Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

***

Audrey chỉ đơn giản nhắc tới bài ca dao cổ kia chứ không thuật lại nội dung cụ thể. Cô nàng sợ quý cô ‘Ẩn Sĩ’ giàu kiến thức sẽ đoán ra địa điểm chính xác.

Cô chỉ nói qua về việc mình nảy ra linh cảm, dùng “Tâm lý ám thị” để duy trì sự sáng suốt trong giấc mơ trước khi bắt đầu một chuyến hành trình vô cùng kỳ diệu.

“Tâm lý ám thị”? Cô ta biết làm sao để gieo “Tâm lý ám thị” à? Hẳn cô ta là một Danh sách 7 “Bác Sĩ Tâm Lý” rồi… ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya phán đoán theo thói quen, chợt nghi hoặc càng sâu hơn:

Thế sao cô ta còn muốn mua thêm một đặc tính phi phàm của “Bác Sĩ Tâm Lý”?

Uống thêm một phần ma dược giống thế sẽ giới hạn năng lực lại, thậm chí còn dễ bị mất khống chế, hơn nữa sẽ tạo ra trở ngại cho việc tiêu hóa ma dược…

Để chế tác thành vật phẩm thần kỳ sao? Nhưng năng lực phi phàm của nó sẽ trùng hợp với bản thân cô ta, không có giá trị sử dụng.

Hay để tặng cho người khác?

Khi Cattleya còn đang phỏng đoán, Audrey đã kể đến đoạn mình đi trong giấc mơ hỗn loạn, đi tới biên giới ý thức bản thân. Rồi, nhờ vào biện pháp cụ thể hóa học từ ngài ‘Kẻ Khờ’, cô tạo ra một chiếc cầu thang hướng xuống, từng bước một đi sâu vào trong lĩnh vực tiềm thức như núi băng chìm dưới mặt nước.

Cô nàng không mô tả cụ thể về những điểm sáng mình thấy trong tiềm thức, bởi nó dính dáng đến những bí mật xấu hổ cô không muốn chia sẻ.

Cô tập trung vào cuộc hành trình đơn độc và dài đằng đẵng không thấy điểm cuối kia, cũng bày tỏ cảm giác bị đè nén đến từ tứ phía xám xịt mịt mù như thể có quái vật ẩn nấp trong đó. Cô đề cập tới việc tâm tình mình suýt sụp đổ bao nhiêu lần, miễn cưỡng lắm mới chống chọi được nhờ vào năng lực phi phàm, cuối cùng cũng đặt chân tới biển tiềm thức tập thể hư ảo được hình thành từ vô số sinh linh.

Ký ức đến từ dấu vết tổ tiên nhân loại, ý thức của tất cả các sinh vật quanh nơi đây đều chiếu rọi và lan tràn được sắp xếp một cách rất trật tự trong lời nói của Audrey. Chúng từ từ hiện ra, rồi dừng lại ở con Cự Long bay qua từ bên kia biển tiềm thức tập thể, mang lớp vảy màu xám trắng như đá tảng.

Có một con Cự Long sống trong biển tập thể tiềm thức sao? Quả là một cuộc hành trình kỳ diệu và tuyệt đẹp mà! Dù tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ chẳng hề đụng độ kẻ địch hay nguy hiểm nào, nhưng câu chuyện vẫn mang đến cho mình cảm giác vô cùng mê hoặc… Trong đầu ‘Ma Thuật Sư’ Falls chợt lóe lên một tựa sách:

[Cuộc phiêu lưu trong mơ của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’]

Tổng kết lại xong, ‘Chính Nghĩa’ Audrey nhìn quanh một vòng, hỏi:

“Các quý cô quý ngài, mọi người có đề nghị gì không? Mọi người có tin rằng Thành Kỳ Tích Leviseyd của Cự Long cũng ẩn giấu trong biển tiềm thức tập thể không?

Nếu tôi muốn tiếp tục thăm dò thì cần phải chú ý điều gì? Cần phải chuẩn bị sẵn thứ gì?”

‘Người Treo Ngược’ Alger đưa mắt nhìn ‘Ẩn Sĩ’, trầm ngâm rồi đáp:

“Tôi nghĩ cô không nên tiếp tục thăm dò nữa.

Đây là hành động hết sức nguy hiểm.

Dựa trên ghi chép, phần lớn Cự Long đều là sinh vật có máu thịt, bao gồm cả Cự Long Tâm Linh. Có thể tự do sinh tồn và dạo chơi trong cái gọi là biển tiềm thức tập thể của các sinh vật kia, đã nói rõ con Cự Long mà cô trông thấy chính là một vị Danh sách đủ cao, thậm chí còn đạt đến cấp độ Bán Thần.

Chưa đạt tới Danh sách 5, đừng suy xét phương diện này làm gì.”

‘Ẩn Sĩ’ Cattleya cũng gật đầu:

“Ở phương diện biển tiềm thức tập thể còn có rất nhiều thứ nguy hiểm—ý niệm tà ác tích lũy từ nhân loại, các loại dục vọng sẽ ăn mòn thể tinh thần, những ký ức đáng sợ từ thời cổ đại tựa như bão táp và sóng biển thực sự—tất cả đều sẽ mang tới thương tích tâm lý nghiêm trọng cho cô, thậm chí khiến cô không bao giờ thức tỉnh được nữa.

Hơn nữa, đó là biển tiềm thức tập thể của tất cả các sinh vật chứ không chỉ nhân loại. Có lẽ tiềm thức của một số ác linh, một số Tà Thần hay một số tồn tại đáng sợ cũng ẩn mình tại nơi đó, giống như xoáy nước khổng lồ có thể nuốt trọn cả một con thuyền.

Trước khi hoàn toàn đạt được năng lực phi phàm có thể du hành trong biển tiềm thức tập thể, cô không nên tùy tiện thăm dò quá sâu.”

Cõi lòng ‘Chính Nghĩa’ Audrey đang ngập tràn mong đợi bị dội một gáo nước lạnh ngắt. Cô không thể không thừa nhận lời ngài ‘Người Treo Ngược’ và quý cô ‘Ẩn Sĩ’ nói rất hợp lý, rất chân thành.

Cô vô thức hít một hơi sâu, tự nhủ thầm với bản thân:

Audrey, không được cứng đầu, chờ khi nào đến Danh sách 5 lại thử sau!

Cô còn hoàn toàn chẳng cân nhắc rằng trở thành Danh sách 5 là một chuyện khó khăn tới nhường nào. Ở cấp độ này, một người đã có thể cạnh tranh với bảy tướng quân hải tặc vĩ đại trên biển, thậm chí biến từ bảy thành tám vị tướng.

Theo Audrey, có ngài ‘Kẻ Khờ’ và Hội Tarot, chỉ cần bản thân đủ cẩn thận, lạnh lùng, bình thản, không thám hiểm linh tinh, chỉ trong một tới hai năm, ắt cô sẽ thuận lợi đạt đến cấp độ này.

Chỉ có cánh cửa Bán Thần kia là khó mà đẩy ra thôi!

Quý cô ‘Ẩn Sĩ’ biết nhiều thật đó nha, rất là học thức luôn… ‘Chính Nghĩa’ Audrey ôm tia hy vọng cuối cùng, nhìn về phía ngài ‘Kẻ Khờ’ ngồi ở vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, mong chờ vị tồn tại cấp thần linh này có thể cung cấp đề nghị không giống với ngài ‘Người Treo Ngược’ và quý cô ‘Ẩn Sĩ’.

Đừng nhìn tôi mà… Tôi có biết cái gì đâu! Klein dùng hết sức bình sinh để ngăn mình chớp mắt.

Vốn hiểu biết về ý thức, tiềm thức và tập thể tiềm thức của hắn chỉ dừng lại ở lý luận mà “Người Thông Linh” Daly mô tả, còn sâu hơn thì đành bó tay. Dù nhiều lần bị người thâm nhập vào giấc mơ của mình, sau khi khôi phục sự tỉnh táo, hắn cũng chẳng nghĩ tới chuyện thăm dò thế giới bên ngoài giấc mơ, nên sao có thể cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ ý kiến gì.

Thực ra, hắn cũng có một ý tưởng tự nhiên đối với chuyện này. Song, chưa được chứng thực, hắn không biết nó có hữu hiệu không.

Đổi lại là quá khứ, dù không chắc chắn, hắn vẫn có thể mập mờ chỉ điểm hai câu. Nhưng giờ, có ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang nhìn bên cạnh, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai.

Thành viên mới đúng là khiến cho người ta thấy áp lực như núi mà… ‘Kẻ Khờ’ Klein thầm thở dài, không mở miệng, chỉ duy trì ánh mắt mang nét cười thấp thoáng.

Nếu không phải đang ở phía trên sương xám, đang tồn tại dưới hình thức linh thể, hắn còn nghi ngờ kiểu diễn xuất khó nhằn này sẽ khiến phần cơ quanh vùng mắt mình phát đau.

Ngài ‘Kẻ Khờ’ chẳng có đề nghị gì cả… Audrey hơi uể oải dời tầm mắt đi, ảo tưởng về việc thăm dò biển tập thể tiềm thức nhanh chóng tan thành bong bóng.

Lúc này, ‘Mặt Trăng’ Emlyn vốn đã mất kiên nhẫn chợt hắng giọng:

“Tôi đã cẩn thận nghiên cứu về lịch sử được lưu truyền xuống từ Huyết tộc chúng tôi rồi…”

Huyết tộc… Quả nhiên là một ma cà rồng… Bồi dưỡng ma cà rồng và kéo ma cà rồng gia nhập Giáo hội đúng là truyền thống của Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất thật rồi… ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya tỏ vẻ lắng nghe rất chăm chú, gật gật đầu.

Đồng thời, cô cảm thấy vài nhận thức của mình lại cần điều chỉnh tiếp:

‘Mặt Trăng’ trực tiếp bộc lộ thân phận… Đây có đồng nghĩa với việc ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng mang sức uy hiếp mạnh mẽ ở thế giới bên ngoài, nên các thành viên mới không sợ để lộ tin tức không?

Dường như mình cũng không cần che giấu toàn bộ hoàn cảnh bản thân…

Emlyn ngừng một chút, quay đầu về phía ‘Mặt Trời’, hất cằm lên:

“Trước Đại Tai Biến, không có Thành Bạch Ngân nào hết, chỉ có Quốc gia Bạch Ngân thôi!”

Đổi lại là bị người khác chất vấn như vậy, chắc chắn ‘Mặt Trời’ Derrick sẽ vội vàng lên tiếng, bày tỏ rằng dân chúng Thành Bạch Ngân chính là hậu duệ của Quốc gia Bạch Ngân, bày tỏ rằng mình không hề nói dối. Song, sau khi thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của ngài ‘Mặt Trăng’, Derrick quay đầu nhìn sang một bên khác, chẳng thèm mở miệng giải thích.

Phải làm thế nào để cái tên ma cà rồng tự cao ngạo mạn không thừa nhận lịch sử Thành Bạch Ngân này tin mình đây? Cậu rầu rĩ nghĩ thầm.

Từ phản ứng của cậu, Emlyn cũng nhìn ra được Thành Bạch Ngân đúng là có quan hệ với Quốc gia Bạch Ngân, bèn tặc lưỡi:

“Tín ngưỡng nguyên thủy của Quốc gia Bạch Ngân không phải là Cự Nhân Vương Aurmir, mà là Vương hậu của Thần, Omebelle.”

Omebelle? ‘Mặt Trời’ Derrick quay đầu lại, thốt lên:

“Thành Bạch Ngân chúng tôi chẳng ghi chép gì về chuyện này, cũng chẳng ghi lại cái tên Omebelle nào thuộc về Vương hậu Cự Nhân cả.”

Emlyn lập tức cười khẩy, xòe tay ra:

“Thế tôi mới nói, lịch sử Thành Bạch Ngân các người bị thiếu sót và không hoàn chỉnh, chẳng đúng à?

Nên rất hiển nhiên, lịch sử ghi chép về Huyết tộc của các người cũng có sai lầm nốt.”

…Vòng qua vòng lại cũng chỉ để chứng minh mỗi cái này thôi hả… Tôi nên nói là logic của một ma cà rồng như anh thật rõ ràng, hay anh đúng là thù dai đây? Klein nín nhịn cảm giác buồn cười, ngừng dò xét Emlyn White.

Cuộc tranh chấp giữa ‘Mặt Trăng’ và ‘Mặt Trời’ khiến hắn gặt hái được kha khá thứ, biết Vương hậu Cự Nhân – “Nữ Thần Bội Thu” tên là Omebelle.

‘Mặt Trời’ Derrick đang muốn phản bác lại ngài ‘Mặt Trăng’, chợt nghe thấy tiếng của quý cô ‘Ẩn Sĩ’:

“Omebelle là “Nữ Thần Bội Thu” từ Kỷ thứ Hai, đồng thời là Vương hậu của Vương đình Cự Nhân.

Tương truyền rằng Thần đã vẫn lạc vào cuối Kỷ thứ Hai, nhưng không thể nào chứng thực được, bởi chưa từng có ai nhìn thấy thi thể và di vật của vị này.”

“ “Nữ Thần Bội Thu” thực sự tên là Omebelle…” ‘Mặt Trời’ Derrick giật mình ngây ngốc. Cậu rất muốn phản bác, nhưng điều này đã chứng tỏ lịch sử của Thành Bạch Ngân quả thực thiếu hụt kha khá thứ, nên đành phải ngậm miệng, nhất thời rất ấm ức.

Thấy thế, ‘Mặt Trăng’ Emlyn cảm thấy cả cơ thể đều thoải mái hẳn ra. Cảm giác vui vẻ dâng lên từ tận đáy trái tim.

Trao đổi thêm một lúc nữa, Hội Tarot dần đi tới kết thúc. Klein khẽ mỉm cười, nói:

“Các vị, hẹn gặp lại vào tuần sau.”

“Tuân theo ý chí của ngài.” ‘Chính Nghĩa’ Audrey lập tức đứng dậy làm một lễ.

Những người khác cũng không chậm hơn bao nhiêu, bao gồm cả ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya.

Trở lại thế giới hiện thực, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đưa mắt nhìn thiết bị xem tinh tượng đã vỡ vụn trên bàn sách, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện vừa diễn ra trong tụ hội khi nãy.

Một vài chi tiết đã khiến cô tin rằng bản thân Hội Tarot dính dáng tới rất nhiều, hoàn toàn không đơn giản. Mà ngài ‘Kẻ Khờ’ ẩn mình sâu trong lớp sương xám kia thì tựa một tồn tại đang chăm chú nhìn ngắm thế giới từ sau vô số tấm màn bóng tối, khó mà thấy rõ, khó mà phỏng đoán, không biết đang mưu đồ chuyện gì.

Cattleya trầm mặc mười giây rồi mới lấy giấy bút ta, đắn đo viết:

[Gần đây đang có người cố tình thu thập nhật ký của Đại Đế.]

Cô không dám viết những gì liên quan tới Hội Tarot trong thư, không dám lộ ra một thông tin nào, sợ bị ngài ‘Kẻ Khờ’ trừng phạt. Cô chỉ có thể đưa ra vài dấu hiệu có thể phát hiện ra trong hoàn cảnh bình thường để nhắc nhở.

Viết và gấp giấy xong, cô lấy ra một chiếc kèn harmonica tinh xảo làm bằng vàng từ trong người, đưa lên môi thổi một tiếng.

Chỉ trong hai lần chớp mắt, cô đã trông thấy lá thư biến mất một cách quỷ dị.

Dù chưa đeo kính, cô cũng không phát hiện ra người đưa tin đã đến.

Phù… Cattleya khẽ thở dài, giơ tay sờ trán, thầm nói:

“Tham gia một tụ hội dưới sự chứng kiến của một vị thần, áp lực lớn thật.”

Có ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ gia nhập, áp lực đè lên “Kẻ Khờ” nặng quá đi… Ở phía trên sương xám, Klein xoa xoa huyệt thái dương, trực tiếp quay trở về thế giới hiện thực.

Hắn muốn thí nghiệm từ linh cảm có được thông qua chuyến thăm dò mộng cảnh của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK