Dịch: alreii
Biên: Cún Con Xa Nhà
Gần như bản năng, Klein chợt khuỵu gối, nghiêng hông ngã về một hướng khác, chính là phương hướng cửa phòng tắm, sau đó lăn ra ngoài.
Vèo!
Một mũi tên lông vũ đen cắm trên bồn rửa mặt, đầu mũi tên như thể được chế tạo từ xương, chớp lóe sắc xanh, trông rất đẹp mắt.
Nếu như vừa nãy Klein do dự, vậy thì chắc chắn sẽ không thoát được tập kích bất ngờ này!
Trong lúc lăn ra ngoài, Klein sờ tay về phía túi áo, tính rút ra mấy lá bài bài Tarot.
Nhưng chính vào lúc này, hắn cảm giác được một luồng gió mạnh đập đến trước mặt, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng đen nhanh chóng dựa đến gần, lấy tư thế vượt qua người thường nhào tới trước mặt hắn, một chân kéo căng, đá từ phía dưới lên.
Klein thấy không tránh được, vội bỏ qua ý nghĩ vừa nãy. Hắn chống khuỷu tay, ngăn cản công kích đang đến.
Phịch một tiếng, thoáng chốc hắn cảm giác được cả cánh tay trái đã tê rần. Thân thể không chống đỡ được bay về phía sau, giống hệt như bóng tennis mà tầng lớp trung cấp thích nhất cùng với bóng đá dạo gần đây đang thịnh hành ở tầng lớp lao động tầng thấp nhất.
Sức mạnh thật lớn! Klein căng thẳng, hoảng mà không loạn điều chỉnh thân thể giữa không trung, thay đổi tư thế, miễn cưỡng giữ được thăng bằng, hệt như đang biểu diễn xiếc vậy.
Rầm! Rầm, rầm… Lúc này đèn hàn màu vỏ cây mới rơi xuống mặt đất phòng tắm, bật ra sau cửa, từ nhanh đến chậm.
Klein đang tính duỗi người để đứng vững, đối phó với tập kích tiếp theo, nhưng trong đầu hắn đột nhiên chớp hiện hình ảnh:
Kẻ địch mặc áo đen nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng của hắn, tiếp cận còn nhanh hơn trong dự đoán của hắn, cúi người vung tay, đấm một quyền lên lồng ngực hắn.
Chỉ chốc lát thân thể của Klein lại cuộn tròn lăn đi, hệt như một quả bóng nhỏ không ngừng rơi xuống rồi không ngừng bị ném bay.
Bịch!
Hắn vươn tay chống lấy mặt đất lộn đầu xuống dưới chân lên trên, mở ra hai chân như cái kéo, khiến nắm đấm gã áo đen đánh tới không đánh trúng bất cứ bộ phận nào, xuyên qua khe hở đánh vào không khí.
Nắm đấm vốn lấy ngực làm mục tiêu sau khi Klein đảo ngược thân thể, chỉ có thể đánh về phía hai chân của hắn, mà hai chân lại có thể tách ra.
Chống tay, hai chân co lại, Klein nhanh nhẹn nhảy qua bên cạnh, cuối cùng đã đứng vững được.
Phịch!
Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ kẻ địch, bóng dáng đen đã nhào người tới, còn kèm theo tiếng gió mãnh liệt.
Phản ứng nhanh quá! Klein vội giơ hai tay, ngăn ở trước người.
Trong tiếng vang trầm đục, hắn giống như bị một con gấu đen húc phải, lực lớn đến mức khó thể nào chịu đựng được, đành phải lảo đảo lùi về phía sau, hai cánh tay suýt nữa đã mất đi cảm giác.
Cùng lúc đó, Klein rốt cuộc nhận ra người tập kích là ai.
Làn da của gã ngăm đen, dáng người gầy còm, hốc mắt hãm sâu, chính là Meursault – Người Xử Phạt của đảng Zhemage, sáng sớm từng tới tìm thám tử Moriarty!
Rầm rầm rầm! Ánh mắt Meursault lộ ra hung hãn, đuổi sát theo sau hắn, hai tay quơ liên tục, móc qua trái, tạt qua phải, bày ra thế công như mưa rền gió giữ.
Lực lượng của Klein chệnh lệch với đối phương rất rõ ràng, không thể nào chống đỡ chính diện được, chỉ dựa vào sự nhanh nhẹn và dự cảm mới miễn cưỡng trốn được bộ tổ hợp quyền này.
Không được! Cần phải phát huy ưu thế của mình! Suy nghĩ lướt lên, Klein không tính dùng cách đấu nữa. Hắn cúi người, hai chân cong lại, lăn về phía bên cạnh.
Răng rắc! Một chiếc ghế bị Meursault quơ chân gãy thành mấy mảnh.
Klein chống tay, eo dùng sức tiếp tục lăn, muốn tìm cơ hội lấy ra bài Tarot và bùa chú tự chế.
Bịch! Bịch! Bịch!
Meursault bước nhanh đuổi theo, hai chân đá ra liên tục, chẳng chậm hơn kẻ địch bao nhiêu.
Gã như thể một con gấu lớn có được thiên phú nhanh nhẹn, các phương diện đều không tồn tại nhược điểm, khiến Klein đang lăn lộn chỉ có thể trốn tránh và chống đỡ, hoàn toàn không dư tay rút bài hay bùa ra được.
Răng rắc, rầm, rầm!
Ghế nát, bàn lật, giá áo đổ, Klein lăn một vòng lớn, tình thế càng trở nên đầy rẫy nguy hiểm.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa! Hắn không ngừng né tránh, vừa lăn lộn vừa tìm kiếm hết thảy cơ hội để xoay chuyển cục diện.
Đột nhiên khóe mắt hắn lướt đến bàn tra trong phòng khách, trong đầu có một ý tưởng.
Phịch! Chống một tay, thuận thế bật về sau, Klein chịu đựng đau đớn, lăn về phía khu vực phòng khách.
Mà vào ngay lúc này, cơ bắp trên hai chân của Meursault đột nhiên phồng lên, như thể được bơm hơi vào vậy.
Rầm! Gã giẫm xuống mặt đất khiên nó gần như lay động, cả người nhảy ra ngoài, như một viên đạn bắn đến trước mặt Klein, tiếp đó một chân đá ra.
Klein gắng gượng đỡ lấy, lại bị đá bay ra ngoài. Loảng xoảng đâm lật ngã cả bàn tràn, hất bộ trà cụ gốm sứ bay về phía tủ bát, khiến bút máy bụng tròn, hợp đồng chế thức và các loại báo chí rơi đầy đất.
Mắt thấy thám thử mặc lễ phục dài màu đen với hai hàng nút bị đá bay cả người như nhũn ra, nhất thời khó đứng dậy nổi, không thể lăn tiếp được nữa, hung ác trong mắt Meursault càng thịnh, trượt về phía trước trong tiếng động đồ sứ liên tiếp vỡ nát, kê gối.
Con ngươi Klein trở nên đậm màu nhìn thấy màn này, tay đã cầm được một phần hợp đồng chế thức.
Hắn trốn về phía phòng khách, không thèm để ý nhắc nhở của dự cảm tiếp tục lăn lộn về phía bàn trà, chỉ vì để lấy được một phần hợp đồng chế thức, hoặc là một tờ báo!
Thấy đầu gối Meursault đang đánh mạnh đến, cổ tay của Klein chợt run lên.
Chính vào lúc này, trong đầu hắn lại hiện ra một cảnh tượng, cảnh tượng Meursault ngửa cổ ra phía sau.
Vèo!
Phần tay Klein hơi uốn, phóng ra bản hợp đồng chế thức trong tay.
Vèo!
Bản hợp đồng bắn về phía cổ họng của Meursault như phi tiêu được chế tạo bằng thép, khoảng cách lúc này của hai người không quá 1m, hơn nữa theo thế tiến lên của đối phương nên càng lúc càng gần!
Bóng trắng đập vào mí mắt, Meursault bản năng ngửa về phía sau, muốn tránh né.
Phập!
Hợp đồng chế thức chính xác ghim vào cổ họng của Meursault, đâm vào khí quản của gã.
Huyết dịch chớp hiện bọt khí chảy ra, Meursault ngã trước người Klein, đầu gối đập mạnh lên mặt đất.
“Hư, hư, hư…” Gã rút bản hợp đồng chế thức nhiễm máu ra, ôm chặt lấy cổ họng.
Nhưng gã không cách nào cầm được dòng máu đang chảy ra khỏi miệng vết thương, ánh mắt dần dần tan rã.
Đến cuối, thân thể gã co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Klein ngồi nghỉ một lúc mới có sức trở người đứng dậy, giữa hai ngón tay kẹp lấy mấy lá bài bài Tarot. Đề phòng khả năng phản công và có kẻ địch khác.
Mở linh thị, sau khi xác nhận đối phương đã chết, Klein nhìn khắp bốn phía, chẳng phát hiện được màu sắc của khí tràng nào khác.
Thẳng đến lúc này, thân thể căng cứng của hắn mới được thả lỏng. Hắn chú ý tới chiếc ghế gãy thành hai, bàn trà sứt mẻ lỗ chỗ, khắp mặt đấy là mảnh sứ vỡ, cả phòng khách, phòng ăn và cửa nối liền hai nơi là một đống hỗn loạn.
Hắn cúi đầu, lại nhìn thấy tay áo bộ lễ phục dài của mình rách không ít chỗ, lớp dạ bên ngoài dính dầy bụi bặm.
Bỗng nhiên Klein nhỏ giọng tự giễu một câu: “Cái này không thể thanh toán với cấp trên được…”
“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha.”
Hắn bật cười, như thể gặp được chuyện gì đó vui vẻ nhất trong đời, cười đến mức nghiêng trái ngã phải, cười đến mức cả phòng khách chỉ còn vang vọng tiếng cười của hắn.
Mười mấy giây sau, Klein thu lại nụ cười, vẻ mặt uể oải đi đến bên cạnh thi thể Meursault.
Hắn muốn khiến người chết mở miệng nói chuyện!
Quen thuộc dùng nghi thức thông linh và tự mình đáp lại xong, Klein ngửi được mùi thơm mát, sử dụng kỹ xảo “Xem bói trong mơ” thầm thì:
“Kẻ chủ mưu đằng sau hành động của Meursault.”
Rất nhanh, con ngươi hắn trở nên đen tuyền tiến vào giấc mơ, nhìn thấy sương mù mờ mịt.
Thế giới sương mù chợt có ánh sáng biến hóa, ngưng tụ ra từng hình ảnh và từng cảnh tượng:
Đằng trước Meursault là một người đàn ông trung niên không đội mũ, cổ áo và ống tay áo của ông ta khá phức tạp, chúng chồng điệp lên nhau, trang trí bằng cánh hoa, lộ ra vẻ cực kỳ hoa lệ, lại phối thêm áo gi lê bó sát người và quần dài ôm chân, đẹp đẽ lại khá xốc nổi.
Người đàn ông trung niên có mái tóc quăn và đôi mắt xanh, gương mặt thon dài để râu nhưng rất hấp dẫn, là một quý ông cực kỳ dễ nhìn.
Ông ta nhìn Meursault, nói với giọng thầm thấp: “Mặc kệ cậu làm gì, nhất định phải tìm được Ian Wright, cố gắng để nó còn sống. Nếu chết rồi, xin hãy đưa nó đến trước mặt tôi trong vòng 1 tiếng, tốt nhất là 15 phút.”
“Vâng, ngài đại sứ.” Meursault không hề che giấu sự kiệt ngạo của mình, những vẫn cúi đầu.
Hình ảnh vỡ tan, Klein nhíu mày: Ngài đại sứ?
Chuyện này còn liên quan đến quốc gia khác?
Nhìn từ phong cách ăn mặc, vị đại sứ này rất có thể là đại sứ của nước cộng hòa Entis được phái đến lưu trú ở Backlund…
Ian chỉ là một thằng nhóc…
Quý ngài đó biết thông linh, ít nhất thì bên cạnh có người biết thông linh…
Klein nghĩ gì đó, lần nữa đưa ra từ ngữ để “Xem bói trong mơ”:
“Mục đích tìm kiếm Ian Wright.”
Trong cảnh tượng hư ảo mờ mịt, Klein lại nhìn thấy vị thân sĩ trung niên nọ.
Ông ta nhìn Meursault chằm chằm, nói với giọng trầm thấp: “Cậu không cần biết tại sao, chỉ cần dựa theo phân phó của ta đi làm là được.”
“Tôi cho cậu ma dược, cho cậu tiền, cho cậu đứng sau màn đủ tư cách lên tiếng trong đảng Zhemage, là để cậu làm việc chứ không phải để cậu đặt câu hỏi với tôi!”
“Hả… cậu chỉ cần biết Ian Wright có khả năng liên quan đến một vật phẩm cực kỳ quan trọng.”
Cảnh tượng dần mờ đi, Klein lại lần nữa thoát khỏi giấc mơ.
Một vật phẩm cực kỳ quan trọng… Thật đúng là nhìn không ra mà. Ian… sẽ là thứ gì đây… ma dược… Meursault vốn là người phi phàm, khó trách cách đấu thuật của gã mạnh đến mức đáng sợ, gã chắc là người phi phàm sở trường về phương diện này… Trong lúc những suy nghĩ đó hiện ra, Klein cảm thấy mỏi mệt, tự mình đáp lại khẩn cầu của mình đúng là quá hao tổn linh tính.
Muốn khôi phục lại trình độ thông linh trước đây, đoán chừng phải chờ đến khi bản thân thăng cấp lên danh sách 7.
Kết thúc nghi thức, bỏ đi bức tường linh tính, Klein nhìn về phía thi thể Meursault, cẩn thận quan sát lúc lâu. Cuối cùng, hắn nhìn thấy miệng vết thương trên cổ họng của đối phương có điểm diểm ánh sáng linh tính đang ngưng tụ, chậm rãi tụ lại với nhau.
Cẩn thận nắm lấy, trong lòng bàn tay Klein có thêm một vật phẩm đỏ thẫm như quả địa cầu đông lạnh.
“Đây chính là đặc tính phi phàm Meursault để lại? Không biết là ma dược của danh sách gì… Chuyện này muốn xác định khá dễ, lên màn sương mù xám xem bói là có thể biết được đáp án… Về mặt lý thuyết, đặc tính phi phàm ở danh sách thấp, cho dù không cần dùng vật liệu phụ trợ, cũng có thể trực tiếp khiến người khác đạt được năng lực tương ứng. Có điều sau khi ăn, rất dễ nổi điên hoặc mất không chế… Vật liệu phụ trợ của ma dược danh sách thấp gần như không chưa linh tính…” Những suy nghĩ cứ tuôn ra trong đầu Klein, hắn cưỡng ép thu hồi sự chú ý.
Bởi vì có một thi thể đang nằm ngay trước mặt, nên hắn khá là đau đầu vì không biết tiếp theo nên xử lý thế nào