao cho Bạch Mộc Trần quản lý. Thứ nhất là tạo điều kiện thuận lợi cho đối phương đọc sách, sớm ngày chế tạo ra tiên phù cấp ba trở lên. Thứ hai chính là để cho người của mình có thể dễ dàng giám sát hắn, tránh để những chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Dù sao, nếu để một người lạ tự do trong gia tộc, chẳng bằng luôn để hắn trong tầm mắt của mình, có thể giảm bớt sự lo lắng không cần thiết.
Dĩ nhiên, để cho Bạch Mộc Trần ở lại Tàng Thư Lâu, cũng không ít người phản đối, từ mấy vị trưởng lão, cho đến đệ tử của Nam Môn đều cho rằng một Tiên nô sao có đủ tư cách quản lý Tàng Thư Lâu được. Mặc dù chức danh này chẳng có gì to tát, hơn nữa cũng không có nửa điểm quyền lực trong tay, nhưng với các Tiên sĩ truyền thống, việc này chẳng khác gì sỉ nhục bọn hắn. Chính vì thỉnh thoảng đệ tử của thị tộc cũng phải ra vào Tàng Thư Lâu, bảo bọn hắn xưng hô với Tiên nô thế nào cho phải?
Ban đầu, cũng không ít kẻ tới đó gây chuyện rắc rối cho Bạch Mộc Trần . Nhưng Bạch Mộc Trần không hề khách khí, đánh trọng thương đám người này. Tu vi từ Bát phẩm Chân Tiên, vốn không phải đối thủ của Bạch Mộc Trần , còn với những người có tu vi cao hơn, tự nhiên đã có Gia chủ và Đại trưởng lão kiềm chế, không ai dám tới nơi này làm loạn.
Nếu tình huống bình thường, một Tiên nô thân phận thấp hèn lại dám ra tay đánh người, chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Nhưng để mọi người vô cùng khiếp sợ, Nam Môn Gia chủ chẳng những không trách phạt Bạch Mộc Trần, ngược lại giáo huấn đám người gây chuyện một phen.
Đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng chẳng xong, thậm chí đã bị thương còn bị Gia chủ giáo huấn.
Thời gian lâu dần, cũng chẳng còn mấy kẻ ngu ngốc tới chỗ Bạch Mộc Trần gây chuyện nữa. Bất quá, để tránh khó chịu trong lòng, không ít đệ tử của thị tộc đã không bước vào Tàng Thư Lâu nữa.
Chuyện này dẫn tới rất nhiều dị nghị, cũng bởi thế, người trong cuộc như Bạch Mộc Trần cảm thấy chung quanh thanh tịnh rất nhiều.
...
————————————
Ở giữa lưng chừng núi, bên trong Tàng Thư Lâu.
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang ở trong một thư phòng nhỏ hẹp, chung quanh bừa bộn tàng thư điển tịch. Những cuốn sách này mang đậm nét cổ xưa trang nhã, mặc dù được bầy loạn ở khắp nơi, vẫn để cho người khác cảm thấy sự thanh thoát, xuất trần.
“Tư tư tư!”
Một mảnh linh mộc lơ lửng ở giữa không trung, dưới sự khống chế của Bạch Mộc Trần, lúc sáng lúc tối, phảng phất như ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn sự biến hóa.
Tấm tiên phù này tến là “Hàn Băng Phù”, chính là một trong ba tấm tiên phù cấp hai mà Nam Môn Tiêu Viễn sai người đem tới. Trong đó ẩn chứa mười ba đạo phù văn, chính là loại tiên phù đơn giản nhất trong những tiên phù cùng cấp độ.
Năm đầu tiên, Bạch Mộc Trần vì muốn chuẩn bị chút ít thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình, không đi nghiên cứu phương pháp luyện chế tiên phù cấp hai, chỉ chuyên tâm chế tạo tiên phù cấp một mà thôi. Cho đến năm thứ hai, hắn mới bắt đầu tìm hiểu về tiên phù cấp hai.
Dựa vào sự hiểu biết đối với tiên phù cấp một, Bạch Mộc Trần cho rằng tiên phù cấp hai không thể làm khó chính mình. Không nghĩ tới, hai năm trôi qua, hao phí vô số tài liệu, hắn vẫn trong giai đoạn tìm tòi mà thôi. Điều này cũng để người khác vô cùng nghi ngờ, liệu hắn có thể thành công hay không.
Trên thực tế, tiên phù cấp hai không đơn giản như Bạch Mộc Trần suy nghĩ.
Tiên phù cấp một tối đa cũng chỉ có mười đạo phù văn, không tính là quá mức phức tạp. Mà tiên phù cấp hai, ít nhất cũng có mười một đạo phù văn, đừng nghĩ chỉ chênh lệch một đạo nhỏ nhoi này, thực tế chính là sự khác biệt một trời một vực.
Ví dụ như “Hàn Băng Phù” này, tổng cộng có mười ba đạo phù văn, Bạch Mộc Trần cần phải thông qua thần thức, hoàn mỹ khắc họa ở trên linh mộc. Mà muốn làm được điều này, chính là cần nắm bắt được sự chuyển đổi của lực lượng hàm chứa trong đó, ở đây chính là sự chuyển hóa từ nước trở thành băng. Tiên phù cấp hai, về bản chất mà nói, đã là sự phi thăng về bản chất.
Làm sao để nước hóa thành băng?
Bạch Mộc Trần nghĩ qua nghĩ lại, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là đem áp lực áp súc nước, cho đến khi nước đạt tới trạng thái vững chắc, dĩ nhiên có thể chuyển hóa thành băng.
Trải qua hơn hai năm suy tư và nghiệm chứng, Bạch Mộc Trần khẳng định suy đoán của mình là chính xác, chỉ đáng tiếc mỗi lần khắc họa đến bước cuối cùng, lại thất bại trong gang tấc.
Loại phù, thần thức hóa tia, dung nhập vào trong linh mộc… Luyện phù, thần thức như mạch, hòa vào từng vân gỗ… Cuối cùng là hóa phù… Từng bước diễn ra hoàn mỹ thông suốt như nước chảy mây trôi, không hề có nửa điểm sai sót.
"Oành!"
Linh mộc vỡ tan tành, hóa thành điểm điểm ánh sáng.
Nhìn đống phấn vụn ở trước mắt, nét thất vọng lóe lên trong mắt Bạch Mộc Trần, ngay sau đó hóa thành sự trầm tư. Đây không phải lần thất bại đầu tiên của hắn, nhưng hắn không tìm ra được một chút đầu mối nào. Hắn chỉ có thể khẳng định, chính mình thực hiện từng bước không hề có điểm sai lầm, chẳng qua đến bước cuối cùng, giống như có một lực lượng vô hình ngăn cản, để hắn không thể hiểu được.
“Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng ta cảm giác không sai, tại sao vẫn thất bại?”
Suy tính nhiều lần, Bạch Mộc Trần tựa hồ đi vào một ngõ cụt, không thể nhấc chân đi tiếp.
Sau một hồi, hắn lắc đầu thở dài.
Lực lượng chuyển đổi, thật khó khăn trong việc dung hợp hoàn mỹ.
Bạch Mộc Trần cảm thấy vô cùng phiền muộn, liền cất bước đi ra ngoài.
...
————————————
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK