Dịch: lumos
Biên: alreii
Trong sảnh triển lãm nơi đặt nhật ký của Russel, hai đội viên thuộc tiểu đội Trái Tim Máy Móc bỗng nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch.
Bọn họ đồng thời quay đầu, nhìn về phía vật phong ấn như gỗ xếp ghép hình trên tủ trưng bày thủy tinh.
Trong mô hình thu nhỏ tầng 1 của viện bảo tàng, có một chấm xám liên tục nhấp nháy.
“Trong phòng vệ sinh gần đây xuất hiện một vật không có sự sống.” Một trong hai đội viên đưa ra phán đoán rõ ràng.
Đội viên còn lại khá thả lỏng, gã nhíu mày, nói với giọng suy đoán:
“Lá khô bị gió thổi vào?”
“Có thể lắm.” Người đội viên lên tiếng lúc trước gật đầu nói, “Chờ chốc lát có nhân viên bảo vệ đi ngang qua thì bảo họ tới đó kiểm tra xem sao. Đội trưởng bảo chúng ta trông coi chỗ này, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi, nhất là không được rời đi một mình.”
Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp thì họ có thể mang theo nhật ký của Russel cùng nhau rút lui.
“Được.” Đồng đội của anh ta không có ý kiến gì với điều này.
… …
Trong khu vực làm việc trên tầng 2 của viện bảo tàng, Klein bay trôi nổi như một du hồn, xuyên qua hết bức tường này tới bức tường khác, bay đến chỗ ngay phía trên đầu của phòng sách hoàn nguyên.
Có điều Klein không bay quá nhanh, hắn vẫn luôn cảm ứng với mồi lửa ở tầng dưới, tính toán khoảng cách với nó.
Khi chiều dài giữa hai hiểm đến gần 30 mét, hắn giơ bàn tay phải hư ảo trong suốt lên, không tiếng động búng tay một cái.
Trong phòng vệ sinh ở tầng 1, hộp diêm nọ đột nhiên nổ tung, phát ra một tiếng nổ không quá lớn.
Tiếp theo đó, ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên, bén lên khăn giấy, bén qua bồn hoa, bén lên những cánh cửa bằng từ gỗ.
Ngọn lửa mạnh này tạm thời không lan rộng ra ngoài, nhưng sức cháy của nó đã đủ ghê gớm.
Các nhân viên bảo vệ ở gần đó nghe được tiếng động lập tức chạy về phía vị trí nọ. Mà hai đội viên tiểu đội Trái Tim Máy Móc giám sát toàn bộ tình hình tầng 1 đồng thời nhìn về phía ngọn lửa trong mô hình, theo bản năng muốn đi tới đó. Hai người là muốn đi dập lửa, cũng chuẩn bị đi bắt kẻ gây nên hỗn loạn.
Nhưng bọn họ mới chạy được mấy bước thì đã dừng lại, đồng thời nhớ tới lời dặn của đội trưởng:
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi sảnh triển lãm này, rời khỏi nhật ký của Russel!
Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đề phòng nhìn về hai cửa ra vào sảnh triển lãm này, lặng lẽ lấy ra vũ khí phi phàm của mình.
Là người phi phàm của giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc, bọn họ chưa bao giờ thiếu trang bị.
… …
Lúc này, Max Livermore đang xách đèn bão tuần tra các sảnh triển lãm khác ở tầng 1 cũng nghe được tiếng động. Anh ta không hề suy nghĩ, lập tức chạy về phía sảnh triển đặt nhật ký của Russel.
Bảo đảm an toàn cho vật phẩm được ưu tiên hơn là bắt kẻ đột nhập!
Hơn nữa, Max tin rằng dù đối phương có mục đích gì đi chăng nữa, chỉ cần bước vào những căn phòng bị ảnh hưởng bởi vật phong ấn ở tầng 1, bước vào các sảnh triển lãm thì sẽ không thể rời đi một cách dễ dàng được!
Nếu như không có tiếp viện từ bên ngoài, kẻ đột nhập đó thậm chí có thể bị nhốt ở nơi này!
Mà cho dù có tiếp viện, cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài để phá bỏ ảnh hưởng từ vật phong ấn.
“Một khi vào đây rồi thì sẽ như con mồi đã giẫm vào cạm bẫy!” Max Livermore chạy nhanh, băng qua các sảnh triển lãm, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của hai đồng đội.
Mà ngay lúc này trên tầng 2 của viện bảo tàng, Klein đã dựa vào sơ đồ bố cục trong trí nhớ, đi xuyên qua tường và cửa, đến được vị trí ngay phía trên đầu của phòng sách hoàn nguyên.
Klein không vội vàng thực hiện kế hoạch tiếp theo, việc đầu tiên hắn làm là nhìn xuống bên dưới.
Bởi vì đá phiến dưới chân khá dày, Klein không thể xác định rõ phía dưới có tồn tại khí tràng và màu sắc cảm xúc không. Hắn đành phải giang rộng hai tay, nghiêng người ngã về phía trước, không một tiếng động nằm úp sấp trên mặt đất.
Bóng dáng hư ảo trong suốt của hắn nhanh chóng trở nên mờ nhạt, nhập vào bên trong sàn nhà.
… …
Chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà ở tầng 1, bỗng nhiên nhô ra một khuôn mặt người mờ ảo gần như vô hình.
Khuôn mặt người kỳ dị này nhìn xuống sảnh triển lãm, tròng mắt không ngừng xoay chuyển, thu hết toàn bộ hình ảnh mỗi một ngóc ngách trong phòng vào mắt.
Không có người phi phàm, không có bảo vệ… Klein thì thào một câu. Bóng dáng của hắn thoáng cái xuyên qua trần nhà, bay nhanh rơi xuống trước bàn sách được lồng kính thủy tinh bao phủ của Russel.
Hắn nhìn lướt qua, không hề do dự vươn hai tay, lần lượt cầm lấy chiếc thẻ kẹp sách trong “Bản thảo sáng chế” và chiếc thẻ kẹp sách trông giống như bị đứa con nít vẽ bậy.
Hắn là vì đề phòng có người phi phàm mạnh mẽ, có thể sử dụng mấy thủ đoạn kỳ diệu để nhìn lại hình ảnh nơi này. Cho nên hắn phải thể hiện ra mình không hề biết chiếc thẻ kẹp sách nào là khác thường, khiến kẻ điều tra không cách nào hoài nghi tới tiểu thư Chính Nghĩa chỉ chạm vào một chiếc thẻ kẹp sách.
Linh thể được còi đồng Azcot gia cố của hắn hơi khựng lại khi xuyên qua lồng kính thủy tinh. Hắn nắm chắc hai chiếc thẻ kẹp sách trong tay, sau đó bao bọc chúng vào trong linh thể.
Klein làm xong hết mọi thứ, hắn bình tĩnh trở lại, không còn thấp thỏm hay căng thẳng quá rõ ràng nữa.
Hắn lại với tay lấy mấy chiếc thẻ kẹp sách khác.
Oe! Oe! Oe!
Tiếng gào khóc thảm thiết của trẻ con chợt vang vọng trong sảnh triển lãm.
Tiếng khóc hư ảo, tựa như vọng đến từ nơi xa xăm.
Cơ thể Klein đột nhiên cứng đờ, như thể hồ nước gặp phải nhiệt độ cực thấp, ngay lập tức bị đóng băng.
Hắn ở trong trạng thái linh thể dường như cũng bị đóng băng!
Oe! Oe! Oe!
Cùng với từng đợt tiếng khóc trẻ con là những khe hở màu đen hiện ra. Chúng vây xung quanh Klein, như những hàng rào sắt đứt đoạn.
Chỉ trong nháy mắt, một khe hở trong số chúng nứt ra, bên trong là một tròng mắt đầy tơ máu. Ở chính giữa tròng mắt là một con ngươi sâu hun hút, bên trong có những con sâu nhỏ như những sợi tóc trắng đang bò lúc nhúc.
Một, hai, ba… Những khe hở lần lượt nứt ra, từng tròng mắt kỳ dị hiện ra chi chít giữa không trung. Chúng nhìn chằm chằm vào Klein một cách lạnh lùng vô cảm.
Theo sự xuất hiện của bọn chúng, mọi thứ xung quanh đều như bị đông đặc, ngay cả linh thể hư ảo cũng không thể xuyên thấu.
Thậm chí, Klein khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của Linh giới, khó mà nhìn thấy những bóng dáng trong suốt với hình dạng khác nhau ở trên chỗ cao vô tận, khó mà nhìn thấy những quầng sáng trong suốt, ẩn chứa nguồn tri thức vô cùng vô tận với đầy màu sắc. (Q1-C32, có miêu tả Linh giới)
“Sao anh chỉ lấy thẻ kẹp sách thôi vậy?” Một giọng nữ dịu dàng nhưng không hề có cảm xúc truyền vào trong tai Klein.
Hắn vẫn đứng cứng đờ tại chỗ, chỉ thấy trước mặt có một giá sách cao lớn sắp chạm trần nhà, được chia làm 2 tầng, ở đó có cầu thang và lối đi xoay quanh những quyển sách.
Một bóng người được bóng tối che phủ, đang ngồi trên bậc cầu thang trên cùng.
Đôi chân mang bốt da den của bóng người đó buông thõng xuống, dựa sát vào cầu thang gỗ, đung đưa giữa không trung.
Thế mà mình hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của cô ta… Đây là kẻ mạnh của tiểu đội Trái Tim Máy Móc ư? À không, phải là kẻ mạnh danh sách cao chứ! Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Klein, hắn không trả lời mà chỉ nheo mắt.
“Sao anh chỉ lấy thẻ kẹp sách thôi vậy? Từ đâu mà anh biết cần phải lấy thẻ kẹp sách?”
Bóng người đó hỏi lại lần nữa, trong giọng nói dịu dàng có thêm một chút nghiêm khắc. Những tròng mắt đầy tơ máu xung quanh hắn nhanh chóng phóng to, như thể muốn chiếm hết toàn bộ không gian này.
Cô ta còn chưa dứt lời thì gương mặt bôi đầy thuốc màu của Klein đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Bóng dáng hư ảo gần như trong suốt của hắn lập tức tan biến, chẳng biết đã đi đâu!
Ngay cả còi đồng Azcot và hai chiếc thẻ kẹp sách bao bọc ở trong linh thể của hắn cũng biến mất!
… …
Trên màn sương mù xám, trong cung điện cổ xưa nguy nga hùng vĩ.
Bóng dáng Klein bỗng nhiên hiện ra ở vị trí cao nhất trên chiếc bàn dài loang lổ.
Hắn dựa vào lưng ghế, cười khẽ nói:
“May mà mình đã chuẩn bị từ trước.”
Trạng thái linh thể của hắn không đến từ năng lực phi phàm của bản thân, cũng không đến từ sự chuyển đổi qua lại giữa linh thể và thể xác. Đây là kết quả của nghi thức tự mình triệu hồi chính mình, tự mình đáp lại chính mình.
Mà sức mạnh của nghi lễ này bắt nguồn từ màn sương xám trên không gian thần bí này, bắt nguồn từ sự đặc thù của nó!
Cho nên, chỉ cần Klein lấy được thứ mình muốn, hắn chẳng cần phải thử chạy trốn làm gì nữa. Chỉ cần hắn trực tiếp chấm dứt triệu hồi là có thể trở lại màn sương xám, sau đó lại từ nơi này, trở về bên trong thân thể ở thế giới hiện thực!
Bởi vì không gian trên màn sương xám này có thể ngăn cách sức mạnh của Thần Linh như Mặt Trời Vĩnh Hằng, Chúa Sáng Thế Chân Thực. Do đó, Klein tin rằng trong tình huống không có Thần Linh quấy nhiễu, nghi thức triệu hồi sẽ không bị cắt đứt giữa chừng!
Chỉ cần đối phương không lập tức tiêu diệt linh thể của hắn hoặc là trực tiếp khiến hắn hôn mê, Klein chắc chắn mình có thể trốn được!
Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không muốn sau khi biến thành linh thể rồi còn phải “Lặn lội đường xa” để tới viện bảo tàng. Khoảng cách quá xa, biến số quá nhiều.
… …
Ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ ảm đạm tối tăm ánh vào, cô gái ngồi trên bậc cầu thang trên cùng giữa hai giá sách, lặng thinh nhìn về vị trí trước bàn đọc sách, nơi mà Klein đứng lúc trước. Tiếng trẻ con khóc và những tròng mắt ở xung quanh đã biến mất tung tích.
Không biết đã trải qua bao lâu, trên bậc cầu thang trên cùng chợt trở nên trống rỗng, như chưa từng có ai ở đó bao giờ.
Trong sảnh triển lãm đặt nhật ký Russel, Max Livermore nói với hai đội viên:
“Các cậu trông coi nơi này, tôi đi tìm cái tên đã đột nhập vào đây. Chắc chắn gã đã bị sức mạnh của vật phẩm phong ấn nhốt đâu đó ở tầng 1 rồi!”
Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía vật phẩm phong ấn, nhìn “Mô hình” tầng 1 của viện bảo tàng, muốn tìm chấm đỏ của kẻ đột nhập, muốn nhanh chóng xác định vị trí của đối phương.
Thế nhưng anh ta nhìn đi nhìn lại, đếm tới đếm lui, vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Số người ở đây hoàn toàn không tăng thêm!
“Đây là…” Max Livermore đơ người tại chỗ.
… …
Số 18 đại lộ Quốc Vương, trong phòng chứa đồ của một phú thương giàu có.
Ánh mắt của Klein có thần thái trở lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Hắn để hết thẻ kẹp sách và còi đồng Azcot lại trên màn sương xám, tranh thủ thời gian trở lại bên trong thân thể.
Klein dập tắt ngọn nến, kết thúc nghi thức. Sau đó, hắn xử lý hiện trường, dùng nước thuốc được điều chế đặc biệt trung hòa hết bột Thánh Dạ và mùi hương từ mấy vật phẩm như tinh dầu tinh khiết vv dùng trong nghi thức.
Klein làm xong hết mọi thứ, hắn cởi bỏ bức tường linh tính, một cơn gió bất chợt nổi lên thổi bay hết những vết tích còn lại.
Tiếp đó, hắn lấy ra “Chìa khóa vạn năng”, muốn đi xuyên qua những tòa nhà, rời khơi nơi này một khoảng cách xa để ngồi xe ngựa thuê.
Klein lấy gậy ra xem bói để xác định phương hướng, tránh đi lạc đường lại trở về viện bảo tàng Vương Quốc hoặc là đến “cái nhà thờ nào đó”. Hắn bắt đầu nhanh chóng tiến lên trước, liên tục dùng “Chìa khóa vạn năng” để mở cửa mở tường.
Hắn cứ đi thẳng như vậy được một lúc, đột nhiên cảm thấy hơi mơ hồ về vị trí hiện tại của mình.
Ừm… Qua hai tòa nhà nữa là sẽ ra ngoài, nếu không còn trên đại lộ Quốc Vương nữa thì sẽ tìm một chiếc xe ngựa thuê, hay là xem bói lần nữa nhỉ? Sau khi về nhà phải lập tức nghiên cứu Lá bài Khinh Nhờn! Klein nhanh chóng đưa ra quyết định, đặt chiếc chìa khóa màu đồng thau có hình dạng phong cách cổ xưa lên tường, vặn khẽ một cái.
Gợn sóng vô hình lan ra, hắn đi đến ngôi biệt thự sát vách với dãy biệt thự này.
Lúc này, mũi của hắn giật giật, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi máu tanh nồng nặc! Klein nhíu mày, ngước mắt nhìn lên thì thấy có một người phụ nữ đang nằm ngã trong phòng khách phía trước.
Vẻ mặt của người phụ nữ đó đầy vẻ đau đớn, phần bụng có một vết thương cực lớn, toàn bộ nội tạng bên trong dường như đã biến mất.
Cùng lúc đó, Klein nghe thấy tiếng “Hà hà hà”.