Núp trong bóng của ngôi nhà cách đó hơn mấy chục mét, Klein nhìn chằm chằm tòa nhà mục tiêu trong đêm tối, mang máng nghe được tiếng gió rất mạnh, và phân biệt rõ tiếng súng pằng pằng vang lên.
“Nếu địch chạy tới chỗ mình, nên rút súng ra vẻ hay vờ như không thấy đây?” Nghĩ thế, cơ thể hắn khẽ run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Người phi phàm có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn để rút lấy sinh mệnh của người sắp chết chắc chắn không thể chỉ là danh sách 9 hoặc danh sách 8, là kẻ mà một Thầy Bói như hắn không thể đối kháng chính diện được. Cho dù hy sinh bản thân, hắn chưa chắc đã ngăn cản được đối phương, tạo cơ hội cho Dunn và mọi người truy cản.
May là nữ thần Đêm Tối, vị thần chấp chưởng tai ách dường như nghe thấy lời khẩn cầu của kẻ canh gác “trung thành” của người, nên chẳng có ai bỏ chạy tới phía Klein cả.
Mấy phút sau, hắn nghe thấy tiếng ca bay bổng vang lên từ chỗ tòa nhà mục tiêu. Nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, Klein xác nhận đây chính là điệu hát dân gian đầy những câu dung tục mà Leonard Mitchell thường hay ngâm nga.
Phù, hắn thở phào nhẹ nhõm, tay cầm súng tay cầm gậy đi ra khỏi bóng tối tòa nhà, tới gần ngôi nhà mục tiêu.
Bài hát dân gian kia chính là tín hiệu tập hợp mà hắn và đám người Dunn đã giao ước sẵn.
Vừa đi được hai bước, Klein bỗng dừng lại. Hắn gác gậy vào cạnh hàng rào sắt, đổi khẩu súng sang tay kia. Sau đó hắn cởi sợi xích bạc trong cổ tay áo, khiến con lắc thạch anh vàng rủ xuống một cách tự nhiên.
Thay đổi vị trí của khẩu súng và con lắc cảm xạ, chờ khi thạch anh dừng lại, Klein lập tức khép hờ mắt, tiến vào trạng thái minh tưởng, đồng thời cũng đọc câu nói bói toán:
“Giọng hát ban nãy là ảo giác.”
“Giọng hát ban nãy là ảo giác.”
…
Sau bảy lần, hắn mở mắt ra, thấy con lắc chuyển động ngược chiều kim đồng hồ.
“Không phải ảo giác…” Klein yên tâm, quấn con lắc cảm xạ lại, xách gậy nhanh chóng tới gần cổng sắt hình vòm của ngôi nhà mục tiêu. Sau đó hắn đưa gậy sang tay phải, nắm cả gậy cả súng trong một tay.
Hắn giơ tay chạm vào cổng định mở nó ra, bỗng cảm nhận cảm giác lạnh tới tận xương tủy ùa tới, hệt như chưa chuẩn bị tâm lý đã bị người nhét cho một cục đá lạnh.
Ai! Klein rút tay về, nhe răng nhếch miệng.
“Chỗ này lạnh như mùa đông vậy…” Hắn nương theo ánh sao yếu ớt với ánh đèn đường đằng xa nhìn vào vườn hoa sau cổng sắt, thấy những dây leo héo rũ, hoa cỏ lụi tàn, không ít lá cây mang theo sương trắng rơi trên nền đất màu nâu đen.
Ghê đấy! Klein thầm cảm thán. Hắn giơ tay gõ ấn đường hai cái mở linh thị.
Hắn giơ tay trái cầm gậy batoong màu đen, dùng nó đẩy cánh cổng khép hờ kia.
Trong tiếng két, hắn lách người qua, bước lên con đường lát đá nối thẳng tới ngôi nhà màu lam xám. Hai bên đường là những gốc cây cỏ trông hệt như u hồn đang ẩn mình trong đêm tối.
Cảnh tượng này khiến Klein chợt nhớ tới các loại truyện ma với phim ma. Theo bản năng hắn thở chậm dần lại, bước nhanh hơn. Nhưng mới đi được vài bước, vai trái của hắn bỗng bị ai đó vỗ một cái.
Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Klein ngừng lại, rồi sau đó đập dữ dội.
Hắn giơ tay phải lên, nhắm khẩu súng tới hướng đó, rồi hắn mới chầm chậm quay người, nhìn sang.
Trong ánh sáng yếu ớt, hắn thấy một cành cây lung lay, suýt thì rơi xuống.
“Thế này là tự dọa chính mình hở?” Klein giật giật khóe miệng, vung gậy đánh gãy cành cây kia.
Hắn tiếp tục bước đi, bên tai bắt đầu vang lên tiếng khóc lẫn tiếng rên rỉ như có như không, con ngươi hắn cũng ánh lên những “cái bóng” trong suốt, mơ hồ và gần như là vô hình.
Cảm nhận được hơi thơ của người sống và máu thịt ấm áp, những cái bóng ấy lao tới.
Klein hoảng sợ, lập tức bỏ chạy thẳng tới cửa của ngôi nhà màu lam xám.
Đây chính là bầu không khí mà đội trưởng bảo mình cảm nhận? Quả thật là còn đáng sợ hơn cả lần giúp tước sĩ Deville trước đây… Oán niệm rõ ràng ngu đần hơn “cái bóng” nhiều, bởi chúng không chủ động tấn công… Hắn vừa nghĩ vừa đi tới chỗ dàn tế trong phòng khách. Đó là một chiếc bàn tròn, bên trên đầy những con rối gỗ thô sơ, ngoài ra còn ba cây nến đã tắt khác.
Dunn Smith đang đứng trước dàn tế, đưa lưng về phía Klein, cầm từng rối gỗ lên quan sát.
“Người Nhặt Xác” Frye thì lẳng lặng nhìn những “cái bóng” đang lượn lờ, muốn ra tay trấn an chúng nó, nhưng lại xuyên qua người chúng một cách bất lực. Mà chúng lại không tấn công anh ta, dường như đã coi anh ta là đồng loại của mình.
Thấy Klein tới, Leonard Mitchell thay ngữ điệu, giọng anh ta trở nên trầm và hấp dẫn:
“Đó là một buổi sáng yên tĩnh,
Hợp với bi thương càng tĩnh lặng.
Nghe tiếng xuyên thủng lá thu úa tàn,
Và tiếng hạt dẻ nhẹ nhàng rơi.”
Trong tiếng đọc thơ chậm rãi và yên ổn, Klein như nhìn thấy một mặt hồ lăn tăn đang phản chiếu ánh tẳng, thấy mặt trăng đỏ lẳng lặng treo trên bầu trời cao.
Những “cái bóng” ấy bình tĩnh lại, không đuổi theo hơi thở người sống và máu thịt ấm áp nữa.
Dunn đặt rối gỗ trong tay xuống, quay người nói với Klein:
“Đây là một nghi thức nguyền rủa rất đáng sợ, may là chúng ta đã phá hủy nó rồi. Cậu bố trí nghi thức trấn an linh tính còn sót lại trước, sau đó thử thông linh xem có phát hiện được manh mối nào từ chúng nó không.”
Phát hiện mình không còn là gánh nặng của đội nữa, Klein lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: “Vâng, đội trưởng.”
Hắn bước tới dàn tế, gạt lũ rối gỗ ra khỏi bàn tròn.
Lúc này hắn liếc thấy trên người những con rối gỗ kia đều có những tên tuổi và thông tin khác nhau.
“Đội trưởng, có phát hiện người quen nào không?” Klein thuận miệng hỏi một câu.
Hỏi xong, hắn nhìn Dunn. Dunn nhìn lại hắn, cả hai đều im lặng.
Mình ngố thật… Sao lại hỏi câu thách thức trí nhớ của đội trưởng như vậy chứ! Klein suýt thì che mặt thở dài.
Nếu là lãnh đạo khác, có lẽ sẽ tìm cơ hội chơi khó mình, may là đội trưởng sẽ quên chuyện này thôi… Thật không biết nên coi chuyện này là ưu hay khuyết điểm đây… Hắn nghĩ, vừa cảm thấy may mắn lại vừa chế giễu.
Sau mười mấy giây im lặng, Dunn dường như mới phân biệt được rõ đâu là thực tại và đâu là cảnh mơ, mới nói: “Có một người mà cậu biết.”
“Ai vậy?” Klein dừng động tác bày nến.
“Joyce Meyer, người sống sót trong vụ thảm án tàu Cỏ Linh Lăng.” Dunn đáp ngắn gọn.
Joyce Meyer? Vị hôn phu của Anna… Klein lập tức nhớ tới việc dường như Sols ở trại tế bần bị người ta xúi giục dẫn dắt, thế mới bộc phát từ trước, nảy sinh ý đồ phóng hỏa.
Hắn thu tay phải lại, trầm giọng nói: “Kẻ Xúi Giục” Treece? Hắn dùng sinh mệnh người sắp chết làm tế phẩm định nguyền rủa tất cả người sống sót trong vụ thảm án tàu Cỏ Linh Lăng? Bởi vì hắn không biết là ai đã phát hiện vấn đề và báo cảnh sát…”
Mà nếu Treece trực tiếp ra tay trả thù thì không thể giết hết toàn bộ mục tiêu sinh sống rải rác trong một lần được, cùng lắm là sau hai ba vụ hắn sẽ bị Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc chú ý, đánh mất cơ hội tiếp tục gây án… Klein gần như tưởng tượng ra lý do vì sao đối phương lựa chọn như vậy.
Dunn gật đầu, sau đó lại lắc đầu rồi nói:
“Không phải tất cả người sống sót, là toàn bộ người sống sót ở thành phố Tingen. Nghi thức nguyền rủa của hắn chỉ có thể ảnh hưởng tới đám người trong phạm vi này. Mặt khác, kẻ chủ trì nghi thức này là nữ, không phải Treece.”
Klein khẽ nhíu mày:
“Có lẽ là kẻ mà hội Linh Tri phái tới giúp Treece? Ừm, nguồn gốc của hội Linh Tri có lẽ là dính líu tới giáo phái Ma Nữ, nên việc kẻ mạnh mà họ phái tới là nữ là chuyện bình thường.”
Dunn cười cười, nói với chất giọng thuần hậu: “Tôi đồng ý với suy đoán của cậu. Tuy rằng nơi này chỉ có cô ta chứ không thấy Treece đâu, nhưng có thể suy đoán ra rằng bọn họ không ở cùng một chỗ, hoặc là Treece đang đi tìm thêm người sắp chết khác.”
Klein không nói gì thêm, hắn bày xong ba cây nến, láy tinh dầu Trăng Tròn và đàn hương đỏ sậm, nhanh chóng bày biện xong dàn tế.
Sau khi dùng muỗng bạc tạo ra bức tường đóng kín hắn bắt đầu khẩn cầu tới “Nữ thần Đêm Tối, lãnh chúa của giấc ngủ ngon và sự yên tĩnh”, hoàn thành việc trấn an các “u hồn” trong và ngoài nhà.
Tiếc là tới phần thông linh tiếp theo, Klein chỉ nhìn thấy một ít hình ảnh lúc còn sống của những linh tính đó, chứ không lấy được manh mối hữu dụng nào.
Sau khi khiến những “u hồn” này thật sự yên giấc trong đêm tối, hắn kết thúc nghi thức, cởi bỏ bức tường linh tính, rồi lắc đầu nói với Dunn, Leonard và Frye: “Chỗ này bị sự gián đoạn nghi thức phá hủy rất nghiêm trọng, làm mất hình ảnh còn sót lại của chủ nhân của nó.”
Dunn không để ý lắm, chỉ vào cầu thang: “Chúng ta lên tầng hai tìm thử xem sao.”
“Vâng.” Klein và hai người kia lập tức đồng ý.
Ba Kẻ Gác Đêm men theo cầu thang lên tầng hai, rồi phân công nhau điều tra từng gian phòng một.
Cuối cùng, bọn họ hội hợp lại trong một căn phòng ngủ thoang thoảng mùi hương, thấy đống quần áo bừa bộn chất thành đống và những chiếc hộp chưa đóng nắp.
“Đây là đồ trang điểm à?” Dunn cầm một hộp lên từ bàn trang điểm, đưa lên mũi ngửi rồi thuận miệng hỏi một câu.
“Nói đúng ra là sản phẩm bảo vệ da, sau thời Russel đại đế, chúng không bị gọi lung tung nữa.” Leonard cười sửa lại: “Đội trưởng, là một quý ông, anh phải biết về những kiến thức thông thường nhé.”
Klein không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, mà quăng mắt về phía chiếc gương trên bàn trang điểm.
Chiếc gương này có vết nứt khá rõ, với một số mảnh vỡ rơi trên mặt thảm.
“Người phi phàm kia bỏ chạy khá vội, nên chưa phá hoại hết tất cả…” Hắn bỗng nói: “Có thể thử một lần.”
“Giao cho cậu đấy.” Dunn nói đầy tin tưởng.
Klein nhanh chóng cầm nến lên từ dưới tầng một, rồi đốt cháy nó ngay trước tấm gương vỡ tan tành kia.
Trong ánh nến lay lắt, hắn lại lấy những thứ như tinh dầu Trăng Tròn, tạo ra bức tường linh tính.
Làm xong xuôi, Klein đứng trước tấm gương đang phản chiếu ánh sáng của ba ngọn nến, thì thầm bằng tiếng Hermes:
“Tôi khẩn cầu sức mạnh đêm tối,
Tôi khẩn cầu sức mạnh bí ẩn,
Tôi khẩn cầu sự chiếu cố từ nữ thần,
“Khẩn cầu chiếc gương này được khôi phục như cũ trong chốc lát, khẩn cầu nó chiếu ra hình ảnh tất cả người từng soi vào gương trong một tháng qua.”
…
Khi chú ngữ được đọc ra, một cơn gió xoáy mạnh bỗng dấy lên bên trong bức tường linh tính. Những mảnh vỡ của gương được cuốn lên, lắp lại vị trí cũ của chúng.
Chiếc gương kín đầy vết nứt ánh lên ánh sáng u tối. Khi Klein giơ tay vuốt ve, nó lập tức phản chiếu ra hình ảnh một người, nhưng không phải là Klein, người đang đứng trước nó.
Đó là một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt tròn tròn, trông ngọt ngào và tao nhã. Có lẽ là gương bị phá vỡ, hoặc là do sự phản phệ tới từ việc cắt ngang nghi thức cũng ảnh hưởng tới cả tầng hai, nên ngũ quan của cô ta khá mơ hồ, không thể thấy rõ khuôn mặt như nào.
Nhưng dù như vậy, Klein vẫn thấy trông cô ta quen thuộc một cách khó hiểu.