Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: 707DefenderOfJustice

Khụ khụ!

Mike Joseph lấy khăn tay che miệng, ho sặc sụa mấy tiếng.

Khói bụi ở khu nhà máy dày đặc hơn chỗ khác nhiều, bầu không khí phảng phất màu xám xen lẫn vàng, từng đám bụi trôi nổi giữa không trung, ngẫu nhiên tản ra xung quanh mang theo vị cay nồng đến gắt mũi, khiến cho ngài phóng viên vốn quen thuộc với không khí Backlund cũng không sao chịu nổi.

Anh ta quay đầu về phía Klein, người cũng đang ho khan, nói:

“Tôi luôn một mực ủng hộ việc chính phủ thành lập Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc và kiểm sát ngành công nghiệp kiềm, nhưng đến hôm nay tôi mới biết vấn đề lại nghiêm trọng thế này.”

“Nếu không áp dụng biện pháp hữu hiệu, nó có thể trở thành một thảm kịch trong tương lai.” Klein cố hết sức thông chiếc mũi nghẹt.

Có lẽ sẽ khiến cho sương mù bao phủ cả Backlund, tầm nhìn từ xa còn chưa tới năm mét. Mà trong cảnh tượng như thế, rất có khả năng Tà Thần sẽ hàng lâm hoặc được sinh ra… Hắn lặng lẽ bồi thêm.

Lão Kohler không hiểu rõ cuộc đối thoại của họ, lão nuốt cục đờm trong họng, dẫn ngài phóng viên và ngài thám tử tư đi vòng qua người trông coi, lẻn vào một nhà máy chì.

Công nhân ở nơi này chủ yếu là nữ, họ bận rộn làm việc dù không có đồ bảo hộ, mà nhà xưởng thì đầy bụi.

Nhìn những “hạt li ti” lơ lửng trong không khí, Klein cảm thấy mình có thể nhìn ra được khí độc, còn những nữ công nhân trẻ tuổi không mang mặt nạ thì hệt như những con dê chờ đem vào lò mổ.

Trong một khoảnh khắc, hắn tựa như trở về Tingen, nhớ về khoảng thời gian trước đây giúp Tước sĩ Deville giải quyết oán niệm.

Hắn như thể đã nhìn thấy trước tương lai của các nữ công nhân, từng người một, người đầu đau nhức, người mắt mờ đi, người bị phát điên, người thì trên hàm lợi xuất hiện đường kẻ xanh, cuối cùng, hoặc trở nên mù lòa, hoặc chết.

Giống như một nghi thức hiến tế máu và linh hồn cỡ lớn, chỉ khác ở chỗ mục tiêu là ký hiệu lấp lóe của tiền… Nếu Hội Cực Quang, Học phái Hoa Hồng hay những tổ chức tà giáo khác có thể lợi dụng được những chuyện tương tự, như cái cách mà Lanlus đã làm, thì đã thành vấn đề to tát rồi… Klein che miệng mũi lại, lẳng lặng nhìn.

Mike Joseph thì vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, thì thầm:

“Sao có thể như vậy?”

“Sao bọn họ lại thành ra thế này?”

“Lúc trước, tất cả các loại báo chí và tạp chí đã tập trung thảo luận về việc trúng độc chì, tại sao bọn họ đều không đề phòng gì cả?”

“Ngay cả một cái khẩu trang cũng không có mà dùng?”

“Những người chủ nhà máy này đều muốn mưu sát người!”

Quả là một vị phóng viên có tinh thần trượng nghĩa, dù tuổi tác không tính là nhỏ, tính cách hơi keo kiệt, diễn xuất cũng khá tốt, nhưng vẫn luôn giữ được động lực trong sáng vốn có… Nhưng sao anh ta có thể biết rõ sự việc ngộ độc chì nhỉ? Phải rồi, mình quên mất, mình đã nhờ Tước sĩ Deville tuyên truyền về sự độc hại của chì trên báo chí… Có vẻ ngài ấy đã thực hiện rất tốt, nhưng với một số người, nếu có một hay hai tên dân đen tầng lớp thấp kém chết đi, thì cũng có ảnh hưởng gì? Còn đầy người đang chờ được làm việc kìa! Klein nghĩ với tâm trạng trĩu nặng.

Là một phóng viên lâu năm, Mike không mất lý trí, lặng yên quan sát và hỏi thăm vài người công nhân thay ca, rồi rời khỏi nhà máy chì.

Sau đó, họ tiến vào từng nhà máy khác, nhưng gặp hoàn cảnh bẩn thỉu, thấy những công nhân phải lao động cường độ cao, liền mất hết tâm trạng thảo luận.

Tới gần giữa trưa, Klein chợt phát hiện trước nhà máy nọ có một đám đông đang tụ tập, chủ yếu là phụ nữ, họ đang kích động hô hào cái gì, định xông thẳng vào bên trong.

“Chuyện gì thế?” Mike nghi hoặc hỏi lão Kohler.

Lão Kohler cũng khó hiểu.

“Tôi qua hỏi xem sao.”

Ông ta chạy chậm đến khu bên ngoài nhà máy nọ, lẩn vào trong đám người, mấy phút sau mới trở lại chỗ Klein và Mike.

“Các cô ấy muốn đập nát những cỗ máy mới kia!” Lão Kohler thở dốc, nói thẳng trọng tâm.

“Tại sao?” Mike chưa từng phụ trách mấy tin tức kiểu vậy trước đây nên không hiểu rõ tình huống. Ngược lại, Klein lại mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Lão Kohler chỉ vào gian nhà máy:

“Đây là một xưởng dệt, bọn họ muốn đổi sang dùng loại máy dệt đời mới nhất nên lượng công nhân sử dụng máy sẽ bị giảm bớt. Hình như…hình như họ định sa thải một phần ba số công nhân!”

“Những nữ công nhân kia muốn đập phá máy móc, hi vọng giành lại được công việc, nếu không họ sẽ chẳng sống nổi, không chừng chỉ còn cách làm gái đứng đường.”

Mike mở miệng mấp máy, từ khẩu hình có thể nhìn ra anh ta lờ mờ muốn nói “ngu xuẩn”, nhưng cuối cùng chẳng lên tiếng điều gì, chỉ im lặng nhìn qua, thậm chí không đến gần.

“Về thôi, cũng tạm coi là phỏng vấn điều tra của tôi xong rồi.” Rất lâu sau, Mike mới thở dài nói.

Ba người quay lưng hướng về khu nhà máy, trầm mặc bước đi, không ai mở lời.

Lúc sắp chia tay, Mike nhìn Klein một chút, mở miệng trầm giọng:

“Anh nói xem, nếu đóng cửa những nhà máy không có biện pháp bảo hộ, hoặc đưa chuyện đó lên tòa án, những nữ công nhân kia có thể kiếm được công việc khác không?”

Klein nghiêm túc suy nghĩ, đoạn nói:

“Nếu chỉ là mấy cái nhà máy thì vấn đề không quá lớn, nhưng những nữ công nhân trong thời gian đi tìm việc làm sẽ phải chịu đựng đói khát rét lạnh, rồi dần mất đi sức lao động, vì căn bản họ không dành dụm được gì.”

“Nếu trong thời gian ngắn có quá nhiều nhà máy đóng cửa, sau đó lại thay thế loại máy dệt mới làm cho rất nhiều người mất việc, thì đó là một thảm họa.”

Chỉ tính riêng khu nhà máy Backlund, cũng đã khiến mấy ngàn, thậm chí cả vạn công nhân bị thất nghiệp. Không có cơm ăn áo mặc, vật vờ như xác sống trên đường phố, họ sẽ yêu cầu giảm tiền lương xuống để tranh đoạt bát cơm của những công nhân khác… Ai biết được sẽ có bao nhiêu người ở quận Đông vì thế mà chết đi, hoặc sống trong gian nan cơ cực hơn cả vậy. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì Địa Ngục, dù cho thế giới này không có sức mạnh phi phàm thì đó vẫn là một thảm kịch khổng lồ. Mà hiện tại, các Tà Thần ẩn nấp trong bóng tối đang thầm mong ước, chờ đợi… Klein nuốt hết lời muốn nói xuống bụng.

Mike lại trầm mặc, thanh toán xong thù lao 10 bảng 6 saule, liền ngồi xe ngựa rời khỏi khu nhà máy sặc mùi khói bụi.

Klein nhìn chiếc xe ngựa đi về phía đằng xa, thật lâu sau cũng không nói gì.

Khoảng thời gian còn là Kẻ Gác Đêm, hắn đã biết và tiếp xúc với sinh hoạt của dân nghèo, nhưng cũng không bị ấn tượng sâu sắc như lần này.

Việc quan sát từ góc nhìn đa chiều đã đem vực thẳm nhân gian bày ra hoàn toàn trước mắt hắn.

Quận Đông quả thực là nơi cất giấu nguy hiểm, che đậy mồi lửa, không cẩn thận sẽ bị đám tổ chức tà giáo nổ một kích đốt sạch… Klein trầm ngâm vài giây mới nói:

“Kohler, tôi muốn đề nghị lão giúp tôi để mắt đến tình hình ở quận Đông. À, chỉ sau khi lão đã xong việc.”

“Tôi sẽ thanh toán thù lao, cũng cho lão tiền để xây dựng quan hệ với những công nhân khác. Mỗi tuần, chúng ta sẽ cố định thời gian, gặp mặt ở quán cà phê hôm trước.”

Mắt lão Kohler lập tức sáng lên:

“Không thành vấn đề!”

Lão không đề cập đến giá cả, hoàn toàn tin tưởng vào vị thám tử tư tốt bụng.

Klein cân nhắc nói:

“Mỗi lần gặp mặt, tôi sẽ đưa lão 15 saule làm thù lao cũng như bồi thường. Nếu lão cung cấp được tình báo khiến tôi hài lòng, sẽ có thưởng thêm 5 saule.”

“1 bảng?” Lão Kohler ngạc nhiên thốt lên.

Trong những tháng ngày hạnh phúc và ấm áp nhất, lương tuần của ông ta cũng chỉ được trả 21 saule, tức 1 bảng 1 saule.

“Phải.” Klein gật đầu. “Lão phải chú ý đến lời nói của mình, không nên quá vội vàng thu lượm thông tin, phải duy trì trạng thái nói ít nghe nhiều, nếu không lão sẽ gặp nguy hiểm.”

Loại phí cung cấp thông tin như này, trên lý thuyết mà nói thì có thể được hoàn lại, nhưng hiện tại mình là một Đảng Năm Penny(*) tự tài trợ lương khô… Klein nửa thổn thức, nửa tự giễu cười.

Quận Hoàng Hậu, biệt thự xa hoa của nhà Bá tước Hall, bên trong phòng riêng của tiểu thư Audrey.

Vị thiếu nữ tóc vàng mắt xanh đang lắng nghe giáo sư tâm lý học Islant giảng bài, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt ve Susie, chú chó lớn đang ngồi xổm bên cạnh.

Islant Orsisleica có một mái tóc đen dài đến eo, nhận thấy chú chó kia tựa hồ cũng nghe rất chăm chú, không khỏi mỉm cười, dừng lại hai giây.

Sau đó, cô ta tiếp tục giới thiệu:

“Hiện tại, không có một lý thuyết nào hoàn toàn chính thống trong lĩnh vực tâm lý học. Có một số trường phái tư tưởng, ví dụ như, trường phái Phân Tâm Học, trường phái Phân tích Nhân Cách, trường phái Tâm Lý Học Hành Vi.”

“Đương nhiên, nghiên cứu tâm linh và tinh thần không chỉ được thực hiện bởi các nhà tâm lý học hay các bác sĩ tâm lý. Rất nhiều nhà thần bí học chuyên nghiệp cũng đang thực hiện công việc tương tự. Trong số đó, nổi tiếng nhất là, a, tôi xin lỗi, tôi lại rời xa chương trình học mất rồi. Quay trở lại chủ đề vừa rồi, trường phái Phân Tâm Học.”

Audrey nhận thấy rõ chỉ dẫn của đối phương, bày ra vẻ ngây thơ tò mò hỏi:

“Thưa cô giáo, ta muốn biết rõ hơn về tình hình nghiên cứu tâm lý lĩnh vực thần bí học.”

“Người biết đấy, ta rất hứng thú với phương diện này.”

Islant mím môi, hơi cau mày, khó xử nói ra:

“Nhưng chuyện này có liên quan đến lời thề bảo mật. Ý tôi là, những lý thuyết và tình hình nghiên cứu này đều là một phần bí mật của thế giới thần bí học, chỉ được truyền bá trong nội bộ.”

“Là vậy sao… Thế, thế ta có thể gia nhập được không?” Audrey hỏi trong mong đợi, “Họ hẳn sẽ không liên quan đến những thứ tà ác đâu, nhỉ?”

“Ha ha, sao có thể chứ? Đó chỉ là một hội thảo do những người đam mê tổ chức thôi.” Islant nhắc một câu rồi chủ động chuyển chủ đề, “Chuyện này để nói sau, giờ chúng ta tiếp tục bài học.”

Mình phải biết nơi để vẽ đường, đi từng bước một mà đến, nếu đây là đặc điểm chung của thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim thì mình không phải lo nơi này chất chứa toàn những kẻ điên biến thái như ngài A… Audrey cố ý bày ra biểu cảm tiếc nuối chủ đề đã qua, nhưng vẫn lịch sự nghe giảng về cơ sở lý luận của trường phái Phân Tâm Học.

Đợi đến khi buổi học kết thúc, tiễn Islant rời đi, cô nàng trở lại thư phòng, cẩn thận đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại, ngồi đối diện với chú chó săn lông vàng:

“Susie, mi cảm thấy cô ta thế nào?”

“Cô ta không chân thành!” Susie trực tiếp trả lời.

Sau đó, nó lại nghiêng đầu một chút:

“Tuy nhiên, những điều cô ta nói rất thú vị, còn thú vị hơn thịt và bánh biscuit!”

Susie, chẳng lẽ sau này mi muốn trở thành một bác sĩ tâm lý? Chuyên trị liệu bệnh tâm lý cho động vật? Như là, con ngựa có khả năng bị chứng trầm cảm của nhà Glyrintt… Audrey bỗng rơi vào trầm tư, cân nhắc xem có nên chuẩn bị cho Susie một chiếc áo blouse trắng đặc chế và một bộ mắt kính viền vàng, giúp nó trở nên chuyên nghiệp hơn một chút hay không.

_

(*) Chú thích: nhái lại của Đảng Năm Hào – Ngũ Mao Đảng, là tên gọi của những dư luận viên mạng được chính phủ CHND Trung Hoa thuê (ở trung ương và địa phương) hoặc Đảng Cộng sản thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet. Các dư luận viên được trả 5 hào cho một bình luận mang tính hướng dư luận ra xa các phê phán Đảng hoặc các nội dung nhạy cảm trên các website trong nước, hệ thống diễn đàn hoặc chat room, hoặc đưa các thông tin ủng hộ Đảng Cộng sản. Trong số các tên gọi, “Ngũ Mao Đảng” (Đảng 50 xu) là tên gọi không chính thức mang ý nghĩa miệt thị, rẻ tiền. Tên gọi này được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng như một sự châm biếm, mỉa mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK