Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: lumos

Biên: alreii

***

Mọi người dùng bữa trưa xong không được bao lâu thì vị thám tử xin nghỉ phép nọ cũng quay trở lại phố Green Park. Điều đó đồng nghĩa với ủy thác của Klein đến đây là kết thúc.

Bởi vì tình trạng của Adol chuyển biến tốt đẹp hơn nên Rogo Coroman trả thù lao cho hắn cũng hào phóng hơn. Ngoài trả cho hắn 10 bảng theo thỏa thuận thì Rogo còn trả thêm 50%.

“Đúng là nhà kinh doanh châu báu, ra tay hào phóng thật. Nhưng mà so với những người khác ở quận Tây và quận Hoàng Hậu thì ông ta vẫn chưa được coi là giàu có lắm. Phố Green Park gần vùng ngoại ô, thậm chí rất gần nghĩa trang, mình chạy hết sức cỡ 10 phút là có thể đến… Ờ, tiểu thư vệ sĩ, à không, tiểu thư Sharon có khả năng cao là người phi phàm danh sách 5, mức thù lao cho ba ngày là 1000 bảng. Mà mình là một người phi phàm danh sách 7, một ngày chỉ có 15 bảng, chênh lệch sao mà lớn quá…”

“Tất nhiên nếu mỗi ngày đều có nhiệm vụ thế này thì thu nhập năm của mình sẽ hơn 5400 bảng, thuộc về tầng cao nhất của giai cấp trung sản. Quản lý cấp cao của ngân hàng Backlund cũng mới 5000 bảng… Haha, chỉ là ảo tưởng thôi chứ với cái nghề thám tử này thì một tuần chả có việc mà có việc thì ăn một tuần… Với lại vật liệu phi phàm mình cần để lên danh sách 6 cộng lại nhất định không dưới 3000 bảng, nghĩ thôi đã đau cả đầu. Với một người bình thường thì đây là khối tài sản kếch xù, đủ để sống sung sướng cả đời.”

“Tin tốt là tuy đã nắm giữ được “Phương pháp đóng vai”, nhưng để tiêu hóa hết ma dược danh sách 7 thì cũng phải mất từ 6 tháng đến 3 năm. Dù mình có thể nhanh chóng tổng kết ra được quy tắc của Ảo Thuật Gia, cũng chỉ rút ngắn được 1 2 tháng so với thời hạn ngắn nhất. Vậy thì mình vẫn có đủ thời gian để kiếm tiền và thu thập manh mối vật liệu…”

“Chờ chút, hình như tiểu thư Chính Nghĩa còn nợ mình, à không, nợ bề tôi của mình 5000 bảng…”

“Có điều tình hình tài chính gần đây của cô ấy không được tốt cho lắm, trong vòng mấy tháng khó mà kiếm ra được số tiền lớn chừng đó…”

Klein cầm 3 tờ tiền mệnh giá 5 bảng, vừa suy nghĩ lung tung vừa rời khỏi quận Tây.

Sau khi trở về phố Minsk, hắn tranh thủ tiêu hủy người giấy đã dùng rồi bổ sung thêm hai tờ mới.

Đợi đến lúc trời nhá nhem tối, hắn ngồi tàu điện ngầm hơi nước đến quận Bridge Backlund, gõ cửa căn nhà tổ chức tụ hội theo những con số được nhắc đến trên báo.

Cũng giống như những lần trước, hắn đeo một chiếc mặt nạ sắt chỉ che phần trên khuôn mặt, mặc một chiếc áo choàng dài màu đen có mũ trùm, được người hầu dẫn vào phòng khách chỉ có một cây nến đang lặng lẽ chiếu sáng.

Klein nhìn qua một lượt mới thấy người phi phàm của lần tụ hội này ít hơn trước kia gần một nửa.

Mình cũng phải tranh thủ thời gian đến đây, những người khác đều đến trễ cả à? Lần này Klein không thay đổi dáng đi và động tác quen thuộc của mình, chọn một vị trí trong góc rồi từ tốn ngồi xuống.

Thêm vài phút trôi qua, ngài Con Mắt Trí Tuệ hắng giọng nói: “Bắt đầu tụ hội thôi, những người khác chắc là không đến rồi.”

Nói đến đây ông ta mới giải thích rằng:

“Bởi vì vụ án giết người liên hoàn vẫn chưa tìm được hung thủ, phần lớn người phi phàm của Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc và Khu 9 đều được phái ra ngoài cả. Bọn họ đang tổ chức điều tra và tìm kiếm quy mô lớn.

“Trong tình hình thế này, những vị kia đều không muốn ra ngoài, không muốn tham gia tụ hội cũng là điều dễ hiểu.”

“Nói thật thì số người tới đây hôm nay đã vượt quá mong đợi của tôi.”

Quả nhiên thế giới người phi phàm không phải hoàn toàn cô lập, vẫn bị ảnh hưởng bởi thời sự… Klein nhìn quanh thì thấy Thầy Thuốc mập mạp cũng có mặt, lòng nhẹ nhõm đi nhiều.

Thầy Thuốc đẩy đẩy chiếc mặt nạ sắt trên mặt, kêu la mà chẳng ôm hy vọng gì: “Cần mua kết tinh tủy chất Suối nguồn Tinh Linh, giá cả có thể thương lượng.”

“Tôi có.” Klein mở miệng không chút do dự.

Hắn lo lắng người khác cũng tìm được vật liệu phi phàm này, khi đó hàng của hắn sẽ bị tồn đọng. Tuy vật liệu phi phàm khan hiếm, trong một hội nhóm rất ít xuất hiện chuyện trùng lặp, nhưng mấy chuyện thế này cứ chắc cú thì hơn.

“Cần mua kết tinh tủy chất Suối nguồn Tinh Linh…” Thầy Thuốc như là không nghe thấy có người đang đáp lời mình.

Nói được một nửa thì gã ta đột nhiên sửng sốt, quay ngoắt đầu nhìn về phía Klein, ánh mắt nóng bỏng, thốt lên: “Cậu có?”

“Đúng vậy.” Klein không thể chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của đối phương.

Hắn vừa trả lời vừa cuộn áo choàng màu đen lên, lấy ra một hộp thuốc lá bằng sắt.

Cạch! Klein mở hộp thuốc lá ra, để lộ kết tinh tủy chất Suối nguồn Tinh Linh như quả trứng gà bị bạc màu bên trong.

“Nếu như anh chưa yên tâm thì có thể để ngài Con Mặt Trí Tuệ giám định.” Klein trầm giọng nói thêm.

Thực ra thì chuyện này cũng không cần thiết lắm, bởi vì chỉ cần nhìn là biết có phải vật liệu phi phàm không. Mà sau khi cầm trên tay, cũng có thể biết ngay có bị ô uế hay không.

Có điều nếu kiến thức về thần bí học chưa đủ phong phú thì người phi phàm cũng rất dễ nhầm lẫn giữa những loại vật liệu giống nhau, mấy lúc thế này thì giám định là điều cần thiết.

Thầy Thuốc si mê nhìn vật liệu phi phàm trong tay Klein như đang nhìn một cô nàng xinh đẹp thèm thuồng đã lâu, sau vài giây mới lắc đầu nói:

“Không, không cần!”

“Chính là nó!”

“Chính là nó!”

Klein hơi nhếch miệng, ra giá: “300 bảng và manh mối phương pháp điều chế Thầy Thuốc.”

“Manh mối phương pháp điều chế Thầy Thuốc… Thì ra là cậu!” Thầy Thuốc khá sửng sốt, cuối cùng cũng biết đối phương là ai.

Chính là tên đã khiến gã mang theo thuốc an thần chạy một chuyến vô ích!

Gã đau lòng và hối hận đến cực điểm, cảm thán: “Cậu quả thật là một người may mắn! Tại sao lúc ấy tôi không chọn đường tắt may mắn đó nhỉ…”

Dù sao thì tôi cũng là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may mà… Klein thầm châm chọc một câu.

Sau một hồi than ngắn thở dài, Thầy Thuốc thay đổi tư thế ngồi, nói: “Giá này mắc quá, 200 bảng cộng thêm manh mối phối phương.”

“Manh mối phối phương chỉ là tặng kèm, bởi vì tôi không thể xác nhận thật giả của nó được. Cho nên 300 bảng, 1 penny cũng không được thiếu. Tôi nghĩ chắc ở mấy nơi khác cũng có người cần nó.” Klein mỉm cười nói: “Theo tôi thì cái giá này kỳ thực rất công bằng. Nếu là người khác, có lẽ sẽ ra giá 400, có khi 500 bảng đấy, mà nói không chừng anh cũng phải chấp nhận.”

“Tôi sẽ không ngu ngốc như vậy, tôi vẫn có thể chờ tiếp…” Thầy Thuốc lẩm bẩm mấy câu. “Manh mối có thể đưa cho lão già, à không, ngài Con Mắt Trí Tuệ giám định.”

“Nhất định phải là sự vật khách quan, có đầy đủ chi tiết thì tôi mới giám định được. Chỉ là manh mối thì không thuộc nhóm này.” Ngài Con Mắt Trí Tuệ lên tiếng nhắc nhở.

Trong tình huống lực lượng đó không cao hơn bản thân hắn 2 3 cấp bậc thì xem bói có thể phán định được đại khái manh mối có đúng hay không… Klein tự nhủ trong lòng.

Nhưng hắn sẽ không để lộ chuyện mình am hiểu xem bói trong mấy cuộc tụ hội người phi phàm này đâu.

“Được rồi… 300 bảng cộng manh mối, cậu kiếm lời rồi đấy!” Thầy Thuốc hít sâu một hơi, móc ra một chồng tiền mặt dày đếm đếm, lấy ra đủ số tiền. Sau đó gã ta gọi người hầu mang giấy bút tới, vùi đầu viết miệt mài.

Xoẹt xoẹt xoẹt, gã ta viết manh mối xong thì tùy tiện gom tờ giấy, tiền mặt và vài vật khác chung với nhau đưa cho người hầu.

Chờ người hầu mang tới, Klein nhìn qua, đột nhiên đần mặt ra.

Bởi vì ngoài tiền mặt và manh mối ra còn có bốn ống thủy tinh nhỏ, bên trong chứa chất lỏng tinh khiết.

“Đây là gì vậy?” Klein nghi ngờ hỏi.

“Cậu quên rồi sao? Thuốc an thần cậu cần. Thuốc an thần do tôi đặc chế, mỗi ống 10 saule, 4 ống là 2 bảng, nên tiền mặt còn 298 bảng.” Thầy Thuốc trả lời, “Nếu cậu không yên tâm với thuốc an thần của tôi thì cậu có thể mời giám định.”

Mình quên mất… Lúc đó mình chỉ diễn để lấy được sự tin tưởng của tiểu thư Sharon, mà bây giờ cô ấy đâu có ở đây. À mà thôi, chuẩn bị sẵn thuốc an thần cũng tốt, nói không chừng nó có tác dụng trong mấy tình huống bất ngờ… Klein không nói gì nữa, lấy ra kết tinh tủy chất Suối nguồn Tinh Linh rồi tiếp nhận những vật phẩm kia. Sau đó hắn đếm tiền trước mặt mọi người, đồng thời phân biệt thật giả dưới ánh nến yêu ớt.

Tổng cộng 298 bảng… vừa đủ… Thấy không thể kiếm thêm đồng nào, Klein đành cất chúng vào túi.

Thuốc an thần cũng được Klein cất kỹ, sau đó hắn trải tờ giấy ra, xem thử manh mối:

“Cầu lớn quận Nam, phố Hoa Nguyệt Quý, giáo đường Bội Thu, tìm giám mục Otlowski. Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ ông ta hoàn thành một nhiệm vụ thì có thể nhận được phối phương Thầy Thuốc.”

Giáo đường Bội Thu là một trong số ít giáo đường của giáo hội Mẫu Thần Đại Địa ở vương quốc. Mà giáo hội này đang sở hữu hai đường tắt phi phàm Người Trồng Trọt và Thầy Thuốc… Manh mối rất phù hợp… Klein suy tư gấp tờ giấy lại.

Cuộc tụ hội tiếp tục tiến hành, quý cô người phi phàm sau lưng có vị Công Tượng chẳng biết là không đến tham gia hay là chưa lấy được vũ khí phi phàm mới, từ đầu đến giờ không thấy cô ta lên tiếng, khiến Klein thấy hụt hẫng. Hắn đang có 509 bảng, có thể cân nhắc đến việc trang bị.

Sau khá nhiều giao dịch dở dang, có một người đàn ông ngồi trên ghế cao đè thấp giọng, nói: “Tôi có một người bạn không may bị phát hiện trong đợt tổng kiểm tra này. Cậu ta bị Kẻ Trừng Phạt giam dưới lòng đất trong một giáo đường Phong Bạo nào đó. Tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ cùng nghĩ cách cứu cậu ta.”

Ngài Con Mắt Trí Tuệ trả lời: “Quên suy nghĩ này đi Chó Hoang à! Kẻ Trừng Phạt và vật phong ấn của một giáo đường Phong Bạo đủ để hủy diệt tất cả mọi người ở đây. Kết cục của bạn cậu đã được xác định, đừng để bản thân cũng rơi vào tuyệt cảnh giống vậy.”

Chó Hoang nhìn quanh, thấy không ai trả lời mình bèn không kìm được đập đùi bôm bốp, gầm lên:

“Nhưng cậu ấy đã làm sai chuyện gì chứ?”

“Cậu ấy là một bác sĩ nội khoa xuất sắc, đã cứu sống rất nhiều bệnh nhân. Cậu ấy chưa làm hại ai bao giờ! Chỉ vì dùng ma dược, trở thành người phi phàm nên bị giam giữ ở nơi vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, thậm chí là trở thành vật thí nghiệm của Kẻ Trừng Phạt sao?”

“Tại sao?”

“Tại sao…”

Tiếng chất vấn đầy đau khổ và tuyệt vọng của Chó Hoang quanh quẩn trong phòng. Ngay cả một người luôn không giữ được miệng như Thầy Thuốc cũng im lặng.

Haizz… Từng là một người phi phàm chính thức, Klein chỉ biết thở dài trong lòng.

Trong tình huống không công bố “Phương pháp đóng vai”, người phi phàm hoang dã đều là bom hẹn giờ…

Nhưng nếu phổ biến “Phương pháp đóng vai”, có khả năng tình hình sẽ trở nên hỗn loạn, đẫm máu hơn… Vì đặc tính phi phàm là bất diệt và bảo toàn.

Trong bầu không khí ngột ngạt, cuộc tụ hội tiến vào hồi kết, Klein thấy không thu hoạch thêm gì được nữa bèn mở lời: “Ai có đạn súng lục kèm theo các loại hiệu quả siêu phàm không? Ví dụ: hiệu quả tinh lọc, hiệu quả săn ma v.v.”

Hắn không yêu cầu kích cỡ đạn vì hắn vẫn chưa có súng. Đợi hắn mua được đạn có thể đặc chế súng sau.

Trong không gian yên tĩnh, một quý cô phi phàm cũng ngồi trong góc hẻo lánh trầm giọng trả lời: “Tôi có thể giúp anh hỏi thăm, lần tụ hội sau sẽ cho anh đáp án.”

Hình như chính là quý cô sau lưng có vị Công Tượng… Klein thở phào nói: “Được.”

Khi tụ hội kết thúc, hắn không trực tiếp trở về phố Minsk mà đi đến quận Đông, thay một bộ áo liền quần, sau đó đến nơi giao giới giữa quận Bắc và quận Hilston.

Đây là chỗ ở mà Copustti Red, kẻ tình nghi là thành viên Linh Giáo Đoàn đang thuê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK