Một túi, hai túi, ba túi… Klein nhanh chóng tìm được một chiếc ví da dính máu, một tấm chứng nhận mượn đọc của thư viện Deville, hai chiếc chìa khóa đồng thau xâu thành một chuỗi, một chiếc tẩu không nhét bất cứ thứ gì, một con dao găm không vỏ và một bức thư được gấp rất chỉnh tề.
Để mọi thứ trừ bức thư xuống đất, hắn đứng thẳng người dậy, tiện thể liếc chiếc ví da kia, xác nhận rằng bên trong chỉ có số tiền giấy mười mấy saule và một vài đồng penny lẻ.
“Chiếc ví này được làm rất hoàn mỹ, tiếc là…” Klein lặng lẽ than, suy nghĩ bắt đầu tản ra.
Nếu không phải hôm nay tiêu hơi nhiều vào tiền riêng, việc mua một chiếc ví da đã nằm trong top ưu tiên của hắn rồi. Klein lắc đầu, giở tờ giấy viết thư ra, đọc lướt qua:
“Thưa ngài Z đáng kính:
Xin ngài cho tôi tự biện hộ cho bản thân! Việc tôi và Hanas bán lại cuốn bút ký gia tộc Antigenous không phải là hành vi ngu xuẩn hay phản bội gì. Lúc ở trong tay chúng tôi, nó không thể hiện đặc điểm nào cả. Tôi nghi rằng nó còn sống, nghi rằng nó là thứ có sinh mệnh và trí tuệ nào đó, là một thứ nguy hiểm bắt buộc phải phong ấn.
Ở giai đoạn khác nhau và trong tay người khác biệt, những nội dung nó thể hiện ra cũng khác đi! Về điều này, tôi đã lấy được chứng cứ từ chỗ đám cừu ở sở cảnh sát. Tuy rằng những nội dung mà cuốn bút ký kia hiện ra đều rất thật, có nhiều bằng chứng chứng minh cho nó, hưng tôi cho rằng chỉ khi nằm trong tay hậu duệ của gia tộc Antigenous, nó mới thể hiện rõ bộ mặt hoàn chỉnh.
Lúc tôi và Hanas lấy được nó, chúng tôi chỉ có thể đọc được vài việc vặt vãnh của gia tộc Antigenous, về tình hình đại khái của quốc gia Đêm Tối trên đỉnh núi cao nhất Hornaces kia, và cả ba phần phương pháp điều chế ma dược mà chúng tôi đã trình lên ngài.
Ngài biết đó, đường tắt “Thầy Bói” mà hội Mật Tu nắm giữ rất có năng lực truy tìm tung tích, cho nên tôi và Hanas đều cho rằng tiếp tục giữ cuốn bút ký ấy là hành vi vô cùng mạo hiểm, vả lại những giá trị mà nó thể hiện không đủ để chúng tôi gánh vác lấy hiểm nguy này.
Trong lúc không kịp chờ ngài hồi âm, chúng tôi đã bàn bạc và quyết định bán cuốn bút ký này cho Welch, kẻ ở cùng một khu phố. Cậu ta là một kẻ thích sưu tập hiện vật lịch sử và sách cổ, và đã ra một khoản tiền lớn để mua cuốn bút ký này. Chuyện tiếp sau thì ngài biết rồi đó.
Đây là chuyện đầu tiên mà tôi muốn nói rõ. Mà khi tôi đang viết những dòng chữ này, Hanas đã chết. Nguyên nhân là bệnh tim đột phát trong lúc ngủ. Đây chắc chắn là chúa tể đã ban ơn cho ông ta, làm cho ông ta không bị rơi vào tay lũ tín đồ dị giáo.
Tôi không thể không chuyển tới nơi ẩn náu an toàn, thậm chí không dám ra ngoài. May thay con cừu kia nói cho tôi rằng Hanas bị lũ tín đồ dị giáo theo dõi không phải là vì cuốn bút ký, cũng không phải vì ông ta bị lộ, mà vì ông ta ngu xuẩn nhận một con nhóc học việc, định phát triển cô ta làm thành viên của chúng ta. Con nhóc đó đã nhìn trộm chú ngữ bí mật của Hanas, rồi thử xem bói ma kính ngay trước mắt một tên tín đồ dị giáo gác đêm. Chuyện tiếp theo tôi tin ngài có thể đoán được, không cần tôi phải kể nữa.
Tiếc là con cừu kia có chức vụ không cao nên không biết rõ chi tiết. Theo những gì phản hồi thì đám tín đồ dị giáo chưa nghi ngờ tôi, cuộc điều tra của bọn họ đã bị gián đoạn khi Hanas chết đúng lúc. Cho nên trên đường về nhà, tôi định tới thư viện Deville mượn thêm mấy cuốn sách và tập san nữa để tìm được nhiều manh mối hơn.
Là một thế lực cũng nắm giữ đường tắt “Thầy Bói”, gia tộc Antigenous hẳn là đã tiên đoán được việc mình sẽ bị hủy diệt, nên chắc chắn bọn họ sẽ để lại một kho báu bí mật có thể khiến bọn họ phục hưng! Có lý do đáng để tin rằng kho báu kia nằm ngay trên đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces, ngay chỗ di tích quốc gia Đêm Tối kia!”
Đọc tới đây, con ngươi trong mắt Klein co rụt lại, hắn suýt nữa thì làm rơi tờ giấy trong tay xuống.
“Danh sách mà gia tộc Antigenous nắm giữ được thuộc đường tắt “Thầy Bói”? Đúng là trùng hợp thật!”
…
Những tia sét nổ tung trong đầu khiến tinh thần Klein bối rối, hắn lại cảm thấy đây chính là vận mệnh:
“Cuốn bút ký làm cho nguyên chủ chết, gián tiếp khiến ta xuyên không bắt nguồn từ gia tộc Antigenous vốn nắm giữ đường tắt “Thầy Bói”. Thứ khiến ta cuối cùng lại chọn ma dược “Thầy Bói” là nhật ký của Russel đại đế, mà việc Russel đại đế nghiêng về danh sách “Thầy Bói” là vì vị Zarathu thần bí kia, là thủ lĩnh hội Mật Tu cũng nắm giữ đường tắt “Thầy Bói”! Quả thực như một tấm lưới do vận mệnh bện lại, quấn cho người ta không thể thở nổi. Sau tất cả những chuyện này đang giấu diếm điều gì?”
Klein cầm bức thư đi qua đi lại vài bước, hòng tìm kiếm bằng chứng cho những gì mình đọc được vừa rồi.
“Ừm, gia tộc Zarathu nắm trong tay những gì còn sót lại của gia tộc Antigenous mà hội Mật Tu đang tìm kiếm… Nếu nhìn từ đường tắt phi phàm mà hai bên cùng nắm giữ, như vậy là đã đủ cả lý do và động cơ: Có lẽ là hoàn chỉnh danh sách, hoặc lấy được vật liệu hi hữu phục vụ cho việc thăng cấp lên danh sách cao, có lẽ là thèm thuồng kinh nghiệm tránh việc mất khống chế mà đối phương tích cóp được… Nghĩ như vậy, gia tộc Antigenous nắm giữ một phần sợi xích danh sách của “Thầy Bói” là chuyện khá hợp lý.
Đùng rồi, lúc ta xem bói manh mối về ma dược “Tên Hề”, hình ảnh hiện ra gần như đều liên quan tới gia tộc Antigenous, chỉ duy nhất tên hề áo đuôi tôm là của hội Mật Tu… Cho nên điều này có nghãi là mỗi một hình ảnh là một khả năng lấy được ma dược “Tên Hề”, đều có manh mối. Chỉ là mình không nắm rõ điểm quan trọng nên đành bỏ lỡ.”
Dựa theo bằng chứng từ hai phương diện này, Klein gần như tin những gì mà Sirius nói trong thư, cũng đã hiểu vì sao trong những âm thanh mình không nên nghe thấy luôn có từ “Hornaces” này.
“Tình huống tương tự sớm nhất là lúc ta vừa uống ma dược “Thầy Bói”!” Hắn lẩm bẩm, vẻ mặt đầy nghiêm túc.4
Cùng lúc đó, hắn đoán rằng “Tiếp xúc với những gì gia tộc Antigenous để lại mà còn sống” và “Trở thành người phi phàm thuộc đường tắt Thầy Bói” là hai điều kiện cần có để nghe được những tiếng thì thầm liên quan tới “Hornaces”.
Di tích cổ đại trên đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces thực sự cất giấu kho báu bí mật mà gia tộc Antigenous để lại à? Không, không được nghĩ! Chỉ mỗi cuốn bút ký kia đã khiến bao nhiêu người chết, như vậy một kho báu hoàn chỉnh thì sẽ như nào! Klein lắc đầu, quăng mắt về tờ giấy thứ ba, cũng là tờ cuối cùng của bức thư:
“Thưa ngài Z đáng kính, tôi mong nhận được sự trợ giúp của ngài. Tôi nhớ rằng ngài hẳn là rất có hứng thú với kho báu kia. Trước đó, tôi sẽ khiến mình trông giống một người bình thường, một kẻ yêu thích lịch sử bình thường. Cuối cùng, chờ ngày hủy diệt kéo tới, tôi sẽ hiến dâng toàn bộ lũ cừu của thành phố Tingen này cho Chúa.
Sirius Aripis hèn mọn của Chúa.”
Đọc xong thư của Sirius, Klein bỗng muốn cười:
“Ha, sao cứ có cảm giác mình vừa cứu thành phố Tingen này nhỉ? Rốt cuộc kẻ này định làm gì? Lũ tín đồ tà giáo đúng là ngu xuẩn… Ngài Z kia là ai? Vị trí danh sách có vẻ cao đó… Chí ít cũng phải danh sách ngang với đội trưởng. Sirius định gửi bức thư này đi như nào? Ông ta không hề viết địa chỉ gì cả… Xem ra là ông ta cẩn thận, chưa tới lúc gửi thì sẽ không ghi địa chỉ…
Đúng rồi, nếu gia tộc Antigenous nắm giữ một phần đường tắt “Thầy Bói”, như vậy thứ mà Sirius nói giao nộp lên, ba phần phương pháp điều chế lấy được từ trong cuốn bút ký, liệu có ma dược “Tên Hề” không? Rất có thể lắm!”
Trong khoảnh khắc này Klein dường như tìm được manh mối về ma dược “Tên Hề”. Tuy Sirius không mang phương pháp điều chế theo bên người, nhưng hẳn là trong nhà, nơi ẩn náu sẽ có bản ghi chép tương ứng, mà trong đầu và trong trí nhớ của ông ta chắc chắn là có!
Klein đưa mắt nhìn thi thể trước mặt, suy nghĩ xem nên làm sao để người chết mở miệng.
Gần như không cần suy nghĩ, một biện pháp nảy ra ngay trong đầu hắn: “Thông linh!”
“Người Thông Linh” có thể giao tiếp với linh hồn chưa tan đi một cách trực tiếp, mà các nghề nghiệp như “Thầy Bói” và “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” lại phải dùng nghi thức ma pháp mới làm được điều ấy.
Lần trước lúc đối mặt với thi thể tên hề áo đuôi tôm, một là Klein mải cứu người, hai là hắn không mang theo vật liệu, ba là không chắc chắn nên mới không nghĩ tới chuyện thông linh, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Chờ khi trở lại công ty Bảo an Gai Đen, linh đã tan đi quá nửa, cho dù Người Thông Linh đến cũng chỉ lấy được vài thông tin sơ cua mà thôi.
Mà lúc này Klein có đủ nguyên vật liệu cần thiết, lại có kinh nghiệm dùng xem bói cảnh mơ và kết nối với oán niệm còn lại.
“Chỉ sợ linh của tín đồ tà giáo sẽ có thứ khủng bố tồn tại như lúc đội trưởng vào giấc mơ của Hanas… Chẳng qua đội trưởng chỉ mệt mỏi hai ngày, bị thương không quá nặng, hừm, có thể thử một lần!” Chỉ do dự mười giây, Klein quyết định rằng không thể bỏ qua cơ hội này.
Hắn ngẩng đầu, quay người nhìn tới chỗ rơi đầy mảnh vỡ của kính cửa sổ, lại nhìn đám người đang nhìn về bên này. Klein lấy giấy chứng nhận và huy hiệu ra, đi tới trước cửa sổ lồi rồi nói với người đứng xem rằng: “Tôi là đốc sát tập sự của Bộ phận Hành động Đặc biệt thuộc sở Cảnh sát quận Akhova, tôi đã bắn chết tội phạm, làm phiền các vị tìm người mang huy hiệu này tới cục cảnh sát gần nhất, bảo bọn họ phái người tới xử lý. Những người còn lại làm ơn phong tỏa nơi này giúp tôi, đừng để người khác tới làm hỏng dấu vết hiện trường.”
“Vâng, sĩ quan cảnh sát!” Tay nhân viên quản lý đã “hại” Klein một phen lập tức nhận lấy huy hiệu.
Chờ khi hiện trường được phong tỏa, không ai tiến vào khu cỏ này nữa, Klein quay trở lại chỗ góc, đứng ở bên cạnh thi thể.
Hắn vừa cảm thấy may mắn khi quần chúng vô tội không nhìn thấy thi thể trông khá giống quái vật, vừa cất gậy với súng đi, rồi thò tay lấy một bình kim loại nhỏ từ trong túi áo bên trong chiếc áo gió.
Hắn định dùng nghi thức thông linh và xem bói cảnh mơ để khiến người chết mở miệng!