Dịch giả: nhockd255
Ngài A? Nghe giống hệt biệt hiệu của tên tội phạm mà không phải danh hiệu của một nhân vật hùng mạnh thần bí… Hoàn toàn không thể sánh được với ngài “Kẻ Khờ”… Không, người có thể so sánh với ngài Kẻ Khờ hẳn phải là thần linh hoặc các nhân vật lớn gần với thần linh rồi… Nghĩ thế, Audrey bỗng cảm thấy rất ưu việt.
Cô bình tĩnh liếc ngài A một cái, hạ nhỏ giọng nói với Filth và Hugh Dirchard: “Ông ta có sự tích gì không?”
Tử tước Grilint, cũng mặc áo choàng đội mũ trùm đầu, tỏ ra rất tò mò về chuyện này.
Hugh Dirchard nghiêm túc đáp: “Từng có mấy lần người phi phàm ở danh sách 8, thậm chí là danh sách 7 theo dõi ngài A, định ra tay với ông ta, nhưng cuối cùng bọn họ đều biến mất.”
“Đúng là một người phi phàm hùng mạnh.” Grilint ca ngợi, lặp lại lời giới thiệu lúc nãy.
Trong lúc nói chuyện, bốn người bọn họ đi vào trong nhà. Người canh gác lập tức đóng cửa lại.
Khi thích ứng được với ánh sáng đèn khí gas, Audrey nhìn thấy hai chiếc bảng đen dựng thẳng ở phía trước, bên trên là những hàng chữ.
Lúc này, cầm một điếu xì gà nhưng chưa châm lửa, Filth khẽ nói:
“Đây là nhu cầu của mỗi một thành viên của tụ hội. Chắc là cô hiểu. Rất nhiều người không muốn người khác biết mình có gì để tránh bị kẻ tham lam nhìn chòng chọc, cho nên bọn họ sẽ viết nặc danh lên chiếc bảng đen này những gì mình muốn hoặc muốn bán đi cái gì, kèm đó là giá cả đại khái và yêu cầu về vật phẩm.”
Audrey khẽ gật đầu, không thèm quan sát thành viên mà nhìn thẳng mấy mục trên bảng đen bên trái:
“Cần một đôi mắt cá Manhal trưởng thành.”
“Tro bụi do oán linh để lại, 165 bảng.”
“Bút ký của Russel đại đế, ba trang, 20 bảng.”
Đọc tới đây, Audrey không cách nào duy trì được trạng thái Khán Giả nữa, cô vừa khiếp sợ lại vừa hưng phấn.
Giá của chúng nó… Giá của chúng nó quá ư là rẻ! Cô nghĩ, vừa kích động vừa mừng rỡ.
Cô vừa đi vừa đọc thêm:
“Hoa tiếng khóc trẻ sơ sinh, một bông, 200 bảng.”
“Bột xác ướp, 10 gam, 5 bảng.”
“Chất nhầy người cá, 30 ml, 29 bảng.”
“Phương thuốc ma dược danh sách 8 “Cảnh Sát Trưởng”, 450 bảng.”
…
Rẻ… Rẻ quá! Giá của vật liệu phi phàm chưa quá 300 bảng! Audrey vừa đọc vừa mắt tỏa sáng, theo mọi người tìm chỗ ngồi.
Lúc này Hugh Dirchard ghé vào bên tai cô, khẽ hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Audrey hô hấp dồn dập, câu nói trứ danh của Russel đại đế tức thì hiện lên trong đầu: “Tôi muốn tất cả!”
Cô có hai người anh trai nên không tới lượt cô kế thừa tước vị và tài sản. Nhưng là cô bé mà bố mẹ và anh trai yêu thương, cô có số bất động sản, đất đai, trại chăn nuôi, tài nguyên khoáng sản, châu báu, cổ phiếu, cổ phần công ty và công trái có giá trị 300 nghìn bảng trên danh nghĩa. Đây được coi là gia sản cô được chia cho. Nhưng khi bá tước Hall, cha cô mất, hoặc cô lập gia đình, như vậy cũng chỉ là trên danh nghĩa, hàng năm sẽ nhận được số tiền tương ứng.
Tuy vậy một năm cô nhận được từ 15 tới 20 nghìn bảng tiền lời, cũng coi là có số má trong giới nữ quý tộc của toàn bộ vương quốc Ruen.
Đương nhiên là một quý tộc, có rất nhiều thứ phải chi tiêu mà không thể thiếu. Hơn nữa cô đã lấy tiền lời hàng năm, không thể chuyện gì cũng tìm cha mẹ.
Cô kiềm chế bản thân, dè dặt đáp: “Tạm thời tôi chỉ muốn mua bút ký của Russel đại đế. Tôi là người sùng bái ông ta, cho rằng ký hiệu hoặc chữ viết đặc biệt mà ông ấy sáng tạo ra có một thứ sức mạnh thần bí nào đó, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm được cách để tổ hợp chúng nó lại một cách chính xác.”
Audrey, mày càng lúc càng giả dối rồi đó… Cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng.
Audrey vừa nói xong, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng với gile đen ngồi ghế bên cạnh kích động phụ họa theo: “Đúng, chính là thế đó! Cuối cùng tôi đã gặp được người có chung quan điểm với mình rồi! Tôi chính là người có ba trang bút ký kia, hiện giờ tôi có thể bán cho cô luôn!”
Audrey ngơ ngác, sau đó mỉm cười trả lời: “Vậy xin phép để tôi thể hiện sự cảm ơn của mình.”
Cô lấy hai tờ 10 bảng đưa cho đối phương rồi nhận lấy ba trang nhật ký Russel đại đế. Đương nhiên người ở đây không biết nó là nhật ký, chỉ gọi là bút ký mà thôi.
Cô nhận lấy rồi giở xem, xác nhận rằng chữ viết tương tự với những tờ nhật ký mà mình có được.
Cô cất chúng đi, rồi khẽ hỏi Hugh và Filth: “Nếu bút ký là giả thì có thể tìm ai? Ngài A?”
“Đúng vậy, ngài A không cho phép tụ hội của ông ta xảy ra chuyện lừa gạt. À đúng rồi, tôi cũng có thể phán xử giúp cô.” Hugh Dirchard trả lời kiểu nóng lòng muốn thử.
“Tôi biết rồi.” Audrey tiến vào trạng thái “Khán Giả”, bắt đầu quan sát người phi phàm và hàng ngũ người phi phàm dự bị ở nơi này.
Bởi vì người trẻ tuổi ban nãy rất kích động khiến nhiều người chú ý tới nơi này, lén hoặc quang minh chính đại quan sát Audrey và Grilint, nhưng rất ít ánh mắt xuyên qua lớp mũ trùm đầu.
Sô pha, ghế dựa, bàn trà đặt rải rác khắp phòng, tất cả đều hướng tới bảng đen… Chất liệu gỗ khá bình thường, chứng tỏ ngài A, người triệu tập tụ hội này không phải quý tộc, nên khá tùy tiện về mặt này… Ừm, với vẻ tự tin mà ông ta thể hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ không ngụy trang làm gì… Audrey đảo mắt, tỉnh táo quan sát.
Ngài A quan sát tất cả quý cô quý bà ở nơi này, ánh mắt thường dừng lại trên người mấy cô gái xinh đẹp… Ông ta là kẻ háo sắc… Vì sao ông ta cứ nhìn mình mãi thế? Ông ta có thể nhìn xuyên qua mạng che mặt à?
Đoán tới đây, Audrey giật mình, cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải con ruồi.
Nhưng cô nhanh chóng yên tâm, bởi cô phát hiện ngài A không nhìn cô và những cô gái khác nữa…
Điều này cho thấy ông ta không thể nhìn xuyên qua lớp vải được… Thị lực của ông ta rất xuất sắc, dường như đang quan sát mình ở khoảng cách gần, trong lúc như này thì tác dụng của mũ trùm là rất nhỏ… Audrey im lặng nhìn người khác giao dịch, nắm bắt một phần nào về tình hình của những người ở đây.
Lúc này người hầu của ngài A đi tới, khẽ nói với bốn người:
“Các vị có thể viết nhu cầu của mình lên giấy, hoặc có thể nhân lúc nghỉ ngơi sang phòng bên cạnh viết đồ muốn bán lên bảng.”
Filth ngửi điếu xì gà, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng: “Các vị có muốn phương thuốc danh sách 9 không?”
Trong quãng thời gian này, cô hết lòng tuân theo lời hứa, nói tất cả thông tin mà cô biết về danh sách đường tắt cho Audrey và tử tước Grilint.
Audrey làm bộ suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Khán Giả”, tôi muốn trở thành “Khán Giả”. Ừm, còn muốn cả danh sách sau là “Người Đọc Tâm” nữa.”
Nghi tới việc mai sau phải thường xuyên tiếp xúc với Filth và Hugh Dirchard, sớm muộn gì cũng bị bọn họ phát hiện ra mình là người phi phàm, là “Khán Giả”, cho nên cô nhân cơ hội này đưa chuyện này ra ngoài để hoàn toàn che giấu sự tồn tại của hội Tarot.
Tuy làm vậy sẽ lãng phí một khoản tiền, nhưng đáng giá lắm… Audrey lặng lẽ khen mình một câu.
Cùng lúc đó, cô phát hiện Hugh Dirchard liên tục nhìn về phía bảng đen, vừa khao khát lại vừa ủ rũ.
“Hugh bảo mình rằng danh sách 8 tương ứng của “Trọng Tài” là “Quan Trị An”… Cô ấy đang nhìn phương thuốc giá trị 450 bảng kia à? Ừm, có thể thấy được cô ta rất muốn có phương thuốc này… Cô ta trở thành “Trọng Tài” đã hơn một năm, vẫn luôn đóng vai “Trọng Tài” mà không hề hay biết, như vậy chắc là đã tiêu hóa xong ma dược rồi… Tất cả chứng minh một điều, Hugh thiếu tiền!”
Khi Audrey thầm suy đoán, tử tước Grilint đã nói ra sự lựa chọn của mình: “”Dược Sư”, tôi cần phương thuốc danh sách 9 “Dược Sư”!”
Thấy ánh mắt của Audrey, Filth và Hugh ngó tới, anh ta cười khì khì giải thích: “Với tôi mà nói, có được sức khỏe, không bị bệnh tật và bị thương là chuyện quan trọng nhất!”
“Đúng là sự lựa chọn lý trí. Tôi cũng từng mơ làm Dược Sư.” Filth thở dài, cười nói.
Cô có khí chất có vẻ biếng nhác và sa sút.
Sau khi quyết định xong, đám người Audrey viết những gì mình cần lên giấy rồi giao cho người hầu, sau đó nhìn gã lượn một vòng, hỏi từng người một, thu thập không ít tờ giấy.
Người hầu gom chúng lại rồi giao cho người phụ trách bảng đen, để cậu ta viết những gì trong giấy lên bảng.
“Cần phương thuốc ma dược “Khán Giả” và “Người Đọc Tâm”, giá cả trao đổi trực tiếp…”
Mỗi khi viết yêu cầu nào lên, người hầu sẽ đọc ba lần. Nếu ai cảm thấy hứng thú, thì sẽ âm thầm xin một phòng, rồi hoàn thành giao dịch với sự trợ giúp của người hầu.
Chờ đợi một lúc mà Audrey và Grilint mãi không thấy ai muốn giao dịch, nên cả hai đều tỏ ra thất vọng.
Đúng lúc này một người hầu đi tới bên cạnh Audrey, đưa cho cô một tờ giấy đã gấp gọn gàng.
“Ngài A tặng cho cô.” Người hầu này hạ nhỏ giọng nói.
Audrey giở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên đó có viết là: “Có hứng thú với phương thuốc của các danh sách 9 khác không?”
Audrey khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, rồi viết lên chỗ còn trống trên tờ giấy: “Tôi chỉ hứng thú với “Khán Giả”.”
Cô gấp giấy lại rồi đưa cho người hầu, nhìn đối phương giao cho ngài A.
Ngài A mở ra liếc nhìn, không lên tiếng, im lặng nhìn các thành viên trong buổi tụ hội. Nhưng Audrey sâu sắc nhận thấy tờ giấy lặng lẽ bốc cháy, hóa thành tro rơi xuống đất.
Mười lăm phút sau, ngài A nói: “Đã tới giai đoạn nghỉ, có thể trao đổi tự nhiên.”
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi bán nhật ký Russel tới gần Audrey, hưng phấn nói: “Tôi đã phá giải được một phần các ký hiệu đặc biệt của Russel đại đế, cũng áp dụng nó lên bản thân, nhận được năng lực không tệ. Cô có hứng thú không?”. Truyện Light Novel
Audrey lập tức nhớ tới mình từng hỏi ngài Kẻ Khờ rằng chữ viết đặc biệt trong nhật ký của Russel đại đế có năn glwcj thần kỳ nào không. Và đáp án của ngài ấy chính là trừ phi vị thần linh nào đó cảm thấy hứng thú.
Cô nhìn thanh niên trước mặt, ngẫm nghĩ rồi dò hỏi: “Anh đã nhận được năng lực gì vậy?”
Người kia càng hưng phấn hơn: “Tôi càng khỏe hơn!”
Audrey nhìn anh ta với ánh mắt thương hại: “Xin lỗi nhé, tôi thích tự mình nghiên cứu hơn.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô tiếp tục quan sát buổi tụ hội này, lấy được rất nhiều thông tin hữu dụng, đó là phán đoán sơ qua rằng có các thành viên với các nghề nghiệp bình thường như bác sĩ hay luật sư.
Nửa giờ nữa trôi qua, đám người Audrey đứng dậy đi về. Cô về tới biệt thự của tử tước Grilint, chờ tới tận khi vũ hội kết thúc.
Tầm 10 giờ tối, Audrey về tới nhà. Cô đang định để hầu gái chuẩn bị nước tắm thì chợt thấy Susie liếc mắt ra hiệu với mình.
Ôi nó nháy mắt ra hiệu kìa… Audrey bỗng thấy cảm xúc trở nên phức tạp.